Ngươi là 1 kẻ có giá trị thì thật tốt. Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt… Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô cùng bình thường, vậy thì phải kết luận cái gì đây? —— bị lãng quên. Không sai. Điểm ấy, tam hoàng tử Tử Liên tự mình hiểu rất rõ, từ nhỏ nguyện vọng của hắn chính là mặc kệ đai ca hay thậm chí là đệ đệ kế thừa vương vị, cứ đem hắn tới sát biên giới, hay tốt nhất là quên luôn hắn đi. Chỉ cần ăn mặc có người hầu hạ, muốn cái gì có cái đó, hắn liền cảm thấy mỹ mãn… Nếu như có thể hai ngày cho hắn một lần đồ ăn vặt thật sự rất tốt, nhưng ba ngày 1 túi đồ ăn vặt đúng là quá ngược đãi người! Buổi chiều, lại cùng 1 tiết mục trình diễn lần thứ hai. Tử Liên dưới mí mắt lão sư muốn trốn đi, ngượng nghịu tuyên bố: bổn hoàng tử ngày hôm nay không muốn đi học —— hắn chưa từng có một ngày làm bé ngoan mà ngồi ở trong phòng học. Lão sư sao có thể mặc hắn lại hoang phế việc học, cho nên vội vã bảo thị vệ tìm người.…
Tác giả: