Cố Hiểu Đao có chút không rõ tình huống bây giờ. Tỷ như hoàn cảnh âm u này, tỷ như trước mặt là một loạt lan can sắt này. Chẳng lẽ là... Giam! Cấm! play!? A phi, Bắt! Cóc!? Toàn thân Cố Hiểu Đao run lên, nắm chặt lan can liều mạng lay động: “Thả ta ra ngoài a a a a!!” “Ê, lại nổi điên hả?” Trong góc truyền đến một giọng nói miễn cưỡng. Cố Hiểu Đao bật người ngồi xổm xuống góc tường ôm đầu xin tha: “Đại ca thả ta ra ngoài đi, ta chỉ là một sinh viên nghèo từ nhỏ không ba không mẹ chỉ có một ông nội duy nhất, nhưng năm ngoái ông cũng qua đời rồi. Cho nên sẽ không có ai mang tiền đến chuộc ta!! Bắt cóc ta không có tiền đồ a a a a a a a!!!!.” Khoan đã, thẳng thắn như vậy... có khi nào sẽ khiến bọn cướp cảm thấy bản thân không có gì dùng, sau đó thì giết con tin? A a a a a a a “Không không không, ý ta là nói...” Lời còn chưa nói xong, Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy có gì đó 'vù' một cái sát quá hai má hắn, tiện thể trên mặt lành lạnh, giơ tay sờ thử thì có chút mùi máu tươi. Phía sau vang lên…
Tác giả: