Tiết trời đầu xuân se lạnh, tháng tư hàng năm Tô Châu lại lất phất những cơn mưa bụi như tơ, cả thành phố khi ấy tựa như một bức tranh thủy mặc ướt át, khói mưa mờ mịt, sương giăng như lụa, kéo dài đến hai ba ngày. Ôn Thanh Chi về đến Ôn Uyển. Thiếu nữ mặc một thân sườn xám toát lên vẻ thanh tĩnh màu xanh trúc nhạt, đường cong uyển chuyển, vòng eo tinh tế có thể nắm trọn trong lòng bàn tay. Mái tóc búi cao, đôi mày thanh tú như tranh vẽ. Dịu dàng như thơ, tao nhã như tranh. Cô che chiếc ô giấy dầu bước vào Ôn Uyển cổ kính, quả thực đẹp như một bức tranh thủy mặc Giang Nam, tựa như ảo mộng. Khi Ôn Thanh Chi bước qua Nguyệt Môn, đi dọc theo hành lang đến chính sảnh, cô ngẩng đầu lên mới kinh ngạc nhận ra trong phòng đã có rất nhiều người ngồi. Liếc nhìn một lượt, cô phát hiện ông bà, cha mẹ, bác cả, mợ cả thế mà có mặt đầy đủ. Trong lòng Ôn Thanh Chi hơi ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô thật sự không thể nghĩ ra chuyện gì có thể khiến cả nhà đều tụ tập ở đây, lại hiển…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...