Một mảnh tối đen, dường như có chút ánh sáng xuất hiện từ xa, muốn mở to mắt nhìn chung quanh nhưng mắt không tài nào mở ra được. Cố gắng như vậy một hồi, cuối cùng mắt cũng mở ra được. Hả, đây là đâu? Căn phòng bụi bặm, quần áo cũ nát, chăn đắp trên người cũng có lỗ thủng cộng thêm vài chỗ chắp vá, còn bốc mùi kì lạ. Không thể nào, mặc dù đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, Đỗ Vĩ Minh bi thảm phát hiện, hắn đã trùng sinh. Đỗ Vĩ Minh còn nhớ một khắc trước, hắn đang cùng bạn bè leo núi, nhưng vì tính tình nóng vội nên hắn luôn đi đầu đội ngũ. Sau đó phát hiện ra một cái sơn động, Đỗ Vĩ Minh liền đi vào thăm dò, không chú ý liền đạp phải khoảng không, khi rơi xuống, Đỗ Vĩ Minh đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi, không ngờ hắn lại xuyên đến đây. Khẽ cử động, Đỗ Vĩ Minh phát hiện thân thể hiện tại của hắn rất yếu ớt, chỉ có da bọc xương, có lẽ chủ nhân ban đầu của thân thể này bị đói chết. Nằm trên giường nửa ngày, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, liền muốn xuống…
Tác giả: