Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 445
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 445: “Anh rể, lên xe đi” Thấy bầu không khí lúng túng như vậy, Đường Kỳ Kỳ le lưỡi, sau đó kéo Diệp Phi lên xe, ngồi ở ghế sau. Triệu T¡ Kì đạp chân ga, chiếc xe rít gào rời đi, không bao. lâu sau thì tới một chỗ tụ họp. Sau khi vào cửa, Triệu T¡ Kì bảo Đường Kỳ Kỳ đi vào trước, cô ta dồn Diệp Phi vào một góc. “Diệp Phi, anh thật vô ý tứ” Triệu T¡ Kì chất vấn thẳng thừng: “Lẽ nào anh không biết mình biết ta một chút nào sao?” Diệp Phi thản nhiên hỏi: “Biết mình biết ta cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ti Kì trầm xuống: “Anh mở một phòng khám nhỏ, đã ly hôn, là một kẻ thất bại ở thành phố này” “Tại sao anh cứ quấn lấy Đường Kỳ Kỳ như thế?” “Lẽ nào người nhà họ Đường chưa từng nói rõ khoảng cách giữa hai người với anh ư?” “Tôi biết anh có chút năng lực, biết chữa bệnh, hiểu đồ cổ, nhưng những điều đó so với quyền thế thì không là cái gì” Triệu T¡ Kì cả vú lấp miệng em: “Tốt nhất là anh tránh xa Đường Kỳ Kỳ ra một chút, anh hoàn toàn không xứng với cô ấy” Diệp Phi cười nhạt: “Có phải cô đang hiểu lâm gì không?” “Có ý gì?” Triệu T¡ Kì nghe vậy rất tức giận: “Ý anh là Đường Kỳ Kỳ quấn lấy anh?” “Anh đúng là tự cao tự đại, anh được xem là gì chứ? Anh là người bị nhà họ Đường xua đuổi, Đường Kỳ Kỳ lại quấn lấy anh sao?” “Tôi nói cho anh biết, chẳng những anh không có tư cách làm người yêu Đường Kỳ Kỳ, mà làm bạn bè bình thường cũng không thể” “Anh vốn dĩ không phải người thuộc tầng lớp chúng tôi” “Hôm nay tôi dẫn Đường Kỳ Kỳ tới đây, chính là muốn giới thiệu một cậu chủ nhà giàu, sự xuất hiện của anh sẽ làm anh ta không vui.” Thái độ của Triệu T¡ Kì vô cùng không khách khí, thậm chí lời nói hết sức cay nghiệt: “Anh không cần ăn bữa cơm này nữa đâu.” Diệp Phi cười lạnh một tiếng, đang định dạy dỗ cô gái này thì đúng lúc đó, Đường Kỳ Kỳ quay lại. “Diệp Phi, sao anh còn chưa vào?” Cô bước tới kéo tay Diệp Phi, hiển nhiên là lo anh chạy mất. “Diệp Phi nói anh ta không khỏe, không ăn cơm nữa, tìm mình mượn ít tiền bắt xe về nhà nghỉ ngơi” Triệu T¡ Kì lạnh mắt nhìn Diệp Phi, sau đó lấy ra ba trăm rưỡi đưa cho anh: “Cầm đi, không cần trả lại” Ý định đuổi Diệp Phi đi. Đường Kỳ Kỳ quan tâm hỏi: “Diệp Phi, anh không khỏe sao? Có cần phải đến bệnh viện không?” “Nhìn thấy em là anh khỏe lại rồi” Diệp Phi không hề nể mặt Triệu T¡ Kì: “Chúng ta đi ăn cơm bi Anh kéo tay Đường Kỳ Kỳ đi vào nơi hội họp. Hành động này khiến Triệu T¡ Kì đằng sau tức đến giậm chân. “Đúng là không biết xấu hổ, đợi lát nữa Hùng Thiên Nam tức giận, anh chỉ biết hối hận thôi” Triệu T¡ Kì ở sau lưng cắn răng nói. Nhóm người đi vào một tứ hợp viện nhỏ, tên là Mộng Giang Nam, trang trí theo phong cách cổ xưa, còn có nước chảy, vô cùng xa hoa. Bên trong là mười mấy nam nữ trẻ tuổi đang tụ tập, ai ai cũng ăn mặc hoa lệ, mang khí chất giàu sang và quyền lực dễ thấy. Nhìn thấy nhóm Đường Kỳ Kỳ xuất hiện, mọi người nghiêng đầu nhìn chăm chú, vô số ánh mắt sáng lên. Hiển nhiên, vẻ thuần khiết của Đường Kỳ Kỳ rất có lực đánh động. “T¡ Kì, mấy người tới Một người thanh niên trong số đó cười lớn, đi tới ôm Triệu Tỉ Kì.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 445: “Anh rể, lên xe đi” Thấy bầu không khí lúng túng như vậy, Đường Kỳ Kỳ le lưỡi, sau đó kéo Diệp Phi lên xe, ngồi ở ghế sau. Triệu T¡ Kì đạp chân ga, chiếc xe rít gào rời đi, không bao. lâu sau thì tới một chỗ tụ họp. Sau khi vào cửa, Triệu T¡ Kì bảo Đường Kỳ Kỳ đi vào trước, cô ta dồn Diệp Phi vào một góc. “Diệp Phi, anh thật vô ý tứ” Triệu T¡ Kì chất vấn thẳng thừng: “Lẽ nào anh không biết mình biết ta một chút nào sao?” Diệp Phi thản nhiên hỏi: “Biết mình biết ta cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ti Kì trầm xuống: “Anh mở một phòng khám nhỏ, đã ly hôn, là một kẻ thất bại ở thành phố này” “Tại sao anh cứ quấn lấy Đường Kỳ Kỳ như thế?” “Lẽ nào người nhà họ Đường chưa từng nói rõ khoảng cách giữa hai người với anh ư?” “Tôi biết anh có chút năng lực, biết chữa bệnh, hiểu đồ cổ, nhưng những điều đó so với quyền thế thì không là cái gì” Triệu T¡ Kì cả vú lấp miệng em: “Tốt nhất là anh tránh xa Đường Kỳ Kỳ ra một chút, anh hoàn toàn không xứng với cô ấy” Diệp Phi cười nhạt: “Có phải cô đang hiểu lâm gì không?” “Có ý gì?” Triệu T¡ Kì nghe vậy rất tức giận: “Ý anh là Đường Kỳ Kỳ quấn lấy anh?” “Anh đúng là tự cao tự đại, anh được xem là gì chứ? Anh là người bị nhà họ Đường xua đuổi, Đường Kỳ Kỳ lại quấn lấy anh sao?” “Tôi nói cho anh biết, chẳng những anh không có tư cách làm người yêu Đường Kỳ Kỳ, mà làm bạn bè bình thường cũng không thể” “Anh vốn dĩ không phải người thuộc tầng lớp chúng tôi” “Hôm nay tôi dẫn Đường Kỳ Kỳ tới đây, chính là muốn giới thiệu một cậu chủ nhà giàu, sự xuất hiện của anh sẽ làm anh ta không vui.” Thái độ của Triệu T¡ Kì vô cùng không khách khí, thậm chí lời nói hết sức cay nghiệt: “Anh không cần ăn bữa cơm này nữa đâu.” Diệp Phi cười lạnh một tiếng, đang định dạy dỗ cô gái này thì đúng lúc đó, Đường Kỳ Kỳ quay lại. “Diệp Phi, sao anh còn chưa vào?” Cô bước tới kéo tay Diệp Phi, hiển nhiên là lo anh chạy mất. “Diệp Phi nói anh ta không khỏe, không ăn cơm nữa, tìm mình mượn ít tiền bắt xe về nhà nghỉ ngơi” Triệu T¡ Kì lạnh mắt nhìn Diệp Phi, sau đó lấy ra ba trăm rưỡi đưa cho anh: “Cầm đi, không cần trả lại” Ý định đuổi Diệp Phi đi. Đường Kỳ Kỳ quan tâm hỏi: “Diệp Phi, anh không khỏe sao? Có cần phải đến bệnh viện không?” “Nhìn thấy em là anh khỏe lại rồi” Diệp Phi không hề nể mặt Triệu T¡ Kì: “Chúng ta đi ăn cơm bi Anh kéo tay Đường Kỳ Kỳ đi vào nơi hội họp. Hành động này khiến Triệu T¡ Kì đằng sau tức đến giậm chân. “Đúng là không biết xấu hổ, đợi lát nữa Hùng Thiên Nam tức giận, anh chỉ biết hối hận thôi” Triệu T¡ Kì ở sau lưng cắn răng nói. Nhóm người đi vào một tứ hợp viện nhỏ, tên là Mộng Giang Nam, trang trí theo phong cách cổ xưa, còn có nước chảy, vô cùng xa hoa. Bên trong là mười mấy nam nữ trẻ tuổi đang tụ tập, ai ai cũng ăn mặc hoa lệ, mang khí chất giàu sang và quyền lực dễ thấy. Nhìn thấy nhóm Đường Kỳ Kỳ xuất hiện, mọi người nghiêng đầu nhìn chăm chú, vô số ánh mắt sáng lên. Hiển nhiên, vẻ thuần khiết của Đường Kỳ Kỳ rất có lực đánh động. “T¡ Kì, mấy người tới Một người thanh niên trong số đó cười lớn, đi tới ôm Triệu Tỉ Kì.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 445: “Anh rể, lên xe đi” Thấy bầu không khí lúng túng như vậy, Đường Kỳ Kỳ le lưỡi, sau đó kéo Diệp Phi lên xe, ngồi ở ghế sau. Triệu T¡ Kì đạp chân ga, chiếc xe rít gào rời đi, không bao. lâu sau thì tới một chỗ tụ họp. Sau khi vào cửa, Triệu T¡ Kì bảo Đường Kỳ Kỳ đi vào trước, cô ta dồn Diệp Phi vào một góc. “Diệp Phi, anh thật vô ý tứ” Triệu T¡ Kì chất vấn thẳng thừng: “Lẽ nào anh không biết mình biết ta một chút nào sao?” Diệp Phi thản nhiên hỏi: “Biết mình biết ta cái gì?” Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ti Kì trầm xuống: “Anh mở một phòng khám nhỏ, đã ly hôn, là một kẻ thất bại ở thành phố này” “Tại sao anh cứ quấn lấy Đường Kỳ Kỳ như thế?” “Lẽ nào người nhà họ Đường chưa từng nói rõ khoảng cách giữa hai người với anh ư?” “Tôi biết anh có chút năng lực, biết chữa bệnh, hiểu đồ cổ, nhưng những điều đó so với quyền thế thì không là cái gì” Triệu T¡ Kì cả vú lấp miệng em: “Tốt nhất là anh tránh xa Đường Kỳ Kỳ ra một chút, anh hoàn toàn không xứng với cô ấy” Diệp Phi cười nhạt: “Có phải cô đang hiểu lâm gì không?” “Có ý gì?” Triệu T¡ Kì nghe vậy rất tức giận: “Ý anh là Đường Kỳ Kỳ quấn lấy anh?” “Anh đúng là tự cao tự đại, anh được xem là gì chứ? Anh là người bị nhà họ Đường xua đuổi, Đường Kỳ Kỳ lại quấn lấy anh sao?” “Tôi nói cho anh biết, chẳng những anh không có tư cách làm người yêu Đường Kỳ Kỳ, mà làm bạn bè bình thường cũng không thể” “Anh vốn dĩ không phải người thuộc tầng lớp chúng tôi” “Hôm nay tôi dẫn Đường Kỳ Kỳ tới đây, chính là muốn giới thiệu một cậu chủ nhà giàu, sự xuất hiện của anh sẽ làm anh ta không vui.” Thái độ của Triệu T¡ Kì vô cùng không khách khí, thậm chí lời nói hết sức cay nghiệt: “Anh không cần ăn bữa cơm này nữa đâu.” Diệp Phi cười lạnh một tiếng, đang định dạy dỗ cô gái này thì đúng lúc đó, Đường Kỳ Kỳ quay lại. “Diệp Phi, sao anh còn chưa vào?” Cô bước tới kéo tay Diệp Phi, hiển nhiên là lo anh chạy mất. “Diệp Phi nói anh ta không khỏe, không ăn cơm nữa, tìm mình mượn ít tiền bắt xe về nhà nghỉ ngơi” Triệu T¡ Kì lạnh mắt nhìn Diệp Phi, sau đó lấy ra ba trăm rưỡi đưa cho anh: “Cầm đi, không cần trả lại” Ý định đuổi Diệp Phi đi. Đường Kỳ Kỳ quan tâm hỏi: “Diệp Phi, anh không khỏe sao? Có cần phải đến bệnh viện không?” “Nhìn thấy em là anh khỏe lại rồi” Diệp Phi không hề nể mặt Triệu T¡ Kì: “Chúng ta đi ăn cơm bi Anh kéo tay Đường Kỳ Kỳ đi vào nơi hội họp. Hành động này khiến Triệu T¡ Kì đằng sau tức đến giậm chân. “Đúng là không biết xấu hổ, đợi lát nữa Hùng Thiên Nam tức giận, anh chỉ biết hối hận thôi” Triệu T¡ Kì ở sau lưng cắn răng nói. Nhóm người đi vào một tứ hợp viện nhỏ, tên là Mộng Giang Nam, trang trí theo phong cách cổ xưa, còn có nước chảy, vô cùng xa hoa. Bên trong là mười mấy nam nữ trẻ tuổi đang tụ tập, ai ai cũng ăn mặc hoa lệ, mang khí chất giàu sang và quyền lực dễ thấy. Nhìn thấy nhóm Đường Kỳ Kỳ xuất hiện, mọi người nghiêng đầu nhìn chăm chú, vô số ánh mắt sáng lên. Hiển nhiên, vẻ thuần khiết của Đường Kỳ Kỳ rất có lực đánh động. “T¡ Kì, mấy người tới Một người thanh niên trong số đó cười lớn, đi tới ôm Triệu Tỉ Kì.