Well, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một…
Chương 8
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (GxG)Tác giả: Phạm Thanh MaiTruyện Bách HợpWell, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một… Cuối cùng tôi cũng tìm được công việc thứ hai cho mình, đó là chạy bàn tiệc với L vào thứ 7 và Chủ Nhật. Công việc nặng nhọc mà lương chẳng bằng với gia sư.Đáng lẽ tôi nên đi ngủ giờ này nhưng tôi cần phải thú tội với cuốn nhật ký để nhẹ lòng hơn, lúc đó tôi mới ngủ được.Thiệt tình tôi muốn xé cái trang nói xấu giảng viên T của mình quá.Chả là hôm nay là ngày đầu đi làm của tôi, phục vụ tiệc đính hôn. Trong đám khách khứa ấy có cô T. Cô ấy nhận ra tôi khi tôi đang lúi húi gỡ nút chai vang. Thú thật tôi hết hồn khi nghe giọng nói của cô dù cô chỉ nói “chào” với tôi. Khác với sự ngạo nghễ trên bục giảng, ở đời thường cô ấy khá là hiền dịu. Cô mang chai vang sang bàn bên kia dùm tôi vì ở đó toàn là bạn của cô. Khi cặp uyên ương tuyên bố lí do của buổi lễ bằng một đoạn văn lê thê sến sẩm về tình yêu vĩnh cửu, tôi mới được nghỉ tay và đứng cạnh cô T. “Một cặp đẹp đôi, đúng không?” - cô T hỏi tôi. Tôi gật đầu đáp có. Rồi cô ấy hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, tôi muốn trả lời là không nhưng thế thì không hợp với không khí tràn ngập tình ái này nên tôi chỉ ư hử tỏ ra mình có chút đồng ý. Cô T không nói gì, đôi mắt cô ấy hôm nay không sáng rỡ như mọi khi.Cô T hỏi tôi sau buổi làm có rảnh và mời tôi uống nước. Tôi lưỡng lự đồng ý. Tôi vẫn tức vụ điểm B nhưng lại nghĩ nếu lân la làm quen thân với cổ thì biết đâu sẽ cải thiện đôi chút? Chúng tôi mua nước ngọt ở máy bán tự động, giờ này các quán cà phê đã đóng cửa, chỉ trừ mấy quán bar vẫn tấp nập. Cô T lại hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, và lần này tôi có thể thành thật trả lời là không:“Tất cả mọi thứ đều vận động và biến đổi.”“Thật triết học!” - Cô T cười nhận xét. Tới lúc đó tôi mới biết cái tâm trạng nào đã đeo bám cô suốt buổi tối này: nỗi buồn. - “Cô gái đó cũng nói sẽ yêu cô mãi mãi.”Tôi giật mình: “Ai cơ ạ?”“Cái người đã hứa trước mọi người rằng cô ấy sẽ yêu anh mãi mãi ấy.”Tôi chỉ biết thốt “oh“.“Bọn cô đã từng hẹn hò hồi cô là nghiên cứu sinh. Cô yêu cô ấy lắm. Có lẽ sai lầm lớn nhất của con người là yêu quá nhiều một cách vô điều kiện. Sau ba năm tưởng chừng bọn cô có thể cưới nhau được thì cô ấy nói lời chia tay, bảo rằng cô chỉ là một trải nghiệm. Cô ấy vô tư lắm, chẳng biết gì tới nỗi đau của cô đâu.”“Thế... sao cô còn làm bạn với cô ấy?” - thề nếu tôi là cô T thì tôi sẽ tát ả vài cái!“Vì cô muốn được ở bên cô ấy, mất cô ấy còn đau đớn hơn. Em có thể gọi cô là con ngu cũng được vì sự thực đúng là thế mà.” - cô T lại cười còn tôi thì thấy tội nghiệp.“Rồi cô sẽ tìm được người xứng đáng hơn để yêu thôi.” - tôi chỉ biết an ủi có vậy. Cô T gật đầu cám ơn tôi vì đã bỏ thời gian nghe chuyện tầm phào của cô. Chúng tôi tám thêm vài chuyện về trường lớp nữa như là: cô T thích những sinh viên đến trường này học bằng học bổng (tôi cũng tới trường này bằng học bổng, tôi có lí do để tin rằng cô T quý tôi nhỉ?) vì họ thông minh và có trách nhiệm hơn, hay những lần cô phải từ chối lời mời hẹn hò của các đồng nghiệp nam và lời mời tình một đêm của đồng nghiệp nữ, “Trong công việc không nên để tình yêu dính vào, không thì phức tạp lắm.” - cô kết luận bởi cô đã trải qua một lần rồi và từ đó cô thề sẽ không có bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào với đồng nghiệp, nhưng mà cô ấy không kể chi tiết lần sai lầm của cô như thế nào. Có lẽ nó nên là một bí mật.Cô T đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi tất nhiên là đồng ý. Xe hãng BMW bóng loáng và thoang thoảng mùi phong lan. Trước khi vào nhà cô T gọi tôi lại và nói nếu trong học tập cần gì cứ việc tìm cô, cô sẽ giúp tôi tốt nhất có thể, trừ vụ xin nhờ nâng điểm ra. Sau đó thì cô ấy đi bar giải sầu. Cô T ngoài đời dễ mến ấy chứ?À tôi mới nhận được một tin nhắn trên facebook, nội dung là con bạn hồi cấp 3 của tôi đã lấy chồng. Tôi bị shock thật sự, nó mới 20 tuổi như tôi thôi mà!Bây giờ tôi có thể đi ngủ. Ngày mai là thứ hai, có tiết của cô T. Hi vọng cô ấy không ngủ gục trong lúc giảng.
Cuối cùng tôi cũng tìm được công việc thứ hai cho mình, đó là chạy bàn tiệc với L vào thứ 7 và Chủ Nhật. Công việc nặng nhọc mà lương chẳng bằng với gia sư.
Đáng lẽ tôi nên đi ngủ giờ này nhưng tôi cần phải thú tội với cuốn nhật ký để nhẹ lòng hơn, lúc đó tôi mới ngủ được.
Thiệt tình tôi muốn xé cái trang nói xấu giảng viên T của mình quá.
Chả là hôm nay là ngày đầu đi làm của tôi, phục vụ tiệc đính hôn. Trong đám khách khứa ấy có cô T. Cô ấy nhận ra tôi khi tôi đang lúi húi gỡ nút chai vang. Thú thật tôi hết hồn khi nghe giọng nói của cô dù cô chỉ nói “chào” với tôi. Khác với sự ngạo nghễ trên bục giảng, ở đời thường cô ấy khá là hiền dịu. Cô mang chai vang sang bàn bên kia dùm tôi vì ở đó toàn là bạn của cô. Khi cặp uyên ương tuyên bố lí do của buổi lễ bằng một đoạn văn lê thê sến sẩm về tình yêu vĩnh cửu, tôi mới được nghỉ tay và đứng cạnh cô T. “Một cặp đẹp đôi, đúng không?” - cô T hỏi tôi. Tôi gật đầu đáp có. Rồi cô ấy hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, tôi muốn trả lời là không nhưng thế thì không hợp với không khí tràn ngập tình ái này nên tôi chỉ ư hử tỏ ra mình có chút đồng ý. Cô T không nói gì, đôi mắt cô ấy hôm nay không sáng rỡ như mọi khi.
Cô T hỏi tôi sau buổi làm có rảnh và mời tôi uống nước. Tôi lưỡng lự đồng ý. Tôi vẫn tức vụ điểm B nhưng lại nghĩ nếu lân la làm quen thân với cổ thì biết đâu sẽ cải thiện đôi chút? Chúng tôi mua nước ngọt ở máy bán tự động, giờ này các quán cà phê đã đóng cửa, chỉ trừ mấy quán bar vẫn tấp nập. Cô T lại hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, và lần này tôi có thể thành thật trả lời là không:
“Tất cả mọi thứ đều vận động và biến đổi.”
“Thật triết học!” - Cô T cười nhận xét. Tới lúc đó tôi mới biết cái tâm trạng nào đã đeo bám cô suốt buổi tối này: nỗi buồn. - “Cô gái đó cũng nói sẽ yêu cô mãi mãi.”
Tôi giật mình: “Ai cơ ạ?”
“Cái người đã hứa trước mọi người rằng cô ấy sẽ yêu anh mãi mãi ấy.”
Tôi chỉ biết thốt “oh“.
“Bọn cô đã từng hẹn hò hồi cô là nghiên cứu sinh. Cô yêu cô ấy lắm. Có lẽ sai lầm lớn nhất của con người là yêu quá nhiều một cách vô điều kiện. Sau ba năm tưởng chừng bọn cô có thể cưới nhau được thì cô ấy nói lời chia tay, bảo rằng cô chỉ là một trải nghiệm. Cô ấy vô tư lắm, chẳng biết gì tới nỗi đau của cô đâu.”
“Thế... sao cô còn làm bạn với cô ấy?” - thề nếu tôi là cô T thì tôi sẽ tát ả vài cái!
“Vì cô muốn được ở bên cô ấy, mất cô ấy còn đau đớn hơn. Em có thể gọi cô là con ngu cũng được vì sự thực đúng là thế mà.” - cô T lại cười còn tôi thì thấy tội nghiệp.
“Rồi cô sẽ tìm được người xứng đáng hơn để yêu thôi.” - tôi chỉ biết an ủi có vậy. Cô T gật đầu cám ơn tôi vì đã bỏ thời gian nghe chuyện tầm phào của cô. Chúng tôi tám thêm vài chuyện về trường lớp nữa như là: cô T thích những sinh viên đến trường này học bằng học bổng (tôi cũng tới trường này bằng học bổng, tôi có lí do để tin rằng cô T quý tôi nhỉ?) vì họ thông minh và có trách nhiệm hơn, hay những lần cô phải từ chối lời mời hẹn hò của các đồng nghiệp nam và lời mời tình một đêm của đồng nghiệp nữ, “Trong công việc không nên để tình yêu dính vào, không thì phức tạp lắm.” - cô kết luận bởi cô đã trải qua một lần rồi và từ đó cô thề sẽ không có bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào với đồng nghiệp, nhưng mà cô ấy không kể chi tiết lần sai lầm của cô như thế nào. Có lẽ nó nên là một bí mật.
Cô T đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi tất nhiên là đồng ý. Xe hãng BMW bóng loáng và thoang thoảng mùi phong lan. Trước khi vào nhà cô T gọi tôi lại và nói nếu trong học tập cần gì cứ việc tìm cô, cô sẽ giúp tôi tốt nhất có thể, trừ vụ xin nhờ nâng điểm ra. Sau đó thì cô ấy đi bar giải sầu. Cô T ngoài đời dễ mến ấy chứ?
À tôi mới nhận được một tin nhắn trên facebook, nội dung là con bạn hồi cấp 3 của tôi đã lấy chồng. Tôi bị shock thật sự, nó mới 20 tuổi như tôi thôi mà!
Bây giờ tôi có thể đi ngủ. Ngày mai là thứ hai, có tiết của cô T. Hi vọng cô ấy không ngủ gục trong lúc giảng.
[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (GxG)Tác giả: Phạm Thanh MaiTruyện Bách HợpWell, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một… Cuối cùng tôi cũng tìm được công việc thứ hai cho mình, đó là chạy bàn tiệc với L vào thứ 7 và Chủ Nhật. Công việc nặng nhọc mà lương chẳng bằng với gia sư.Đáng lẽ tôi nên đi ngủ giờ này nhưng tôi cần phải thú tội với cuốn nhật ký để nhẹ lòng hơn, lúc đó tôi mới ngủ được.Thiệt tình tôi muốn xé cái trang nói xấu giảng viên T của mình quá.Chả là hôm nay là ngày đầu đi làm của tôi, phục vụ tiệc đính hôn. Trong đám khách khứa ấy có cô T. Cô ấy nhận ra tôi khi tôi đang lúi húi gỡ nút chai vang. Thú thật tôi hết hồn khi nghe giọng nói của cô dù cô chỉ nói “chào” với tôi. Khác với sự ngạo nghễ trên bục giảng, ở đời thường cô ấy khá là hiền dịu. Cô mang chai vang sang bàn bên kia dùm tôi vì ở đó toàn là bạn của cô. Khi cặp uyên ương tuyên bố lí do của buổi lễ bằng một đoạn văn lê thê sến sẩm về tình yêu vĩnh cửu, tôi mới được nghỉ tay và đứng cạnh cô T. “Một cặp đẹp đôi, đúng không?” - cô T hỏi tôi. Tôi gật đầu đáp có. Rồi cô ấy hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, tôi muốn trả lời là không nhưng thế thì không hợp với không khí tràn ngập tình ái này nên tôi chỉ ư hử tỏ ra mình có chút đồng ý. Cô T không nói gì, đôi mắt cô ấy hôm nay không sáng rỡ như mọi khi.Cô T hỏi tôi sau buổi làm có rảnh và mời tôi uống nước. Tôi lưỡng lự đồng ý. Tôi vẫn tức vụ điểm B nhưng lại nghĩ nếu lân la làm quen thân với cổ thì biết đâu sẽ cải thiện đôi chút? Chúng tôi mua nước ngọt ở máy bán tự động, giờ này các quán cà phê đã đóng cửa, chỉ trừ mấy quán bar vẫn tấp nập. Cô T lại hỏi tôi có tin vào tình yêu vĩnh cửu, và lần này tôi có thể thành thật trả lời là không:“Tất cả mọi thứ đều vận động và biến đổi.”“Thật triết học!” - Cô T cười nhận xét. Tới lúc đó tôi mới biết cái tâm trạng nào đã đeo bám cô suốt buổi tối này: nỗi buồn. - “Cô gái đó cũng nói sẽ yêu cô mãi mãi.”Tôi giật mình: “Ai cơ ạ?”“Cái người đã hứa trước mọi người rằng cô ấy sẽ yêu anh mãi mãi ấy.”Tôi chỉ biết thốt “oh“.“Bọn cô đã từng hẹn hò hồi cô là nghiên cứu sinh. Cô yêu cô ấy lắm. Có lẽ sai lầm lớn nhất của con người là yêu quá nhiều một cách vô điều kiện. Sau ba năm tưởng chừng bọn cô có thể cưới nhau được thì cô ấy nói lời chia tay, bảo rằng cô chỉ là một trải nghiệm. Cô ấy vô tư lắm, chẳng biết gì tới nỗi đau của cô đâu.”“Thế... sao cô còn làm bạn với cô ấy?” - thề nếu tôi là cô T thì tôi sẽ tát ả vài cái!“Vì cô muốn được ở bên cô ấy, mất cô ấy còn đau đớn hơn. Em có thể gọi cô là con ngu cũng được vì sự thực đúng là thế mà.” - cô T lại cười còn tôi thì thấy tội nghiệp.“Rồi cô sẽ tìm được người xứng đáng hơn để yêu thôi.” - tôi chỉ biết an ủi có vậy. Cô T gật đầu cám ơn tôi vì đã bỏ thời gian nghe chuyện tầm phào của cô. Chúng tôi tám thêm vài chuyện về trường lớp nữa như là: cô T thích những sinh viên đến trường này học bằng học bổng (tôi cũng tới trường này bằng học bổng, tôi có lí do để tin rằng cô T quý tôi nhỉ?) vì họ thông minh và có trách nhiệm hơn, hay những lần cô phải từ chối lời mời hẹn hò của các đồng nghiệp nam và lời mời tình một đêm của đồng nghiệp nữ, “Trong công việc không nên để tình yêu dính vào, không thì phức tạp lắm.” - cô kết luận bởi cô đã trải qua một lần rồi và từ đó cô thề sẽ không có bất cứ mối quan hệ ngoài luồng nào với đồng nghiệp, nhưng mà cô ấy không kể chi tiết lần sai lầm của cô như thế nào. Có lẽ nó nên là một bí mật.Cô T đề nghị đưa tôi về nhà. Tôi tất nhiên là đồng ý. Xe hãng BMW bóng loáng và thoang thoảng mùi phong lan. Trước khi vào nhà cô T gọi tôi lại và nói nếu trong học tập cần gì cứ việc tìm cô, cô sẽ giúp tôi tốt nhất có thể, trừ vụ xin nhờ nâng điểm ra. Sau đó thì cô ấy đi bar giải sầu. Cô T ngoài đời dễ mến ấy chứ?À tôi mới nhận được một tin nhắn trên facebook, nội dung là con bạn hồi cấp 3 của tôi đã lấy chồng. Tôi bị shock thật sự, nó mới 20 tuổi như tôi thôi mà!Bây giờ tôi có thể đi ngủ. Ngày mai là thứ hai, có tiết của cô T. Hi vọng cô ấy không ngủ gục trong lúc giảng.