“A Lê, ước mơ của em là gì?” Đào Tử không được đi học nhiều. Khi nói đến hai chữ “ước mơ”, giọng chị chùng xuống, nhưng đầu lại ngẩng cao, ngước mắt nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ. Mưa nhỏ tí tách rơi, những ngọn núi xa xăm bị bao phủ trong làn sương mờ ảo, thỉnh thoảng có vài giọt mưa xuyên qua kẽ lá rơi xuống hai cô gái gầy guộc, làm ướt mái tóc đen nhánh và gương mặt non nớt của họ. Chu Lê yên lặng ngồi dưới tàng cây, chờ mưa tạnh trời quang. Nghe tiếng Đào Tử hỏi mình, cô ngẩng đầu ngước nhìn chị. Không đợi Chu Lê đáp lời, Đào Tử đã mỉm cười. Chị nhìn sang hướng khác, khóe môi nở một nụ cười mà Chu Lê không cách nào lý giải được rồi nói: “Chị chẳng có ước mơ gì, cho nên muốn hỏi xem ước mơ của em là gì.” Đào Tử rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn, vừa có nét ngây thơ lại vừa có vẻ quyến rũ. Chu Lê cũng không thân với chị ấy, chỉ biết Đào Tử lớn hơn mình hai tuổi, vừa mới được cưới về từ làng bên. Chồng của Đào Tử là một người đàn ông trung niên chất phác thật thà…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...