Tác giả:

“Đinh linh linh” tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu, ta vội vàng từ trong phòng tắm chạy ra, trên người vẫn còn bọt trắng, nhanh chóng nhận điện. Ta còn chưa kịp “uy” đối phương đã cướp lời ━━ “Thường Gia Đình, chúng ta bỏ trốn đi!” Ngoài ý muốn không hề kinh ngạc, cơ hồ trong lúc nhất thời, đại não hoàn toàn không suy nghĩ mà đáp “Hảo.” Hắn cười, ta nghe thấy ── “Tối nay lúc bảy giờ, ngươi nếu không đến, ta giết cả nhà ngươi!” Lúc này đến phiên ta nở nụ cười “Có thể, ngươi nếu trốn ta lấy axít tạt ngươi!” “Sợ ngươi a? Buổi tối gặp ────đô ──đô ──“ Ngạo mạn chậm rãi buông microphone, trước nay chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy, có lẽ ── ta vẫn luôn chờ đợi thời khắc này. Không quản người toàn bọt sẽ làm dơ ghế sô pha, ta nằm xuống, nhìn trần nhà, không khỏi nở nụ cười. Ký ức hai mươi lăm năm trước chậm rãi quay về…………. ***** Mười sáu tuổi, ta gặp phải thử thách lớn đầu tiên. Người ta thường nói, học tài thi phận. Vì không muốn dựa vào lão ba, ta sống chết ôn luyện mấy…

Truyện chữ