“Ladies and Gentlemen, thanks for taking this plane, we are arriving at London, please. . . . . .” Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ta nhàm chán ngáp một cái. Dương Tĩnh ngồi bên cạnh đứng lên chuẩn bị lấy hành lý, thuận tiện đẩy ta ra: “Nhìn ngây ngốc cái gì chứ? Chẳng lẽ bị cảnh sắc bên ngoài làm cho cảm động rồi hả? Sẽ không ngu xuẩn như thế chứ?” Ngạo mạn đứng lên, lấy hành lý, cùng những hành khách khác xếp hàng chờ đợi phi cơ hạ xuống: “Tui cảm động…… chỉ là kích động quá thôi, đều phải chờ thì thôi ta cứ ngồi đi, lúc nào đáp xuống hẵng đứng cũng được mà.” Dương Tĩnh, hàng xóm từ nhỏ kiêm bạn thân đã cùng ta đến nước Anh du học, khinh bỉ liếc mắt nhìn ta một cái: “Ông đúng là hết cứu nổi rồi!” Ta là Đỗ Mặc, 19 tuổi, ở trong nước học một khóa dự bị đại học, và từ hôm nay trở đi sẽ bước đi trên con đường du học. Chúng ta được đoàn giáo viên dẫn đầu đưa đi, thông qua hải quan, ra sân bay, chuẩn bị ngồi xe tới khách sạn. Luân Đôn chỉ có thể xem như một trạm trung chuyển, Lợi Tư mới chính…
Tác giả: