CHƯƠNG 1. Kỳ Vân bước ra từ quán bar của Lão Từ, cảm giác đứng không nổi nữa. Tiệc chia tay vừa kết thúc, bốn tên phòng 407 năm nào từ hôm nay trở đi chính thức giải tán. Lão Từ không tìm việc mà tự mở một quán bar, đang trong thời gian trang hoàng, vậy nên mọi thứ cứ rối tung cả lên. Hai người kia thì gọi xe về nhà, Hổ Tử Lâm trước khi lên xe cứ ôm lấy Lão Từ khóc không ngừng. Tài xế taxi mất kiên nhẫn chỉ chỉ vào tay lái, may là chẳng đến mức không biết ngượng bất mãn ra tiếng. Kỳ Vân tính đứng trước lề đường hưởng chút gió để tỉnh táo bớt, dù sao cũng không về vội làm gì. Lão Từ đứng sau vỗ vỗ Kỳ Vân, Kỳ Vân mỉm cười. “Sau này sẽ thường xuyên tới ủng hộ cậu mà. Chừng nào thì cậu khai trương vậy?” “Khoảng hai ngày nữa. Mẹ tôi bảo còn phải tìm thầy tính ngày nữa.” Kỳ Vân đùa: “Tôi còn nghĩ cậu không tin vào mấy chuyện đó chứ.” Lão Từ bỗng nghiêm mặt nhìn Kỳ Vân: “Làm người không thể không tin vào số mệnh được.” Kỳ Vân thoáng nhếch miệng. Cậu chà xát hai cánh tay: “Gió đêm lạnh thiệt…
Tác giả: