Tử Giang Thế Cô Tác Giả : Tuyệt Độc Độc Văn án Trường Đại Học Trung Sơn ở Quảng Châu, Quảng Đông có cổng lớn kiểu cổ, ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài, có một truyền thống lịch sử lâu đời: Đại học Trung Sơn do chính Tôn Trung Sơn, nhà cách mạng dân chủ vĩ đại của Trung Quốc sáng lập vào năm 1924.Đại học Trung Sơn có một lực lượng hùng hậu. Thực lực tổng hợp của đại học Trung Sơn thuộc vào một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, với một cơ cấu chuyên ngành toàn diện, gồm : 29 học viện, 97 chuyên ngành đại học, 251 chuyên ngành đào tạo thạc sỹ và 180 chuyên ngành đào tạo tiến sỹ. Và hiện có tổng số là 70.000 sinh viên, 13.000 giáo viên và giáo công. Trường được phân chia thành rất nhiều khoa ngành đa dạng, trong đó có khoa Học viên khoa học nhân văn : ngữ văn Trung Quốc, lịch sử, triết học, nhân loại học, khảo cổ học với số lượng sinh viên ít nhất nếu so với những khoa còn lại. Khuôn viên của trường rất rộng, ký túc xá ở đây được xây dựng ở một khoảng của trường với…
Chương 50: Chương 50
Tử Giang Thế CôTác giả: Tuyệt Độc ĐộcTruyện Xuyên KhôngTử Giang Thế Cô Tác Giả : Tuyệt Độc Độc Văn án Trường Đại Học Trung Sơn ở Quảng Châu, Quảng Đông có cổng lớn kiểu cổ, ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài, có một truyền thống lịch sử lâu đời: Đại học Trung Sơn do chính Tôn Trung Sơn, nhà cách mạng dân chủ vĩ đại của Trung Quốc sáng lập vào năm 1924.Đại học Trung Sơn có một lực lượng hùng hậu. Thực lực tổng hợp của đại học Trung Sơn thuộc vào một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, với một cơ cấu chuyên ngành toàn diện, gồm : 29 học viện, 97 chuyên ngành đại học, 251 chuyên ngành đào tạo thạc sỹ và 180 chuyên ngành đào tạo tiến sỹ. Và hiện có tổng số là 70.000 sinh viên, 13.000 giáo viên và giáo công. Trường được phân chia thành rất nhiều khoa ngành đa dạng, trong đó có khoa Học viên khoa học nhân văn : ngữ văn Trung Quốc, lịch sử, triết học, nhân loại học, khảo cổ học với số lượng sinh viên ít nhất nếu so với những khoa còn lại. Khuôn viên của trường rất rộng, ký túc xá ở đây được xây dựng ở một khoảng của trường với… Nói rồi Khúc Hồ cũng quay người đi về lại phòng, cô tự hỏi là tại sao tất cả những người trong phủ này đều cứng đầu cố chấp như nhau, thật khó hiểu, rối ren quá. Nữa đêm, khi tất cả đều đã chìm vào im lặng, Y Nhi ngủ gục trên bàn, Khúc Hồ bước rón rén lại gần cửa sổ và hé mở một chút quan sát bên ngoài, Nhất Tịnh ngủ ngồi gần trước lối vào phòng cô, xem ra là đã uống phải trà có thuốc mê mà lúc chiều Khúc Hồ bảo Y Nhi mang cho y. Khúc Hồ thu dọn vài thứ cần thiết và lấy một ít ngân lượng cho vào tai nải, cô đeo vào vai và lấy cung tên được giấu dưới giường ra. Hết sức cẩn trọng mở cửa ra, giờ này lính gác trong phủ đang đổi ca nên liên tục di chuyển, Khúc Hồ thoắt ẩn thoắt hiện, may mắn là cô nhỏ con nên việc ẩn nấp là hoàn toàn im ắng. Lẻn ra được phía sau chuồng ngựa, Khúc Hồ khẽ gọi Ô Vân, con ngựa của cô đang đứng ngủ khi nghe gọi liền mở mắt ra, Khúc Hồ tháo dây cho nó và dẫn đi trong im lặng, cô trốn sau dãy phòng bếp chờ gia nhân đi bỏ những thùng lớn gì đó ở cửa sau. Khúc Hồ leo lên Ô Vân và ngay lập tức Ô Vân hí lên một tiếng và phi nước đại ra khỏi cửa, đám gia nhân hoảng loạn vội né tránh, nhưng khi nhận ra Vương Phi đang bỏ trốn thì lập tức tri hô lên.Khúc Hồ vuốt bờm Ô Vân và nói khẽ vào tai nó : « Đưa ta rời khỏi đây, cám ơn mi nhé ! »Quân lính nghe tiếng tri hô rằng Vương Phi bỏ trốn khỏi phủ thì liền lập tức đuổi theo, Nhất Tịnh lúc này cũng bị đánh thức, y hốt hoảng mở tung cửa phòng Khúc Hồ ra, Y Nhi ngơ ngác thức dậy, không thấy Vương Phi đâu cả. Nhất Tịnh liền chạy nhanh ra ngựa và lập tức cùng đám quân lính truy đuổi, y tự vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo, sao lại lơ là mất cảnh giác như thế này chứ. Ô Vân chạy rất nhanh, Khúc Hồ cũng căng thẳng không kém, bây giờ cứ cố chạy thật xa, đến sáng mai sẽ tính tiếp.Trác Nghiêm Đắc Dụ đang bàn chuyện cùng tướng lĩnh thân cận liền nhận được tin báo về việc phu nhân của hắn bỏ trốn khỏi phủ, cả người Trác Nghiêm Đắc Dụ tối sầm lại, nội tâm hắn nổi sóng như một cơn bão lớn ngoài biển. Nữ nhân liều mạng này, muốn chết dưới kiếm của hắn sao, Trác Nghiêm Đắc Dụ bước nhanh ra bên ngoài, Xích Thố đã được đưa đến chờ hắn, Nhị Tịnh và Tam Tịnh cũng lo lắng không kém, nếu không may Vương phi bị bắt lại thì nhất định sẽ khó lòng mà qua khỏi sự trừng phạt.Trác Nghiêm Đắc Dụ và hơn một vạn lính ráo riết đuổi theo, nhưng đã quá nữa đêm vẫn không tìm ra tung tích Khúc Hồ. Những người đi phía sau hắn đều bắt đầu lo sợ, Tứ Tịnh vừa đuổi kịp bọn họ, tình hình cũng không có chút khả quan. Thị trấn Thiên U càng về khuya càng nhộn nhịp bởi các hàng xá, kỹ viện, tiếng hát hò ríu rít vang vọng, đoàn người của Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện như quỷ địa ngục liền khiến dân tình hoảng loạn, vội chạy biến đi không dám ló dạng ra đường phố. Ngồi trên ngựa phóng tầm mắt quan sát, nhưng không thể tìm được người cần tìm, Nhị Tịnh và Tam Tịnh liền lên tiếng :-Vương Gia, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi một chút rồi hẵng lên đường, chúng thần đã cho người dọn dẹp bên trong.Quân lính đứng bao quanh lấy một thanh lâu lớn nhất và đuổi hết khách khứa ra ngoài, Trác Nghiêm Đắc Dụ xuống ngựa và đi thẳng vào bên trong, hắn ngồi xuống chiếc ghế lớn được đặt ở giữa sảnh. Tứ Tịnh cúi người bước đến trước mặt hắn và nói :-Vương Gia, thần đã cho người rà soát toàn bộ bán kính 50 dặm trở lại đây nhưng mà vẫn không tìm thấy tăm hơi Vương Phi, nếu cứ tìm thế này cũng không phải cách hay.Trác Nghiêm Đắc Dụ chống tay lên cằm và trầm ngâm, ánh mắt hắn lúc này vô cùng tăm tối phức tạp. Những kỹ nữ, kĩ nữ xinh đẹp ăn mặc mỏng manh đứng khép nép phía sau những chiếc màn che nhìn ra, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Dụ Vương bằng xương bằng thịt khiến bọn họ đều bối rối không ngừng. Ma ma tổng của thanh lâu này rón rén diện kiến với thức ăn và rượu trên tay, bàn tay bà ta run lẩy bẩy khi đặt những thứ này lên bàn, đúng là có họa, ma ma tổng chẳng may do nhất thời khinh suất mà làm ngã ly rượu, đơn giản chỉ là rơi xuống sàn được lót bằng thảm đỏ chói mắt. Hai tiểu nha đầu đứng phía sau bà ta cũng hoảng hốt, sau đó thì tất cả đều đồng loạt hít thở không thông, tay chân cứng đờ lạnh toát, không ai kịp nhìn thấy tay Trác Nghiêm Đắc Dụ đã rút kiếm ra và chém ngang cổ ma ma tổng, máu bắn tung tóe lên khuôn mặt hai nha đầu kia, đầu ma ma tổng rơi xuống nền và lăn đi với hai mắt còn mở trừng trừng, thân xác còn lại cũng ngã xuống, máu chảy ào ạt.
Nói rồi Khúc Hồ cũng quay người đi về lại phòng, cô tự hỏi là tại sao tất cả những người trong phủ này đều cứng đầu cố chấp như nhau, thật khó hiểu, rối ren quá. Nữa đêm, khi tất cả đều đã chìm vào im lặng, Y Nhi ngủ gục trên bàn, Khúc Hồ bước rón rén lại gần cửa sổ và hé mở một chút quan sát bên ngoài, Nhất Tịnh ngủ ngồi gần trước lối vào phòng cô, xem ra là đã uống phải trà có thuốc mê mà lúc chiều Khúc Hồ bảo Y Nhi mang cho y. Khúc Hồ thu dọn vài thứ cần thiết và lấy một ít ngân lượng cho vào tai nải, cô đeo vào vai và lấy cung tên được giấu dưới giường ra. Hết sức cẩn trọng mở cửa ra, giờ này lính gác trong phủ đang đổi ca nên liên tục di chuyển, Khúc Hồ thoắt ẩn thoắt hiện, may mắn là cô nhỏ con nên việc ẩn nấp là hoàn toàn im ắng. Lẻn ra được phía sau chuồng ngựa, Khúc Hồ khẽ gọi Ô Vân, con ngựa của cô đang đứng ngủ khi nghe gọi liền mở mắt ra, Khúc Hồ tháo dây cho nó và dẫn đi trong im lặng, cô trốn sau dãy phòng bếp chờ gia nhân đi bỏ những thùng lớn gì đó ở cửa sau. Khúc Hồ leo lên Ô Vân và ngay lập tức Ô Vân hí lên một tiếng và phi nước đại ra khỏi cửa, đám gia nhân hoảng loạn vội né tránh, nhưng khi nhận ra Vương Phi đang bỏ trốn thì lập tức tri hô lên.
Khúc Hồ vuốt bờm Ô Vân và nói khẽ vào tai nó : « Đưa ta rời khỏi đây, cám ơn mi nhé ! »
Quân lính nghe tiếng tri hô rằng Vương Phi bỏ trốn khỏi phủ thì liền lập tức đuổi theo, Nhất Tịnh lúc này cũng bị đánh thức, y hốt hoảng mở tung cửa phòng Khúc Hồ ra, Y Nhi ngơ ngác thức dậy, không thấy Vương Phi đâu cả. Nhất Tịnh liền chạy nhanh ra ngựa và lập tức cùng đám quân lính truy đuổi, y tự vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo, sao lại lơ là mất cảnh giác như thế này chứ. Ô Vân chạy rất nhanh, Khúc Hồ cũng căng thẳng không kém, bây giờ cứ cố chạy thật xa, đến sáng mai sẽ tính tiếp.
Trác Nghiêm Đắc Dụ đang bàn chuyện cùng tướng lĩnh thân cận liền nhận được tin báo về việc phu nhân của hắn bỏ trốn khỏi phủ, cả người Trác Nghiêm Đắc Dụ tối sầm lại, nội tâm hắn nổi sóng như một cơn bão lớn ngoài biển. Nữ nhân liều mạng này, muốn chết dưới kiếm của hắn sao, Trác Nghiêm Đắc Dụ bước nhanh ra bên ngoài, Xích Thố đã được đưa đến chờ hắn, Nhị Tịnh và Tam Tịnh cũng lo lắng không kém, nếu không may Vương phi bị bắt lại thì nhất định sẽ khó lòng mà qua khỏi sự trừng phạt.
Trác Nghiêm Đắc Dụ và hơn một vạn lính ráo riết đuổi theo, nhưng đã quá nữa đêm vẫn không tìm ra tung tích Khúc Hồ. Những người đi phía sau hắn đều bắt đầu lo sợ, Tứ Tịnh vừa đuổi kịp bọn họ, tình hình cũng không có chút khả quan. Thị trấn Thiên U càng về khuya càng nhộn nhịp bởi các hàng xá, kỹ viện, tiếng hát hò ríu rít vang vọng, đoàn người của Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện như quỷ địa ngục liền khiến dân tình hoảng loạn, vội chạy biến đi không dám ló dạng ra đường phố. Ngồi trên ngựa phóng tầm mắt quan sát, nhưng không thể tìm được người cần tìm, Nhị Tịnh và Tam Tịnh liền lên tiếng :
-Vương Gia, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi một chút rồi hẵng lên đường, chúng thần đã cho người dọn dẹp bên trong.
Quân lính đứng bao quanh lấy một thanh lâu lớn nhất và đuổi hết khách khứa ra ngoài, Trác Nghiêm Đắc Dụ xuống ngựa và đi thẳng vào bên trong, hắn ngồi xuống chiếc ghế lớn được đặt ở giữa sảnh. Tứ Tịnh cúi người bước đến trước mặt hắn và nói :
-Vương Gia, thần đã cho người rà soát toàn bộ bán kính 50 dặm trở lại đây nhưng mà vẫn không tìm thấy tăm hơi Vương Phi, nếu cứ tìm thế này cũng không phải cách hay.
Trác Nghiêm Đắc Dụ chống tay lên cằm và trầm ngâm, ánh mắt hắn lúc này vô cùng tăm tối phức tạp. Những kỹ nữ, kĩ nữ xinh đẹp ăn mặc mỏng manh đứng khép nép phía sau những chiếc màn che nhìn ra, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Dụ Vương bằng xương bằng thịt khiến bọn họ đều bối rối không ngừng. Ma ma tổng của thanh lâu này rón rén diện kiến với thức ăn và rượu trên tay, bàn tay bà ta run lẩy bẩy khi đặt những thứ này lên bàn, đúng là có họa, ma ma tổng chẳng may do nhất thời khinh suất mà làm ngã ly rượu, đơn giản chỉ là rơi xuống sàn được lót bằng thảm đỏ chói mắt. Hai tiểu nha đầu đứng phía sau bà ta cũng hoảng hốt, sau đó thì tất cả đều đồng loạt hít thở không thông, tay chân cứng đờ lạnh toát, không ai kịp nhìn thấy tay Trác Nghiêm Đắc Dụ đã rút kiếm ra và chém ngang cổ ma ma tổng, máu bắn tung tóe lên khuôn mặt hai nha đầu kia, đầu ma ma tổng rơi xuống nền và lăn đi với hai mắt còn mở trừng trừng, thân xác còn lại cũng ngã xuống, máu chảy ào ạt.
Tử Giang Thế CôTác giả: Tuyệt Độc ĐộcTruyện Xuyên KhôngTử Giang Thế Cô Tác Giả : Tuyệt Độc Độc Văn án Trường Đại Học Trung Sơn ở Quảng Châu, Quảng Đông có cổng lớn kiểu cổ, ngăn cách thế giới ồn ào bên ngoài, có một truyền thống lịch sử lâu đời: Đại học Trung Sơn do chính Tôn Trung Sơn, nhà cách mạng dân chủ vĩ đại của Trung Quốc sáng lập vào năm 1924.Đại học Trung Sơn có một lực lượng hùng hậu. Thực lực tổng hợp của đại học Trung Sơn thuộc vào một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, với một cơ cấu chuyên ngành toàn diện, gồm : 29 học viện, 97 chuyên ngành đại học, 251 chuyên ngành đào tạo thạc sỹ và 180 chuyên ngành đào tạo tiến sỹ. Và hiện có tổng số là 70.000 sinh viên, 13.000 giáo viên và giáo công. Trường được phân chia thành rất nhiều khoa ngành đa dạng, trong đó có khoa Học viên khoa học nhân văn : ngữ văn Trung Quốc, lịch sử, triết học, nhân loại học, khảo cổ học với số lượng sinh viên ít nhất nếu so với những khoa còn lại. Khuôn viên của trường rất rộng, ký túc xá ở đây được xây dựng ở một khoảng của trường với… Nói rồi Khúc Hồ cũng quay người đi về lại phòng, cô tự hỏi là tại sao tất cả những người trong phủ này đều cứng đầu cố chấp như nhau, thật khó hiểu, rối ren quá. Nữa đêm, khi tất cả đều đã chìm vào im lặng, Y Nhi ngủ gục trên bàn, Khúc Hồ bước rón rén lại gần cửa sổ và hé mở một chút quan sát bên ngoài, Nhất Tịnh ngủ ngồi gần trước lối vào phòng cô, xem ra là đã uống phải trà có thuốc mê mà lúc chiều Khúc Hồ bảo Y Nhi mang cho y. Khúc Hồ thu dọn vài thứ cần thiết và lấy một ít ngân lượng cho vào tai nải, cô đeo vào vai và lấy cung tên được giấu dưới giường ra. Hết sức cẩn trọng mở cửa ra, giờ này lính gác trong phủ đang đổi ca nên liên tục di chuyển, Khúc Hồ thoắt ẩn thoắt hiện, may mắn là cô nhỏ con nên việc ẩn nấp là hoàn toàn im ắng. Lẻn ra được phía sau chuồng ngựa, Khúc Hồ khẽ gọi Ô Vân, con ngựa của cô đang đứng ngủ khi nghe gọi liền mở mắt ra, Khúc Hồ tháo dây cho nó và dẫn đi trong im lặng, cô trốn sau dãy phòng bếp chờ gia nhân đi bỏ những thùng lớn gì đó ở cửa sau. Khúc Hồ leo lên Ô Vân và ngay lập tức Ô Vân hí lên một tiếng và phi nước đại ra khỏi cửa, đám gia nhân hoảng loạn vội né tránh, nhưng khi nhận ra Vương Phi đang bỏ trốn thì lập tức tri hô lên.Khúc Hồ vuốt bờm Ô Vân và nói khẽ vào tai nó : « Đưa ta rời khỏi đây, cám ơn mi nhé ! »Quân lính nghe tiếng tri hô rằng Vương Phi bỏ trốn khỏi phủ thì liền lập tức đuổi theo, Nhất Tịnh lúc này cũng bị đánh thức, y hốt hoảng mở tung cửa phòng Khúc Hồ ra, Y Nhi ngơ ngác thức dậy, không thấy Vương Phi đâu cả. Nhất Tịnh liền chạy nhanh ra ngựa và lập tức cùng đám quân lính truy đuổi, y tự vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo, sao lại lơ là mất cảnh giác như thế này chứ. Ô Vân chạy rất nhanh, Khúc Hồ cũng căng thẳng không kém, bây giờ cứ cố chạy thật xa, đến sáng mai sẽ tính tiếp.Trác Nghiêm Đắc Dụ đang bàn chuyện cùng tướng lĩnh thân cận liền nhận được tin báo về việc phu nhân của hắn bỏ trốn khỏi phủ, cả người Trác Nghiêm Đắc Dụ tối sầm lại, nội tâm hắn nổi sóng như một cơn bão lớn ngoài biển. Nữ nhân liều mạng này, muốn chết dưới kiếm của hắn sao, Trác Nghiêm Đắc Dụ bước nhanh ra bên ngoài, Xích Thố đã được đưa đến chờ hắn, Nhị Tịnh và Tam Tịnh cũng lo lắng không kém, nếu không may Vương phi bị bắt lại thì nhất định sẽ khó lòng mà qua khỏi sự trừng phạt.Trác Nghiêm Đắc Dụ và hơn một vạn lính ráo riết đuổi theo, nhưng đã quá nữa đêm vẫn không tìm ra tung tích Khúc Hồ. Những người đi phía sau hắn đều bắt đầu lo sợ, Tứ Tịnh vừa đuổi kịp bọn họ, tình hình cũng không có chút khả quan. Thị trấn Thiên U càng về khuya càng nhộn nhịp bởi các hàng xá, kỹ viện, tiếng hát hò ríu rít vang vọng, đoàn người của Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện như quỷ địa ngục liền khiến dân tình hoảng loạn, vội chạy biến đi không dám ló dạng ra đường phố. Ngồi trên ngựa phóng tầm mắt quan sát, nhưng không thể tìm được người cần tìm, Nhị Tịnh và Tam Tịnh liền lên tiếng :-Vương Gia, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi một chút rồi hẵng lên đường, chúng thần đã cho người dọn dẹp bên trong.Quân lính đứng bao quanh lấy một thanh lâu lớn nhất và đuổi hết khách khứa ra ngoài, Trác Nghiêm Đắc Dụ xuống ngựa và đi thẳng vào bên trong, hắn ngồi xuống chiếc ghế lớn được đặt ở giữa sảnh. Tứ Tịnh cúi người bước đến trước mặt hắn và nói :-Vương Gia, thần đã cho người rà soát toàn bộ bán kính 50 dặm trở lại đây nhưng mà vẫn không tìm thấy tăm hơi Vương Phi, nếu cứ tìm thế này cũng không phải cách hay.Trác Nghiêm Đắc Dụ chống tay lên cằm và trầm ngâm, ánh mắt hắn lúc này vô cùng tăm tối phức tạp. Những kỹ nữ, kĩ nữ xinh đẹp ăn mặc mỏng manh đứng khép nép phía sau những chiếc màn che nhìn ra, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Dụ Vương bằng xương bằng thịt khiến bọn họ đều bối rối không ngừng. Ma ma tổng của thanh lâu này rón rén diện kiến với thức ăn và rượu trên tay, bàn tay bà ta run lẩy bẩy khi đặt những thứ này lên bàn, đúng là có họa, ma ma tổng chẳng may do nhất thời khinh suất mà làm ngã ly rượu, đơn giản chỉ là rơi xuống sàn được lót bằng thảm đỏ chói mắt. Hai tiểu nha đầu đứng phía sau bà ta cũng hoảng hốt, sau đó thì tất cả đều đồng loạt hít thở không thông, tay chân cứng đờ lạnh toát, không ai kịp nhìn thấy tay Trác Nghiêm Đắc Dụ đã rút kiếm ra và chém ngang cổ ma ma tổng, máu bắn tung tóe lên khuôn mặt hai nha đầu kia, đầu ma ma tổng rơi xuống nền và lăn đi với hai mắt còn mở trừng trừng, thân xác còn lại cũng ngã xuống, máu chảy ào ạt.