Tác giả:

“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…

Chương 468

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy, cô không phải người cẩn thận như Quý Thần Nham, huống hồ con gái vẫn còn nhỏ, tư duy vẫn chưa xoay chuyển.Trong mắt cô, chỉ cần các con được vui vẻ là được.Quý Thần Nham cũng không nói gì thêm, vì anh cũng thấy các con mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn ở ngay trước mắt mình nên anh cũng yên tâm.Hôm nay để chúc mừng Quý Thần Nham về nhà nên dì Lưu và dì Vương đã làm một bàn ăn lớn.Quý Tử Thư cố ý chạy về nhà vào buổi trưa, hiện tại trên người cậu là một bộ quần áo theo kiểu giới tinh anh như thời đại sau này, là một bộ âu phục đậm màu vẫn chưa thịnh hành vào thời đại này.Hôm nay người cậu muốn gặp là những người đầu tiên được quốc gia ủng hộ và chính thức tiến vào xí nghiệp trong nước khi đất nước mới mở cửa. Quý Tử Thư là đại diện của cải cách tiên tiến đến giao lưu với họ nên rất đương nhiên cậu phải ăn mặc chỉnh tề, còn cố ý thắt cà vạt.Tóc được chải ra phía sau, dùng keo xịt tóc cố định lại, trông cậu rất thoải mái ở tuổi hai mươi.Tựa như một đại diện cho sự trẻ trung và phồn vinh của đất nước trong tương lai.“Cha.”Gần một năm nay Quý Thần Nham chưa gặp lại con trai, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt mình, trong chốc lát không thể nói rõ loại cảm giác này.Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ khi Quý Tử Thư mới ra đời, cậu giống như một con chuột con, trong nháy mắt đã trở thành người lớn, đã có thể gánh vác gia đình. Anh vui vẻ vỗ vào bả vai con trai: “Thế nào rồi? Công việc và học tập vẫn thuận lợi chứ?”“Rất thuận lợi ạ. Vết thương của cha thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa ạ?”“Đã khỏe rồi.”“Anh, hôm nay anh rất đẹp trai!” Điềm Điềm nịnh nọt, nhìn thấy ai cũng khen.Quý Tử Thư xoay người ôm em gái lên: “Chỉ có hôm nay anh mới đẹp trai à?”Điềm Điềm tâng bốc hết sức: “Mỗi ngày anh đều đẹp trai.”Quý Tử Thư xoa đầu em gái: “Ngoan quá! Anh đã mang theo quà cho hai đứa.”Về phương diện cưng chiều hai cô em gái, có thể nói Quý Tử Thư còn cao hơn cha mẹ chúng, mục tiêu hiện tại của cậu chỉ có hai việc là kiếm tiền và cưng chiều em gái.Quà lần này là chiếc váy công chúa cậu đã cố ý mua ở Hồng Kông.Thời đại mà khắp nơi đều nhìn thấy váy công chúa thì món này cũng không phải hiếm lạ gì, nhưng bây giờ mấy đứa bé căn bản đều mặc mấy loại váy dài, đột nhiên nhìn thấy loại váy bồng lên thế này khiến hai mắt chúng phải tỏa sáng.Hai chị em yêu thích ôm lấy chiếc váy, chúng vô cùng vui vẻ, lập tức muốn chạy lên mặc thử.Bà nội thấy vậy cũng nhanh chóng dẫn chúng đi thay váy mới, lại cố ý chải lại bím tóc, cài thêm chiếc cài tóc anh trai đã tự tay đính ngọc trai, nhìn hai cô bé thật sự rất giống các cô công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích.Khương Tuệ Ninh nhìn theo hai cô con gái chạy tới chạy lui trong phòng khách. Phải biết rằng trước kia cô được dùng chiếc cài tóc bươm bướm được quấn bằng những sợi đồng, hiện tại con gái của cô lại được nâng cấp, cài tóc của chúng cao cấp hơn, trong thoáng chốc khiến cô vô cùng hâm mộ.Đột nhiên cô cảm thấy có anh trai thì tốt biết mấy.“Anh xem được không?” Hai đứa bé vây lấy anh trai mình hỏi.Quý Tử Thư cực kỳ hài lòng, cậu ngồi xổm xuống phía trước hai cô em gái: “Rất xinh đẹp, đúng là các công chúa nhỏ của nhà chúng ta.”“Cha mẹ, thấy chúng con có đẹp không?” Hai đứa bé lại chạy đến trước mặt cha mẹ mình, hai tay nâng váy lên giống như muốn tặng vật quý.Ánh nắng soi trên người hai chị em, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hai chị em giống như tỏa sáng lung linh.“Đẹp lắm! Các con của mẹ vô cùng xinh đẹp.”Mọi người trong đại viện ăn cơm xong đã đến sân nhà họ.

Khương Tuệ Ninh đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy, cô không phải người cẩn thận như Quý Thần Nham, huống hồ con gái vẫn còn nhỏ, tư duy vẫn chưa xoay chuyển.

Trong mắt cô, chỉ cần các con được vui vẻ là được.

Quý Thần Nham cũng không nói gì thêm, vì anh cũng thấy các con mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn ở ngay trước mắt mình nên anh cũng yên tâm.

Hôm nay để chúc mừng Quý Thần Nham về nhà nên dì Lưu và dì Vương đã làm một bàn ăn lớn.

Quý Tử Thư cố ý chạy về nhà vào buổi trưa, hiện tại trên người cậu là một bộ quần áo theo kiểu giới tinh anh như thời đại sau này, là một bộ âu phục đậm màu vẫn chưa thịnh hành vào thời đại này.

Hôm nay người cậu muốn gặp là những người đầu tiên được quốc gia ủng hộ và chính thức tiến vào xí nghiệp trong nước khi đất nước mới mở cửa. Quý Tử Thư là đại diện của cải cách tiên tiến đến giao lưu với họ nên rất đương nhiên cậu phải ăn mặc chỉnh tề, còn cố ý thắt cà vạt.

Tóc được chải ra phía sau, dùng keo xịt tóc cố định lại, trông cậu rất thoải mái ở tuổi hai mươi.

Tựa như một đại diện cho sự trẻ trung và phồn vinh của đất nước trong tương lai.

“Cha.”

Gần một năm nay Quý Thần Nham chưa gặp lại con trai, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt mình, trong chốc lát không thể nói rõ loại cảm giác này.

Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ khi Quý Tử Thư mới ra đời, cậu giống như một con chuột con, trong nháy mắt đã trở thành người lớn, đã có thể gánh vác gia đình. Anh vui vẻ vỗ vào bả vai con trai: “Thế nào rồi? Công việc và học tập vẫn thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi ạ. Vết thương của cha thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa ạ?”

“Đã khỏe rồi.”

“Anh, hôm nay anh rất đẹp trai!” Điềm Điềm nịnh nọt, nhìn thấy ai cũng khen.

Quý Tử Thư xoay người ôm em gái lên: “Chỉ có hôm nay anh mới đẹp trai à?”

Điềm Điềm tâng bốc hết sức: “Mỗi ngày anh đều đẹp trai.”

Quý Tử Thư xoa đầu em gái: “Ngoan quá! Anh đã mang theo quà cho hai đứa.”

Về phương diện cưng chiều hai cô em gái, có thể nói Quý Tử Thư còn cao hơn cha mẹ chúng, mục tiêu hiện tại của cậu chỉ có hai việc là kiếm tiền và cưng chiều em gái.

Quà lần này là chiếc váy công chúa cậu đã cố ý mua ở Hồng Kông.

Thời đại mà khắp nơi đều nhìn thấy váy công chúa thì món này cũng không phải hiếm lạ gì, nhưng bây giờ mấy đứa bé căn bản đều mặc mấy loại váy dài, đột nhiên nhìn thấy loại váy bồng lên thế này khiến hai mắt chúng phải tỏa sáng.

Hai chị em yêu thích ôm lấy chiếc váy, chúng vô cùng vui vẻ, lập tức muốn chạy lên mặc thử.

Bà nội thấy vậy cũng nhanh chóng dẫn chúng đi thay váy mới, lại cố ý chải lại bím tóc, cài thêm chiếc cài tóc anh trai đã tự tay đính ngọc trai, nhìn hai cô bé thật sự rất giống các cô công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích.

Khương Tuệ Ninh nhìn theo hai cô con gái chạy tới chạy lui trong phòng khách. Phải biết rằng trước kia cô được dùng chiếc cài tóc bươm bướm được quấn bằng những sợi đồng, hiện tại con gái của cô lại được nâng cấp, cài tóc của chúng cao cấp hơn, trong thoáng chốc khiến cô vô cùng hâm mộ.

Đột nhiên cô cảm thấy có anh trai thì tốt biết mấy.

“Anh xem được không?” Hai đứa bé vây lấy anh trai mình hỏi.

Quý Tử Thư cực kỳ hài lòng, cậu ngồi xổm xuống phía trước hai cô em gái: “Rất xinh đẹp, đúng là các công chúa nhỏ của nhà chúng ta.”

“Cha mẹ, thấy chúng con có đẹp không?” Hai đứa bé lại chạy đến trước mặt cha mẹ mình, hai tay nâng váy lên giống như muốn tặng vật quý.

Ánh nắng soi trên người hai chị em, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hai chị em giống như tỏa sáng lung linh.

“Đẹp lắm! Các con của mẹ vô cùng xinh đẹp.”

Mọi người trong đại viện ăn cơm xong đã đến sân nhà họ.

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy, cô không phải người cẩn thận như Quý Thần Nham, huống hồ con gái vẫn còn nhỏ, tư duy vẫn chưa xoay chuyển.Trong mắt cô, chỉ cần các con được vui vẻ là được.Quý Thần Nham cũng không nói gì thêm, vì anh cũng thấy các con mình vẫn còn nhỏ, hơn nữa vẫn ở ngay trước mắt mình nên anh cũng yên tâm.Hôm nay để chúc mừng Quý Thần Nham về nhà nên dì Lưu và dì Vương đã làm một bàn ăn lớn.Quý Tử Thư cố ý chạy về nhà vào buổi trưa, hiện tại trên người cậu là một bộ quần áo theo kiểu giới tinh anh như thời đại sau này, là một bộ âu phục đậm màu vẫn chưa thịnh hành vào thời đại này.Hôm nay người cậu muốn gặp là những người đầu tiên được quốc gia ủng hộ và chính thức tiến vào xí nghiệp trong nước khi đất nước mới mở cửa. Quý Tử Thư là đại diện của cải cách tiên tiến đến giao lưu với họ nên rất đương nhiên cậu phải ăn mặc chỉnh tề, còn cố ý thắt cà vạt.Tóc được chải ra phía sau, dùng keo xịt tóc cố định lại, trông cậu rất thoải mái ở tuổi hai mươi.Tựa như một đại diện cho sự trẻ trung và phồn vinh của đất nước trong tương lai.“Cha.”Gần một năm nay Quý Thần Nham chưa gặp lại con trai, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt mình, trong chốc lát không thể nói rõ loại cảm giác này.Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ khi Quý Tử Thư mới ra đời, cậu giống như một con chuột con, trong nháy mắt đã trở thành người lớn, đã có thể gánh vác gia đình. Anh vui vẻ vỗ vào bả vai con trai: “Thế nào rồi? Công việc và học tập vẫn thuận lợi chứ?”“Rất thuận lợi ạ. Vết thương của cha thế nào rồi? Đã khỏi hẳn chưa ạ?”“Đã khỏe rồi.”“Anh, hôm nay anh rất đẹp trai!” Điềm Điềm nịnh nọt, nhìn thấy ai cũng khen.Quý Tử Thư xoay người ôm em gái lên: “Chỉ có hôm nay anh mới đẹp trai à?”Điềm Điềm tâng bốc hết sức: “Mỗi ngày anh đều đẹp trai.”Quý Tử Thư xoa đầu em gái: “Ngoan quá! Anh đã mang theo quà cho hai đứa.”Về phương diện cưng chiều hai cô em gái, có thể nói Quý Tử Thư còn cao hơn cha mẹ chúng, mục tiêu hiện tại của cậu chỉ có hai việc là kiếm tiền và cưng chiều em gái.Quà lần này là chiếc váy công chúa cậu đã cố ý mua ở Hồng Kông.Thời đại mà khắp nơi đều nhìn thấy váy công chúa thì món này cũng không phải hiếm lạ gì, nhưng bây giờ mấy đứa bé căn bản đều mặc mấy loại váy dài, đột nhiên nhìn thấy loại váy bồng lên thế này khiến hai mắt chúng phải tỏa sáng.Hai chị em yêu thích ôm lấy chiếc váy, chúng vô cùng vui vẻ, lập tức muốn chạy lên mặc thử.Bà nội thấy vậy cũng nhanh chóng dẫn chúng đi thay váy mới, lại cố ý chải lại bím tóc, cài thêm chiếc cài tóc anh trai đã tự tay đính ngọc trai, nhìn hai cô bé thật sự rất giống các cô công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích.Khương Tuệ Ninh nhìn theo hai cô con gái chạy tới chạy lui trong phòng khách. Phải biết rằng trước kia cô được dùng chiếc cài tóc bươm bướm được quấn bằng những sợi đồng, hiện tại con gái của cô lại được nâng cấp, cài tóc của chúng cao cấp hơn, trong thoáng chốc khiến cô vô cùng hâm mộ.Đột nhiên cô cảm thấy có anh trai thì tốt biết mấy.“Anh xem được không?” Hai đứa bé vây lấy anh trai mình hỏi.Quý Tử Thư cực kỳ hài lòng, cậu ngồi xổm xuống phía trước hai cô em gái: “Rất xinh đẹp, đúng là các công chúa nhỏ của nhà chúng ta.”“Cha mẹ, thấy chúng con có đẹp không?” Hai đứa bé lại chạy đến trước mặt cha mẹ mình, hai tay nâng váy lên giống như muốn tặng vật quý.Ánh nắng soi trên người hai chị em, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hai chị em giống như tỏa sáng lung linh.“Đẹp lắm! Các con của mẹ vô cùng xinh đẹp.”Mọi người trong đại viện ăn cơm xong đã đến sân nhà họ.

Chương 468