Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 385
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 385: Đỗ Thanh Đế ngẩn người: “Không đập tiệm ư?” Diệp Phi cười khẽ: “Đúng đó, chúng ta dùng lý lẽ để giải quyết vẫn đủ sức khiến bọn họ phải khóc thét lên: Tiêu Nhược Băng nghe thế lập tức cười lạnh, đám nhân viên trong tiệm cũng khinh thường, người thì bĩu môi còn kẻ thì nhìn nhau cười. Đỗ Thanh Đế cũng luống cuống không biết phải làm sao, Diệp Phi có thể làm được gì? Triệu T¡ Kì lắc lắc chiếc đồng hồ Cartier trên tay, hất mặt lên trời nhìn Diệp Phi: “Thứ ở rể nhà vợ như anh thì lấy tư cách gì đòi trút giận ở đây?” Thấy ánh mắt khinh thường của Triệu Ti Kì, Diệp Phi cười lạnh. Mắt chó khinh người hả? Hôm nay anh sẽ cho cô gái này biết cái gì gọi là một kiếm cắt cổ, không đánh vẫn thắng, lính cúi đầu với dân. Anh quay sang nhìn Đỗ Thanh Đế: “Cậu Thanh Đế, trong †ay cậu có bao nhiêu tiền rỗi?” Đỗ Thanh Đế lên tiếng ngay tắp tự: “Có sẵn một tỷ thoải mái tiêu xài” Diệp Phi lại nhìn sang Tiêu Nhược Băng: “Đồ cổ Uông Thị có bán đá thô không?” “Tôi biết anh đang nghĩ gì trong đầu” Tiêu Nhược Băng ngẩn ngơ rồi lập tức bật cười: “Thì ra anh muốn chơi đá để chúng tôi phải chịu thua lỗ, cách trút giận này nghe thật hài hước” Bọn Triệu T¡ Kì cũng bật cười, ai cũng khinh bỉ và cười cợt nhìn anh. Cược đá là trò chơi giúp con người ta phát tài bản lĩnh của bản thân, dù Diệp Phi có kiếm được một món hời lớn nhờ vận may không ai bằng thì đồ cổ Uông Thị vẫn không bị lỗ vốn. Dù sao giá đá cũng đã ghi rõ ra đó, tất cả đều là giá gốc cộng thêm lợi nhuận. Đám người hóng hớt xung quanh cũng nghĩ như họ, ai cũng dè bỉu nhìn Diệp Phi, họ ứ tưởng là anh định lội ngược dòng từ vai nghèo kiết xác, không ngờ lại muốn chơi cược đá. Đỗ Thanh Đế nhìn Diệp Phi với đôi mắt nóng rực, anh ta tin chắc Diệp Phi sẽ không làm những chuyện vô nghĩa. “Đừng dư hơi thừa lời làm gì nữa” Diệp Phi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà chỉ nhìn chăm chằm vào Tiêu Nhược Băng: “Cô cứ nói thẳng cho tôi biết là có bán đống đá thô đó hay không thôi?” “Mở cửa để kinh doanh nên tất nhiên phải bán rồi, dù là bạn bè thân thích hay kẻ thù không đội trời chung thì ai cũng được quyền mua bán ở đây” Tiêu Nhược Băng nhìn Diệp Phi: “Cửa tiệm chúng tôi có tổng cộng tám ngàn tảng đá thô, mỗi tảng đều có giá niêm yết sẵn, tổng giá trị lên đến hơn mười tỷ. Anh muốn mua bao nhiêu cũng được” “Chỉ cần cậu Thanh Đế có đủ tiền thì cứ mua hết về luôn cũng được nốt.” Tiêu Nhược Băng cười cợt: “Chỉ sợ mấy người không còn quần để mặc về thôi.” Mười tỷ cô ta nói chỉ là cái giá Tiêu Nhược Băng thích hét lên vậy thôi, chi phí cao nhất chỉ chừng ba tỷ là cùng rồi. Diệp Phi hỏi lại: “Không đổi ý?” Tiêu Nhược Băng cười: “Giao dịch sòng phẳng, nói không nuốt lời” Triệu T¡ Kì liếc nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, anh đừng có đứng đây cho muối mặt mình thêm nữa! Anh có biết cược đá là gì không? Đừng chơi sạch tiền của cậu Thanh Đế đấy: Diệp Phi cười: “Yên tâm, hôm nay tôi nhất định phải trút cơn giận này thay cho cậu Thanh Đế” Triệu T¡ Kì ngoắc tay: “Nếu anh trút được cơn giận này thì Triệu T¡ Kì sẽ đập đầu lại cho tỉnh” Thứ ở rẻ bám váy dằn và mà dám nhảy ra đứng giữa cuộc chiến hai bên, đây là hành vi Triệu Ti Kì đánh giá là không biết tự lượng sức mình, lòe thiên hạ. “Cậu Thanh Đế, đưa người theo tôi” Diệp Phi không nói nhiều, anh vung tay lên bắt đầu đi về phía khu trưng bày đá. Đỗ Thanh Đế dẫn hai mươi mấy người theo. Diệp Phi lượn vòng vòng trong khu đá, lòng bàn tay anh bắt đầu lướt qua bề mặt từng viên một và bỗng nhiên có một tảng đá niêm yết giá hai triệu thu hút anh cực kì dữ dội. “Tảng này” Diệp Phi vỗ vỗ: “Mua về!” Đỗ Thanh Đế lập tức quẹt thẻ mua. Diệp Phi tiếp tục đi về phía trước rồi dừng lại trước viên đá thô giá ba triệu. “Mua viên nay.” Đỗ Thanh Đế lại quẹt thẻ mua. Diệp Phi vẫn không ngừng lại, anh dẫn bọn Đỗ Thanh Đế đi thẳng về phía trước và cả đoạn đường cứ thỉnh thoảng lại dừng rồi tiếp tục đi, lướt qua viên đá thô nào Diệp Phi cũng chạm vào nó.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 385: Đỗ Thanh Đế ngẩn người: “Không đập tiệm ư?” Diệp Phi cười khẽ: “Đúng đó, chúng ta dùng lý lẽ để giải quyết vẫn đủ sức khiến bọn họ phải khóc thét lên: Tiêu Nhược Băng nghe thế lập tức cười lạnh, đám nhân viên trong tiệm cũng khinh thường, người thì bĩu môi còn kẻ thì nhìn nhau cười. Đỗ Thanh Đế cũng luống cuống không biết phải làm sao, Diệp Phi có thể làm được gì? Triệu T¡ Kì lắc lắc chiếc đồng hồ Cartier trên tay, hất mặt lên trời nhìn Diệp Phi: “Thứ ở rể nhà vợ như anh thì lấy tư cách gì đòi trút giận ở đây?” Thấy ánh mắt khinh thường của Triệu Ti Kì, Diệp Phi cười lạnh. Mắt chó khinh người hả? Hôm nay anh sẽ cho cô gái này biết cái gì gọi là một kiếm cắt cổ, không đánh vẫn thắng, lính cúi đầu với dân. Anh quay sang nhìn Đỗ Thanh Đế: “Cậu Thanh Đế, trong †ay cậu có bao nhiêu tiền rỗi?” Đỗ Thanh Đế lên tiếng ngay tắp tự: “Có sẵn một tỷ thoải mái tiêu xài” Diệp Phi lại nhìn sang Tiêu Nhược Băng: “Đồ cổ Uông Thị có bán đá thô không?” “Tôi biết anh đang nghĩ gì trong đầu” Tiêu Nhược Băng ngẩn ngơ rồi lập tức bật cười: “Thì ra anh muốn chơi đá để chúng tôi phải chịu thua lỗ, cách trút giận này nghe thật hài hước” Bọn Triệu T¡ Kì cũng bật cười, ai cũng khinh bỉ và cười cợt nhìn anh. Cược đá là trò chơi giúp con người ta phát tài bản lĩnh của bản thân, dù Diệp Phi có kiếm được một món hời lớn nhờ vận may không ai bằng thì đồ cổ Uông Thị vẫn không bị lỗ vốn. Dù sao giá đá cũng đã ghi rõ ra đó, tất cả đều là giá gốc cộng thêm lợi nhuận. Đám người hóng hớt xung quanh cũng nghĩ như họ, ai cũng dè bỉu nhìn Diệp Phi, họ ứ tưởng là anh định lội ngược dòng từ vai nghèo kiết xác, không ngờ lại muốn chơi cược đá. Đỗ Thanh Đế nhìn Diệp Phi với đôi mắt nóng rực, anh ta tin chắc Diệp Phi sẽ không làm những chuyện vô nghĩa. “Đừng dư hơi thừa lời làm gì nữa” Diệp Phi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà chỉ nhìn chăm chằm vào Tiêu Nhược Băng: “Cô cứ nói thẳng cho tôi biết là có bán đống đá thô đó hay không thôi?” “Mở cửa để kinh doanh nên tất nhiên phải bán rồi, dù là bạn bè thân thích hay kẻ thù không đội trời chung thì ai cũng được quyền mua bán ở đây” Tiêu Nhược Băng nhìn Diệp Phi: “Cửa tiệm chúng tôi có tổng cộng tám ngàn tảng đá thô, mỗi tảng đều có giá niêm yết sẵn, tổng giá trị lên đến hơn mười tỷ. Anh muốn mua bao nhiêu cũng được” “Chỉ cần cậu Thanh Đế có đủ tiền thì cứ mua hết về luôn cũng được nốt.” Tiêu Nhược Băng cười cợt: “Chỉ sợ mấy người không còn quần để mặc về thôi.” Mười tỷ cô ta nói chỉ là cái giá Tiêu Nhược Băng thích hét lên vậy thôi, chi phí cao nhất chỉ chừng ba tỷ là cùng rồi. Diệp Phi hỏi lại: “Không đổi ý?” Tiêu Nhược Băng cười: “Giao dịch sòng phẳng, nói không nuốt lời” Triệu T¡ Kì liếc nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, anh đừng có đứng đây cho muối mặt mình thêm nữa! Anh có biết cược đá là gì không? Đừng chơi sạch tiền của cậu Thanh Đế đấy: Diệp Phi cười: “Yên tâm, hôm nay tôi nhất định phải trút cơn giận này thay cho cậu Thanh Đế” Triệu T¡ Kì ngoắc tay: “Nếu anh trút được cơn giận này thì Triệu T¡ Kì sẽ đập đầu lại cho tỉnh” Thứ ở rẻ bám váy dằn và mà dám nhảy ra đứng giữa cuộc chiến hai bên, đây là hành vi Triệu Ti Kì đánh giá là không biết tự lượng sức mình, lòe thiên hạ. “Cậu Thanh Đế, đưa người theo tôi” Diệp Phi không nói nhiều, anh vung tay lên bắt đầu đi về phía khu trưng bày đá. Đỗ Thanh Đế dẫn hai mươi mấy người theo. Diệp Phi lượn vòng vòng trong khu đá, lòng bàn tay anh bắt đầu lướt qua bề mặt từng viên một và bỗng nhiên có một tảng đá niêm yết giá hai triệu thu hút anh cực kì dữ dội. “Tảng này” Diệp Phi vỗ vỗ: “Mua về!” Đỗ Thanh Đế lập tức quẹt thẻ mua. Diệp Phi tiếp tục đi về phía trước rồi dừng lại trước viên đá thô giá ba triệu. “Mua viên nay.” Đỗ Thanh Đế lại quẹt thẻ mua. Diệp Phi vẫn không ngừng lại, anh dẫn bọn Đỗ Thanh Đế đi thẳng về phía trước và cả đoạn đường cứ thỉnh thoảng lại dừng rồi tiếp tục đi, lướt qua viên đá thô nào Diệp Phi cũng chạm vào nó.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 385: Đỗ Thanh Đế ngẩn người: “Không đập tiệm ư?” Diệp Phi cười khẽ: “Đúng đó, chúng ta dùng lý lẽ để giải quyết vẫn đủ sức khiến bọn họ phải khóc thét lên: Tiêu Nhược Băng nghe thế lập tức cười lạnh, đám nhân viên trong tiệm cũng khinh thường, người thì bĩu môi còn kẻ thì nhìn nhau cười. Đỗ Thanh Đế cũng luống cuống không biết phải làm sao, Diệp Phi có thể làm được gì? Triệu T¡ Kì lắc lắc chiếc đồng hồ Cartier trên tay, hất mặt lên trời nhìn Diệp Phi: “Thứ ở rể nhà vợ như anh thì lấy tư cách gì đòi trút giận ở đây?” Thấy ánh mắt khinh thường của Triệu Ti Kì, Diệp Phi cười lạnh. Mắt chó khinh người hả? Hôm nay anh sẽ cho cô gái này biết cái gì gọi là một kiếm cắt cổ, không đánh vẫn thắng, lính cúi đầu với dân. Anh quay sang nhìn Đỗ Thanh Đế: “Cậu Thanh Đế, trong †ay cậu có bao nhiêu tiền rỗi?” Đỗ Thanh Đế lên tiếng ngay tắp tự: “Có sẵn một tỷ thoải mái tiêu xài” Diệp Phi lại nhìn sang Tiêu Nhược Băng: “Đồ cổ Uông Thị có bán đá thô không?” “Tôi biết anh đang nghĩ gì trong đầu” Tiêu Nhược Băng ngẩn ngơ rồi lập tức bật cười: “Thì ra anh muốn chơi đá để chúng tôi phải chịu thua lỗ, cách trút giận này nghe thật hài hước” Bọn Triệu T¡ Kì cũng bật cười, ai cũng khinh bỉ và cười cợt nhìn anh. Cược đá là trò chơi giúp con người ta phát tài bản lĩnh của bản thân, dù Diệp Phi có kiếm được một món hời lớn nhờ vận may không ai bằng thì đồ cổ Uông Thị vẫn không bị lỗ vốn. Dù sao giá đá cũng đã ghi rõ ra đó, tất cả đều là giá gốc cộng thêm lợi nhuận. Đám người hóng hớt xung quanh cũng nghĩ như họ, ai cũng dè bỉu nhìn Diệp Phi, họ ứ tưởng là anh định lội ngược dòng từ vai nghèo kiết xác, không ngờ lại muốn chơi cược đá. Đỗ Thanh Đế nhìn Diệp Phi với đôi mắt nóng rực, anh ta tin chắc Diệp Phi sẽ không làm những chuyện vô nghĩa. “Đừng dư hơi thừa lời làm gì nữa” Diệp Phi không quan tâm đến ánh mắt của mọi người mà chỉ nhìn chăm chằm vào Tiêu Nhược Băng: “Cô cứ nói thẳng cho tôi biết là có bán đống đá thô đó hay không thôi?” “Mở cửa để kinh doanh nên tất nhiên phải bán rồi, dù là bạn bè thân thích hay kẻ thù không đội trời chung thì ai cũng được quyền mua bán ở đây” Tiêu Nhược Băng nhìn Diệp Phi: “Cửa tiệm chúng tôi có tổng cộng tám ngàn tảng đá thô, mỗi tảng đều có giá niêm yết sẵn, tổng giá trị lên đến hơn mười tỷ. Anh muốn mua bao nhiêu cũng được” “Chỉ cần cậu Thanh Đế có đủ tiền thì cứ mua hết về luôn cũng được nốt.” Tiêu Nhược Băng cười cợt: “Chỉ sợ mấy người không còn quần để mặc về thôi.” Mười tỷ cô ta nói chỉ là cái giá Tiêu Nhược Băng thích hét lên vậy thôi, chi phí cao nhất chỉ chừng ba tỷ là cùng rồi. Diệp Phi hỏi lại: “Không đổi ý?” Tiêu Nhược Băng cười: “Giao dịch sòng phẳng, nói không nuốt lời” Triệu T¡ Kì liếc nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, anh đừng có đứng đây cho muối mặt mình thêm nữa! Anh có biết cược đá là gì không? Đừng chơi sạch tiền của cậu Thanh Đế đấy: Diệp Phi cười: “Yên tâm, hôm nay tôi nhất định phải trút cơn giận này thay cho cậu Thanh Đế” Triệu T¡ Kì ngoắc tay: “Nếu anh trút được cơn giận này thì Triệu T¡ Kì sẽ đập đầu lại cho tỉnh” Thứ ở rẻ bám váy dằn và mà dám nhảy ra đứng giữa cuộc chiến hai bên, đây là hành vi Triệu Ti Kì đánh giá là không biết tự lượng sức mình, lòe thiên hạ. “Cậu Thanh Đế, đưa người theo tôi” Diệp Phi không nói nhiều, anh vung tay lên bắt đầu đi về phía khu trưng bày đá. Đỗ Thanh Đế dẫn hai mươi mấy người theo. Diệp Phi lượn vòng vòng trong khu đá, lòng bàn tay anh bắt đầu lướt qua bề mặt từng viên một và bỗng nhiên có một tảng đá niêm yết giá hai triệu thu hút anh cực kì dữ dội. “Tảng này” Diệp Phi vỗ vỗ: “Mua về!” Đỗ Thanh Đế lập tức quẹt thẻ mua. Diệp Phi tiếp tục đi về phía trước rồi dừng lại trước viên đá thô giá ba triệu. “Mua viên nay.” Đỗ Thanh Đế lại quẹt thẻ mua. Diệp Phi vẫn không ngừng lại, anh dẫn bọn Đỗ Thanh Đế đi thẳng về phía trước và cả đoạn đường cứ thỉnh thoảng lại dừng rồi tiếp tục đi, lướt qua viên đá thô nào Diệp Phi cũng chạm vào nó.