Đúng lúc đầu xuân còn lạnh se se, tiết trời biến đổi thất thường. Buổi trưa còn nắng ấm như đầu hạ, chưa qua hết một canh giờ đã bắt đầu nổi gió, mưa phùn nhẹ nhàng cũng rơi theo sau. Trong học đường, lão phu tử khô khốc giảng bài, bên ngoài cửa sổ là tiếng mưa tí tách như tằm xuân gặm lá dâu, rả rích liên miên khiến đám nữ tử trong lớp mơ màng muốn ngủ, tinh thần không nâng lên nổi. Một luồng gió lạnh len lỏi qua khung cửa sổ khe khẽ thổi vào, làm Dung Hân Vi mặc áo mỏng rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, quay đầu nhìn về phía Dung Oanh đang ngồi cạnh cửa sổ, thấy nàng vẫn giữ dáng vẻ tinh thần sáng láng, không khỏi bĩu môi đầy bất mãn, tiếp tục chống đầu ngủ gà ngủ gật. Dung Oanh khẽ liếc mắt nhìn nàng ta, nhận ra điều gì, liền lặng lẽ đóng chặt cửa sổ lại. Phía trước, Tần phu tử tóc râu hoa râm đang giảng bài. Ông là một học sĩ nổi danh trong quá khứ, từng dạy dỗ hoàng tử vương tôn tại Thái Học. Chỉ là năm đó dính líu đến vụ án của Thái tử bị phế, nên cáo lão hồi…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...