“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 490
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh xem như hoàn toàn là người không có việc làm. Nhưng Quý Tử Thư vẫn như trước đây, cứ rảnh rỗi cậu lại chạy đến, kiếm mấy việc cô cảm thấy hứng thú để cô làm. Giống như cuộc thi thiết kế thời trang lần này, thật ra nhà thiết kế của cậu đều đến từ những đội cao cấp, nhưng cậu vẫn giao cho Khương Tuệ Ninh toàn quyền xử lý về thời trang trẻ em.Vừa khéo Quý Thần Nham phải đi đến trung tâm phóng tên lửa thị sát công việc nên Khương Tuệ Ninh đã dẫn theo hai đứa bé đến Quảng Thành với Quý Tử Thư.Thời gian mấy năm nay, sự phát triển bên này có thể dùng từ “phi tốc” để nói. Trước kia chưa bao giờ Khương Tuệ Ninh nghĩ đến một nơi phát triển mạnh mẽ như thế, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua cũng trải qua hơn ba mươi năm, quốc gia không phải từ giai đoạn không đủ cơm no thì sau này đã phát triển trở thành nền kinh thế lớn thứ hai. Muốn có được thành quả này trong tương lai thì dĩ nhiên sự cấp tốc là không có cách nào tưởng tượng được.Đối với cô đây là nơi cô từng ở, từng công tác, sự phát triển ở hiện tại chỉ còn cách vài bước, trong tương lai nhất định sẽ càng phồn hoa.“Tạm thời chúng ta sẽ ở đây ngây ngốc một tuần, nếu không giải quyết hết công việc tôi sẽ bào Hà Ngộ đưa mọi người trở về trước, được không?”Quý Tử Thư hỏi ý kiến Khương Tuệ Ninh.“Được. Thật ra không cần đưa cũng được.”“Không ai đưa, tôi sẽ không yên tâm, dù sao Hà Ngộ cũng muốn trở về. Bây giờ đưa mọi người đi ăn cơm trước.” Quý Tử Thư nói xong đã lái xe đến một nhà hàng Tây. Chiếc xe đời cũ được cậu lái băng băng trên đường cảm giác giống như xe thể thao.Quý Tử Thư đã đặt bàn từ trước, mọi người vừa bước vào, người giữ cửa đã vô cùng nhiệt tình, nhưng bên trong khom lưng đón chào mọi người bước vào.“Đúng rồi, vì sao gần đây Hà Ngộ phải chạy qua chạy lại giữa Quảng Thành và Bắc Kinh như vậy?” Khương Tuệ Ninh biết ban đầu cậu ta ở tạm trong Quảng Thành nhưng gần đây cậu ta căn bản phải thay đổi qua lại giữa hai nơi, cũng sắp xem máy bay như xe buýt rồi.Quý Tử Thư uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Cậu ấy có người yêu.”“Người Bắc Kinh?” Khương Tuệ Ninh ngạc nhiên hỏi.“Đúng, là bác sĩ ở bệnh viện nhi đồng. Lần trước Điềm Điềm bị bệnh, cậu ấy đã giúp tôi đưa Điềm Điềm đến bệnh viện và quen được.”Hiện tại, Quý Thần Nham đang ngồi trước mặt người nhà mình nên nhìn dáng vẻ cậu hơi nhàn rỗi, tư thế ngồi lười biếng, ngón tay thon dài rất tự nhiên dựng lên bàn.Trên người chỉ có áo sơ mi trắng đơn giản, phối hợp với cà vạt sẫm màu, bên ngoài là một bộ âu phục rất hợp quy cách.Cả tướng mạo và khí chất của cậu đều thuộc dạng ngàn dặm mới tìm được một người, nhưng không phải loại cho người ta cảm giác u ám mà dáng vẻ vô cùng đứng đắn.Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói cậu con trai trưởng này lớn lên cực kỳ ưu tú, kể cả người bên cạnh cậu cũng bắt đầu có đối tượng, thế nhưng dường như Quý Tử Thư rất xa cách các cô gái, đến trợ lý bên cạnh cậu cũng là nam.“Dì có gì muốn hỏi sao?” Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh vẫn một mực nhìn mình mà không nói gì nên cậu hơi tò mò.Thật ra bình thường Khương Tuệ Ninh cũng chưa từng hỏi thăm Quý Tử Thư về phương diện tình cảm, nhưng đã nghĩ đến đây thì cô cũng không nhịn được nữa: “Tử Thư, cậu không nghĩ đến việc tìm bạn gái à?”Nghe hỏi như vậy, đuôi lông mày của Quý Tử Thư khẽ nhếch lên: “Loại chuyện này không phải đều phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ trong nhà sao?”A? Cậu ta đánh bất ngờ thế này khiến Khương Tuệ Ninh sững sờ.”Hiện tại không còn lưu hành chuyện ép duyên, đó là tư tưởng phong kiến.” Má ơi! Một bà mẹ kế như cô làm sao sắp đặt cho cậu đây?“Lỡ như người tôi tìm được lại khiến mọi người không thích thì sao?”“Không biết.” Bình thường quan hệ qua lại giữa Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư rất tốt, nhưng dù sao cậu cũng không phải do cô sinh, cô đứng ở lập trường nào mà không vừa lòng với người cậu tìm.
Khương Tuệ Ninh xem như hoàn toàn là người không có việc làm. Nhưng Quý Tử Thư vẫn như trước đây, cứ rảnh rỗi cậu lại chạy đến, kiếm mấy việc cô cảm thấy hứng thú để cô làm. Giống như cuộc thi thiết kế thời trang lần này, thật ra nhà thiết kế của cậu đều đến từ những đội cao cấp, nhưng cậu vẫn giao cho Khương Tuệ Ninh toàn quyền xử lý về thời trang trẻ em.
Vừa khéo Quý Thần Nham phải đi đến trung tâm phóng tên lửa thị sát công việc nên Khương Tuệ Ninh đã dẫn theo hai đứa bé đến Quảng Thành với Quý Tử Thư.
Thời gian mấy năm nay, sự phát triển bên này có thể dùng từ “phi tốc” để nói. Trước kia chưa bao giờ Khương Tuệ Ninh nghĩ đến một nơi phát triển mạnh mẽ như thế, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua cũng trải qua hơn ba mươi năm, quốc gia không phải từ giai đoạn không đủ cơm no thì sau này đã phát triển trở thành nền kinh thế lớn thứ hai. Muốn có được thành quả này trong tương lai thì dĩ nhiên sự cấp tốc là không có cách nào tưởng tượng được.
Đối với cô đây là nơi cô từng ở, từng công tác, sự phát triển ở hiện tại chỉ còn cách vài bước, trong tương lai nhất định sẽ càng phồn hoa.
“Tạm thời chúng ta sẽ ở đây ngây ngốc một tuần, nếu không giải quyết hết công việc tôi sẽ bào Hà Ngộ đưa mọi người trở về trước, được không?”
Quý Tử Thư hỏi ý kiến Khương Tuệ Ninh.
“Được. Thật ra không cần đưa cũng được.”
“Không ai đưa, tôi sẽ không yên tâm, dù sao Hà Ngộ cũng muốn trở về. Bây giờ đưa mọi người đi ăn cơm trước.” Quý Tử Thư nói xong đã lái xe đến một nhà hàng Tây. Chiếc xe đời cũ được cậu lái băng băng trên đường cảm giác giống như xe thể thao.
Quý Tử Thư đã đặt bàn từ trước, mọi người vừa bước vào, người giữ cửa đã vô cùng nhiệt tình, nhưng bên trong khom lưng đón chào mọi người bước vào.
“Đúng rồi, vì sao gần đây Hà Ngộ phải chạy qua chạy lại giữa Quảng Thành và Bắc Kinh như vậy?” Khương Tuệ Ninh biết ban đầu cậu ta ở tạm trong Quảng Thành nhưng gần đây cậu ta căn bản phải thay đổi qua lại giữa hai nơi, cũng sắp xem máy bay như xe buýt rồi.
Quý Tử Thư uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Cậu ấy có người yêu.”
“Người Bắc Kinh?” Khương Tuệ Ninh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, là bác sĩ ở bệnh viện nhi đồng. Lần trước Điềm Điềm bị bệnh, cậu ấy đã giúp tôi đưa Điềm Điềm đến bệnh viện và quen được.”
Hiện tại, Quý Thần Nham đang ngồi trước mặt người nhà mình nên nhìn dáng vẻ cậu hơi nhàn rỗi, tư thế ngồi lười biếng, ngón tay thon dài rất tự nhiên dựng lên bàn.
Trên người chỉ có áo sơ mi trắng đơn giản, phối hợp với cà vạt sẫm màu, bên ngoài là một bộ âu phục rất hợp quy cách.
Cả tướng mạo và khí chất của cậu đều thuộc dạng ngàn dặm mới tìm được một người, nhưng không phải loại cho người ta cảm giác u ám mà dáng vẻ vô cùng đứng đắn.
Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói cậu con trai trưởng này lớn lên cực kỳ ưu tú, kể cả người bên cạnh cậu cũng bắt đầu có đối tượng, thế nhưng dường như Quý Tử Thư rất xa cách các cô gái, đến trợ lý bên cạnh cậu cũng là nam.
“Dì có gì muốn hỏi sao?” Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh vẫn một mực nhìn mình mà không nói gì nên cậu hơi tò mò.
Thật ra bình thường Khương Tuệ Ninh cũng chưa từng hỏi thăm Quý Tử Thư về phương diện tình cảm, nhưng đã nghĩ đến đây thì cô cũng không nhịn được nữa: “Tử Thư, cậu không nghĩ đến việc tìm bạn gái à?”
Nghe hỏi như vậy, đuôi lông mày của Quý Tử Thư khẽ nhếch lên: “Loại chuyện này không phải đều phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ trong nhà sao?”
A? Cậu ta đánh bất ngờ thế này khiến Khương Tuệ Ninh sững sờ.”Hiện tại không còn lưu hành chuyện ép duyên, đó là tư tưởng phong kiến.” Má ơi! Một bà mẹ kế như cô làm sao sắp đặt cho cậu đây?
“Lỡ như người tôi tìm được lại khiến mọi người không thích thì sao?”
“Không biết.” Bình thường quan hệ qua lại giữa Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư rất tốt, nhưng dù sao cậu cũng không phải do cô sinh, cô đứng ở lập trường nào mà không vừa lòng với người cậu tìm.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Khương Tuệ Ninh xem như hoàn toàn là người không có việc làm. Nhưng Quý Tử Thư vẫn như trước đây, cứ rảnh rỗi cậu lại chạy đến, kiếm mấy việc cô cảm thấy hứng thú để cô làm. Giống như cuộc thi thiết kế thời trang lần này, thật ra nhà thiết kế của cậu đều đến từ những đội cao cấp, nhưng cậu vẫn giao cho Khương Tuệ Ninh toàn quyền xử lý về thời trang trẻ em.Vừa khéo Quý Thần Nham phải đi đến trung tâm phóng tên lửa thị sát công việc nên Khương Tuệ Ninh đã dẫn theo hai đứa bé đến Quảng Thành với Quý Tử Thư.Thời gian mấy năm nay, sự phát triển bên này có thể dùng từ “phi tốc” để nói. Trước kia chưa bao giờ Khương Tuệ Ninh nghĩ đến một nơi phát triển mạnh mẽ như thế, nhưng nghĩ kỹ lại chẳng qua cũng trải qua hơn ba mươi năm, quốc gia không phải từ giai đoạn không đủ cơm no thì sau này đã phát triển trở thành nền kinh thế lớn thứ hai. Muốn có được thành quả này trong tương lai thì dĩ nhiên sự cấp tốc là không có cách nào tưởng tượng được.Đối với cô đây là nơi cô từng ở, từng công tác, sự phát triển ở hiện tại chỉ còn cách vài bước, trong tương lai nhất định sẽ càng phồn hoa.“Tạm thời chúng ta sẽ ở đây ngây ngốc một tuần, nếu không giải quyết hết công việc tôi sẽ bào Hà Ngộ đưa mọi người trở về trước, được không?”Quý Tử Thư hỏi ý kiến Khương Tuệ Ninh.“Được. Thật ra không cần đưa cũng được.”“Không ai đưa, tôi sẽ không yên tâm, dù sao Hà Ngộ cũng muốn trở về. Bây giờ đưa mọi người đi ăn cơm trước.” Quý Tử Thư nói xong đã lái xe đến một nhà hàng Tây. Chiếc xe đời cũ được cậu lái băng băng trên đường cảm giác giống như xe thể thao.Quý Tử Thư đã đặt bàn từ trước, mọi người vừa bước vào, người giữ cửa đã vô cùng nhiệt tình, nhưng bên trong khom lưng đón chào mọi người bước vào.“Đúng rồi, vì sao gần đây Hà Ngộ phải chạy qua chạy lại giữa Quảng Thành và Bắc Kinh như vậy?” Khương Tuệ Ninh biết ban đầu cậu ta ở tạm trong Quảng Thành nhưng gần đây cậu ta căn bản phải thay đổi qua lại giữa hai nơi, cũng sắp xem máy bay như xe buýt rồi.Quý Tử Thư uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Cậu ấy có người yêu.”“Người Bắc Kinh?” Khương Tuệ Ninh ngạc nhiên hỏi.“Đúng, là bác sĩ ở bệnh viện nhi đồng. Lần trước Điềm Điềm bị bệnh, cậu ấy đã giúp tôi đưa Điềm Điềm đến bệnh viện và quen được.”Hiện tại, Quý Thần Nham đang ngồi trước mặt người nhà mình nên nhìn dáng vẻ cậu hơi nhàn rỗi, tư thế ngồi lười biếng, ngón tay thon dài rất tự nhiên dựng lên bàn.Trên người chỉ có áo sơ mi trắng đơn giản, phối hợp với cà vạt sẫm màu, bên ngoài là một bộ âu phục rất hợp quy cách.Cả tướng mạo và khí chất của cậu đều thuộc dạng ngàn dặm mới tìm được một người, nhưng không phải loại cho người ta cảm giác u ám mà dáng vẻ vô cùng đứng đắn.Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói cậu con trai trưởng này lớn lên cực kỳ ưu tú, kể cả người bên cạnh cậu cũng bắt đầu có đối tượng, thế nhưng dường như Quý Tử Thư rất xa cách các cô gái, đến trợ lý bên cạnh cậu cũng là nam.“Dì có gì muốn hỏi sao?” Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh vẫn một mực nhìn mình mà không nói gì nên cậu hơi tò mò.Thật ra bình thường Khương Tuệ Ninh cũng chưa từng hỏi thăm Quý Tử Thư về phương diện tình cảm, nhưng đã nghĩ đến đây thì cô cũng không nhịn được nữa: “Tử Thư, cậu không nghĩ đến việc tìm bạn gái à?”Nghe hỏi như vậy, đuôi lông mày của Quý Tử Thư khẽ nhếch lên: “Loại chuyện này không phải đều phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ trong nhà sao?”A? Cậu ta đánh bất ngờ thế này khiến Khương Tuệ Ninh sững sờ.”Hiện tại không còn lưu hành chuyện ép duyên, đó là tư tưởng phong kiến.” Má ơi! Một bà mẹ kế như cô làm sao sắp đặt cho cậu đây?“Lỡ như người tôi tìm được lại khiến mọi người không thích thì sao?”“Không biết.” Bình thường quan hệ qua lại giữa Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư rất tốt, nhưng dù sao cậu cũng không phải do cô sinh, cô đứng ở lập trường nào mà không vừa lòng với người cậu tìm.