“Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai…
Chương 495
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Thẩm Luật đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đang sán đến gần, cậu ấy nhìn chằm chằm Điềm Điềm một lúc lâu, mới bình tĩnh nói: “Cậu đang cầu xin tôi.”Hả? Điềm Điềm nghe vậy thì đơ ra không hiểu gì.Cô bé ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thẩm Luật, hôm nay cô bé hình như mới nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của của Thẩm Luật, không ngờ là cậu bạn ngồi cùng bàn này của cô bé cũng khá đẹp trai.Điềm Điềm và mẹ Khương Tuệ Ninh của cô bé có một đặc điểm chung đó chính là cực kỳ thích những người lớn lên đẹp, nhưng mà cho dù cậu ta có đẹp đến đâu thì cũng không thể đánh mất nguyên tắc của bản thân được, đây là điều mà mẹ cô bé đã nói.Trai đẹp trên đời này có rất nhiều, nhưng nguyên tắc chỉ có một một cái, ví dụ như tại sao cô bé lại phải cầu xin cậu ta chứ.“Tôi cầu xin cậu?” Trong lòng Điềm Điềm nghĩ cậu đang nằm mơ à.“Tôi nhận rồi.” Thầm Luật không đợi Điềm Điềm nói xong, cậu ta đã duỗi tay cầm lấy tấm vé cô bé đang nắm trong tay, nói: “Nếu như cậu đã cầu xin tôi, vậy thì tôi sẽ đi.”Bị sốc mất ba giây Điềm Điềm: … ????Cô bé cầu xin cậu ta lúc nào vậy, đầu óc của cậu bạn này có phải bị gì rồi không?Còn có vé của cô bé, cô bé muốn giật lại, nhưng kết quả lại nhìn thấy Thẩm Luật đã cất nó vào trong túi quần.Nếu cô bé muốn xông lên cướp lại thì có phải sẽ trông rất không thục nữ hay không?Không được, cô không thể làm ra chuyện như vậy được.Cô bé hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Luật một cái, lại không ngờ cậu ta còn tỏ ra vô tội nhướng mày nhìn mình.Điềm Điềm thật sự vô cùng tức giận, ai vậy hả, cô bé quay đi chỗ khác không thèm nhìn cậu ta nữa, thật là càng nhìn nhìn càng thấy khó chịu.Sự tức giận của Điềm Điềm đến cũng nhanh, mà đi cũng rất nhanh, khi hết tiết học, cô bé đã sớm quên chuyện không vui trước đó, thậm chí còn đẩy sách đến trước mặt của Thẩm Luật, nói: “Cậu giúp tôi chép bài đi.”“Tự mình viết đi.” Thẩm Luật không thèm ngẩng đầu lên nói.“Còn lâu.” Điềm Điềm nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài, không chút lo lắng chuyện Thẩm Luật sẽ không giúp mình, dù sao mặc kệ cậu ta có từ chối như thế nào thì mỗi lần cô bé quay lại vở của cô bé đã được ghi chép xong rồi.Vào ngày cắt băng khánh thành của công viên giải trí Tâm Ý, sáng sớm hai chị em đã tắm rửa chải đầu thật sạch sẽ, sau đó ăn mặc xinh đẹp đi theo xe của anh trai đến đó trước.Công viên giải trí này là do Quý Tử Thư xây cho hai cô em gái của mình, lúc cắt băng khánh thành, cả hai phải đứng ở chính giữa dải băng.Bởi vì đây là công viên giải trí đầu tiên của đất nước, cho nên rất được thành phố coi trọng, sáng sớm, không chỉ có các lãnh đạo cắt băng đến đông đủ, mà ngay cả báo chí và đài truyền hình cũng có mặt.Trước khi lễ cắt băng khánh thành được bắt đầu, các bạn bè, bạn học cùng cha mẹ của họ cũng đã đến, Điềm Điềm lấy danh nghĩa cô chủ nhỏ của nơi này để tiếp đón bạn bè và bạn học của mình.Tính cách của cô bé rất hoạt bát, tài ăn nói cũng rất tốt, chỉ cần đi một lượt đã khiến bố mẹ của các bạn học khen cô nức nở.Sau khi lễ cắt băng khánh thành kết thúc, cửa của công viên giải trí đã được mở ra.Nhìn công viên giải trí trước mặt, Khương Tuệ Ninh có chút hoảng hốt giống như đã trở lại thế giới tương lai vậy.Trẻ em không thể chơi những trò chơi quá k*ch th*ch, cho nên hầu như đều ngồi chơi vòng đu quay ngựa gỗ, đoàn tàu nhỏ, máy bay bay giữa không trung.
Thẩm Luật đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đang sán đến gần, cậu ấy nhìn chằm chằm Điềm Điềm một lúc lâu, mới bình tĩnh nói: “Cậu đang cầu xin tôi.”
Hả? Điềm Điềm nghe vậy thì đơ ra không hiểu gì.
Cô bé ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thẩm Luật, hôm nay cô bé hình như mới nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của của Thẩm Luật, không ngờ là cậu bạn ngồi cùng bàn này của cô bé cũng khá đẹp trai.
Điềm Điềm và mẹ Khương Tuệ Ninh của cô bé có một đặc điểm chung đó chính là cực kỳ thích những người lớn lên đẹp, nhưng mà cho dù cậu ta có đẹp đến đâu thì cũng không thể đánh mất nguyên tắc của bản thân được, đây là điều mà mẹ cô bé đã nói.
Trai đẹp trên đời này có rất nhiều, nhưng nguyên tắc chỉ có một một cái, ví dụ như tại sao cô bé lại phải cầu xin cậu ta chứ.
“Tôi cầu xin cậu?” Trong lòng Điềm Điềm nghĩ cậu đang nằm mơ à.
“Tôi nhận rồi.” Thầm Luật không đợi Điềm Điềm nói xong, cậu ta đã duỗi tay cầm lấy tấm vé cô bé đang nắm trong tay, nói: “Nếu như cậu đã cầu xin tôi, vậy thì tôi sẽ đi.”
Bị sốc mất ba giây Điềm Điềm: … ????
Cô bé cầu xin cậu ta lúc nào vậy, đầu óc của cậu bạn này có phải bị gì rồi không?
Còn có vé của cô bé, cô bé muốn giật lại, nhưng kết quả lại nhìn thấy Thẩm Luật đã cất nó vào trong túi quần.
Nếu cô bé muốn xông lên cướp lại thì có phải sẽ trông rất không thục nữ hay không?
Không được, cô không thể làm ra chuyện như vậy được.
Cô bé hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Luật một cái, lại không ngờ cậu ta còn tỏ ra vô tội nhướng mày nhìn mình.
Điềm Điềm thật sự vô cùng tức giận, ai vậy hả, cô bé quay đi chỗ khác không thèm nhìn cậu ta nữa, thật là càng nhìn nhìn càng thấy khó chịu.
Sự tức giận của Điềm Điềm đến cũng nhanh, mà đi cũng rất nhanh, khi hết tiết học, cô bé đã sớm quên chuyện không vui trước đó, thậm chí còn đẩy sách đến trước mặt của Thẩm Luật, nói: “Cậu giúp tôi chép bài đi.”
“Tự mình viết đi.” Thẩm Luật không thèm ngẩng đầu lên nói.
“Còn lâu.” Điềm Điềm nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài, không chút lo lắng chuyện Thẩm Luật sẽ không giúp mình, dù sao mặc kệ cậu ta có từ chối như thế nào thì mỗi lần cô bé quay lại vở của cô bé đã được ghi chép xong rồi.
Vào ngày cắt băng khánh thành của công viên giải trí Tâm Ý, sáng sớm hai chị em đã tắm rửa chải đầu thật sạch sẽ, sau đó ăn mặc xinh đẹp đi theo xe của anh trai đến đó trước.
Công viên giải trí này là do Quý Tử Thư xây cho hai cô em gái của mình, lúc cắt băng khánh thành, cả hai phải đứng ở chính giữa dải băng.
Bởi vì đây là công viên giải trí đầu tiên của đất nước, cho nên rất được thành phố coi trọng, sáng sớm, không chỉ có các lãnh đạo cắt băng đến đông đủ, mà ngay cả báo chí và đài truyền hình cũng có mặt.
Trước khi lễ cắt băng khánh thành được bắt đầu, các bạn bè, bạn học cùng cha mẹ của họ cũng đã đến, Điềm Điềm lấy danh nghĩa cô chủ nhỏ của nơi này để tiếp đón bạn bè và bạn học của mình.
Tính cách của cô bé rất hoạt bát, tài ăn nói cũng rất tốt, chỉ cần đi một lượt đã khiến bố mẹ của các bạn học khen cô nức nở.
Sau khi lễ cắt băng khánh thành kết thúc, cửa của công viên giải trí đã được mở ra.
Nhìn công viên giải trí trước mặt, Khương Tuệ Ninh có chút hoảng hốt giống như đã trở lại thế giới tương lai vậy.
Trẻ em không thể chơi những trò chơi quá k*ch th*ch, cho nên hầu như đều ngồi chơi vòng đu quay ngựa gỗ, đoàn tàu nhỏ, máy bay bay giữa không trung.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!Tác giả: Thanh Tri HứaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không “Cốc cốc cốc…” Một trận tiếng đập cửa vang lên, ngắn ngủi ngừng lại một chút, giọng một người phụ nữ trung niên dịu dàng từ ngoài cửa truyền đến: “Đồng chí tiểu Khương, đã một ngày rồi cô không ăn cái gì, xuống lầu ăn một chút gì đi”. Lúc này Khương Tuệ Ninh đang mơ thấy chính mình biến thành Tôn Ngộ Không, thật vất vả thoát khỏi Đường Tăng trở lại Hoa Quả Sơn, vừa mới triệu tập hầu tử hầu tôn tới chuẩn bị phát triển sự nghiệp lớn liền nghe được có một con khỉ nhỏ tới báo Đường Tăng đang niệm kinh trước cửa Thủy Liêm Động. Cô gấp tới mức xoa tai xoa má, kéo chăn lên trùm ở trên đầu, muốn chặn lại thanh âm bên ngoài. Người ngoài cửa không nhận được hồi đáp cũng không buông tay, tiếp tục gõ cửa: “Đồng chí tiểu Khương… Nếu như cô không muốn xuống lầu ăn cơm sáng thì tôi bưng lên phòng cho cô có được không?” “Đồng chí tiểu Khương … đồng chí tiểu Khương …” Người bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa, dường như không đánh thức được người thì thề không bỏ qua. Từng tiếng truyền vào trong tai… Thẩm Luật đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đang sán đến gần, cậu ấy nhìn chằm chằm Điềm Điềm một lúc lâu, mới bình tĩnh nói: “Cậu đang cầu xin tôi.”Hả? Điềm Điềm nghe vậy thì đơ ra không hiểu gì.Cô bé ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Thẩm Luật, hôm nay cô bé hình như mới nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của của Thẩm Luật, không ngờ là cậu bạn ngồi cùng bàn này của cô bé cũng khá đẹp trai.Điềm Điềm và mẹ Khương Tuệ Ninh của cô bé có một đặc điểm chung đó chính là cực kỳ thích những người lớn lên đẹp, nhưng mà cho dù cậu ta có đẹp đến đâu thì cũng không thể đánh mất nguyên tắc của bản thân được, đây là điều mà mẹ cô bé đã nói.Trai đẹp trên đời này có rất nhiều, nhưng nguyên tắc chỉ có một một cái, ví dụ như tại sao cô bé lại phải cầu xin cậu ta chứ.“Tôi cầu xin cậu?” Trong lòng Điềm Điềm nghĩ cậu đang nằm mơ à.“Tôi nhận rồi.” Thầm Luật không đợi Điềm Điềm nói xong, cậu ta đã duỗi tay cầm lấy tấm vé cô bé đang nắm trong tay, nói: “Nếu như cậu đã cầu xin tôi, vậy thì tôi sẽ đi.”Bị sốc mất ba giây Điềm Điềm: … ????Cô bé cầu xin cậu ta lúc nào vậy, đầu óc của cậu bạn này có phải bị gì rồi không?Còn có vé của cô bé, cô bé muốn giật lại, nhưng kết quả lại nhìn thấy Thẩm Luật đã cất nó vào trong túi quần.Nếu cô bé muốn xông lên cướp lại thì có phải sẽ trông rất không thục nữ hay không?Không được, cô không thể làm ra chuyện như vậy được.Cô bé hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Luật một cái, lại không ngờ cậu ta còn tỏ ra vô tội nhướng mày nhìn mình.Điềm Điềm thật sự vô cùng tức giận, ai vậy hả, cô bé quay đi chỗ khác không thèm nhìn cậu ta nữa, thật là càng nhìn nhìn càng thấy khó chịu.Sự tức giận của Điềm Điềm đến cũng nhanh, mà đi cũng rất nhanh, khi hết tiết học, cô bé đã sớm quên chuyện không vui trước đó, thậm chí còn đẩy sách đến trước mặt của Thẩm Luật, nói: “Cậu giúp tôi chép bài đi.”“Tự mình viết đi.” Thẩm Luật không thèm ngẩng đầu lên nói.“Còn lâu.” Điềm Điềm nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài, không chút lo lắng chuyện Thẩm Luật sẽ không giúp mình, dù sao mặc kệ cậu ta có từ chối như thế nào thì mỗi lần cô bé quay lại vở của cô bé đã được ghi chép xong rồi.Vào ngày cắt băng khánh thành của công viên giải trí Tâm Ý, sáng sớm hai chị em đã tắm rửa chải đầu thật sạch sẽ, sau đó ăn mặc xinh đẹp đi theo xe của anh trai đến đó trước.Công viên giải trí này là do Quý Tử Thư xây cho hai cô em gái của mình, lúc cắt băng khánh thành, cả hai phải đứng ở chính giữa dải băng.Bởi vì đây là công viên giải trí đầu tiên của đất nước, cho nên rất được thành phố coi trọng, sáng sớm, không chỉ có các lãnh đạo cắt băng đến đông đủ, mà ngay cả báo chí và đài truyền hình cũng có mặt.Trước khi lễ cắt băng khánh thành được bắt đầu, các bạn bè, bạn học cùng cha mẹ của họ cũng đã đến, Điềm Điềm lấy danh nghĩa cô chủ nhỏ của nơi này để tiếp đón bạn bè và bạn học của mình.Tính cách của cô bé rất hoạt bát, tài ăn nói cũng rất tốt, chỉ cần đi một lượt đã khiến bố mẹ của các bạn học khen cô nức nở.Sau khi lễ cắt băng khánh thành kết thúc, cửa của công viên giải trí đã được mở ra.Nhìn công viên giải trí trước mặt, Khương Tuệ Ninh có chút hoảng hốt giống như đã trở lại thế giới tương lai vậy.Trẻ em không thể chơi những trò chơi quá k*ch th*ch, cho nên hầu như đều ngồi chơi vòng đu quay ngựa gỗ, đoàn tàu nhỏ, máy bay bay giữa không trung.