Tác giả:

Well, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một…

Chương 39

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (GxG)Tác giả: Phạm Thanh MaiTruyện Bách HợpWell, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một… “Chị có nghe bố mẹ em dự định mang em đi cải tạo ở nước ngoài...”“Em sẽ đi.”“Cái gì cơ?”“Em sẽ đi, vậy thôi!”Cuộc gặp gỡ sau cả tháng trời tránh mặt nó diễn ra vỏn vẹn có thế. Nếu lúc đó không kiềm chế được hẳn tôi đã gào lên: “Em bị điên à? Em đi tới mấy chỗ đó em chỉ có chết chắc thôi em biết không?” Val làm cho một tiệm bánh cách chỗ tôi khoảng 10 phút đi xe. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy con bé tiểu thư nhà giàu ấy làm việc vất cả kiếm từng đồng xu. Điều đó làm tôi vừa cảm thấy hả hê vì cuối cùng cái đứa chỉ biết sống xa hoa đã biết mùi kiếm tiền vất vả thế nào, vừa cảm thấy xót cho nó, vì tôi để ý một số ngón tay của nó bị quấn băng.“Thế còn Yvette? Nó có biết không? Em định bỏ nó đi sao?”“Em sẽ nói với Yvette vào cuối tuần này. Hai tuần nữa em mới đi mà. Cô ấy sẽ ổn thôi.”Nó quyết đi thật. Tôi khoanh tay cúi nhìn đôi chân mình. Tôi không hiểu được. Điều này nằm ngoài mọi suy đoán của tôi. Tôi đã ở bên con bé đủ lâu để hiểu rõ không ai có thể bắt nó làm điều nó không muốn. Val là sự tự do hoàn toàn, gần như tuyệt đối. Tôi luôn có cảm giác sẽ không ai có thể giữ được nó và nó cũng không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Thế thì lí nào Val chịu trói mình vào những thứ nhảm nhí như thế:“Điều gì khiến em đồng ý đi?”Con bé làm liên tay nên không thể, hoặc không thèm, ngẩng đầu nhìn tôi lấy một giây suốt buổi gặp mặt của chúng tôi:“Tất cả vì Chúa toàn năng thôi. Giờ chị về đi. Em không muốn thấy cái bản mặt đáng ghét của chị!”Mình tới muốn ngỏ ý giúp nó mà nó cho câu như đập vào mặt thế này thử hỏi nó có đáng bị ăn vài ba cái tát không? Tôi nén giận, nghĩ chỉ là nó còn dỗi tôi, chuyển sang chủ đề khác:“Val, chuyện mấy bông hoa, em không cần phải gửi chúng tới nữa...”“Hồi đó em đặt dịch vụ trọn tháng này rồi vì nó rẻ hơn so với đặt từng ngày riêng lẻ, chị chịu khó bị phiền nốt tháng này thôi.”Tôi nghĩ vậy là đủ, mình nên đi về. Tôi mím môi, dằn lại nỗi tức giận đang nghẹn ứ nơi cổ mình, để buông thõng một câu: “Chúc em may mắn.” trước khi rời khỏi nơi này và không bao giờ gặp Val nữa. Khi tôi chờ xe buýt, tôi những mong Val sẽ chạy tới giữ tôi lại, nhưng không, chẳng có gì cả. Khi chiếc xe buýt đi ngang qua cửa hàng, tôi thấy Val đang nhìn qua ô cửa kính nhà hàng, tôi tự hỏi nó có nhìn thấy tôi?

“Chị có nghe bố mẹ em dự định mang em đi cải tạo ở nước ngoài...”

“Em sẽ đi.”

“Cái gì cơ?”

“Em sẽ đi, vậy thôi!”

Cuộc gặp gỡ sau cả tháng trời tránh mặt nó diễn ra vỏn vẹn có thế. Nếu lúc đó không kiềm chế được hẳn tôi đã gào lên: “Em bị điên à? Em đi tới mấy chỗ đó em chỉ có chết chắc thôi em biết không?” Val làm cho một tiệm bánh cách chỗ tôi khoảng 10 phút đi xe. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy con bé tiểu thư nhà giàu ấy làm việc vất cả kiếm từng đồng xu. Điều đó làm tôi vừa cảm thấy hả hê vì cuối cùng cái đứa chỉ biết sống xa hoa đã biết mùi kiếm tiền vất vả thế nào, vừa cảm thấy xót cho nó, vì tôi để ý một số ngón tay của nó bị quấn băng.

“Thế còn Yvette? Nó có biết không? Em định bỏ nó đi sao?”

“Em sẽ nói với Yvette vào cuối tuần này. Hai tuần nữa em mới đi mà. Cô ấy sẽ ổn thôi.”

Nó quyết đi thật. Tôi khoanh tay cúi nhìn đôi chân mình. Tôi không hiểu được. Điều này nằm ngoài mọi suy đoán của tôi. Tôi đã ở bên con bé đủ lâu để hiểu rõ không ai có thể bắt nó làm điều nó không muốn. Val là sự tự do hoàn toàn, gần như tuyệt đối. Tôi luôn có cảm giác sẽ không ai có thể giữ được nó và nó cũng không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Thế thì lí nào Val chịu trói mình vào những thứ nhảm nhí như thế:

“Điều gì khiến em đồng ý đi?”

Con bé làm liên tay nên không thể, hoặc không thèm, ngẩng đầu nhìn tôi lấy một giây suốt buổi gặp mặt của chúng tôi:

“Tất cả vì Chúa toàn năng thôi. Giờ chị về đi. Em không muốn thấy cái bản mặt đáng ghét của chị!”

Mình tới muốn ngỏ ý giúp nó mà nó cho câu như đập vào mặt thế này thử hỏi nó có đáng bị ăn vài ba cái tát không? Tôi nén giận, nghĩ chỉ là nó còn dỗi tôi, chuyển sang chủ đề khác:

“Val, chuyện mấy bông hoa, em không cần phải gửi chúng tới nữa...”

“Hồi đó em đặt dịch vụ trọn tháng này rồi vì nó rẻ hơn so với đặt từng ngày riêng lẻ, chị chịu khó bị phiền nốt tháng này thôi.”

Tôi nghĩ vậy là đủ, mình nên đi về. Tôi mím môi, dằn lại nỗi tức giận đang nghẹn ứ nơi cổ mình, để buông thõng một câu: “Chúc em may mắn.” trước khi rời khỏi nơi này và không bao giờ gặp Val nữa. Khi tôi chờ xe buýt, tôi những mong Val sẽ chạy tới giữ tôi lại, nhưng không, chẳng có gì cả. Khi chiếc xe buýt đi ngang qua cửa hàng, tôi thấy Val đang nhìn qua ô cửa kính nhà hàng, tôi tự hỏi nó có nhìn thấy tôi?

[Longfic] Nhật Ký Thú Tội (GxG)Tác giả: Phạm Thanh MaiTruyện Bách HợpWell, đáng lẽ mình sẽ không post sớm thế này nhưng gần 10 bạn đưa nó vào list, hơn 100 view và thậm chí fic này còn xuất hiện ở phần “gợi ý của wattpad” nữa nên mình nghĩ mình nên làm gì đó để đền đáp lại điều này. Lúc mình post Cám ơn các bạn đã ủng hộ mình. ~*~*~ Tôi mới đi gặp gia đình X về để sắp xếp công việc gia sư của tôi. Tôi quyết định mua gấp một cuốn sổ để trút gánh nặng trong lòng vì tội lỗi đang đè chết tim tôi. Trước hết tôi cần phải khẳng định với bạn tôi là người Trung Quốc, 100%, không lai căng gì sất. Tôi có cơ may được bám trụ ở cái xứ Mẽo này nhờ học bổng tôi giành được khi còn năm nhất trường Đại học Bắc Kinh, chuyên ngành Tài Chính. Lời thú tội thứ nhất: tôi không thích ngành Tài chính. Tôi chọn Tài chính vì tôi không biết chọn ngành nào, tôi chỉ biết mình phải vào được Đại học Bắc Kinh. Là người Trung Quốc cầu tiến, sau khi học xong trung học, bạn phải đỗ Đại học, không cần biết ngành nào, cứ đỗ đã rồi tính sau. Tôi sang đây tiếp tục trày trật với Tài chính một… “Chị có nghe bố mẹ em dự định mang em đi cải tạo ở nước ngoài...”“Em sẽ đi.”“Cái gì cơ?”“Em sẽ đi, vậy thôi!”Cuộc gặp gỡ sau cả tháng trời tránh mặt nó diễn ra vỏn vẹn có thế. Nếu lúc đó không kiềm chế được hẳn tôi đã gào lên: “Em bị điên à? Em đi tới mấy chỗ đó em chỉ có chết chắc thôi em biết không?” Val làm cho một tiệm bánh cách chỗ tôi khoảng 10 phút đi xe. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy con bé tiểu thư nhà giàu ấy làm việc vất cả kiếm từng đồng xu. Điều đó làm tôi vừa cảm thấy hả hê vì cuối cùng cái đứa chỉ biết sống xa hoa đã biết mùi kiếm tiền vất vả thế nào, vừa cảm thấy xót cho nó, vì tôi để ý một số ngón tay của nó bị quấn băng.“Thế còn Yvette? Nó có biết không? Em định bỏ nó đi sao?”“Em sẽ nói với Yvette vào cuối tuần này. Hai tuần nữa em mới đi mà. Cô ấy sẽ ổn thôi.”Nó quyết đi thật. Tôi khoanh tay cúi nhìn đôi chân mình. Tôi không hiểu được. Điều này nằm ngoài mọi suy đoán của tôi. Tôi đã ở bên con bé đủ lâu để hiểu rõ không ai có thể bắt nó làm điều nó không muốn. Val là sự tự do hoàn toàn, gần như tuyệt đối. Tôi luôn có cảm giác sẽ không ai có thể giữ được nó và nó cũng không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Thế thì lí nào Val chịu trói mình vào những thứ nhảm nhí như thế:“Điều gì khiến em đồng ý đi?”Con bé làm liên tay nên không thể, hoặc không thèm, ngẩng đầu nhìn tôi lấy một giây suốt buổi gặp mặt của chúng tôi:“Tất cả vì Chúa toàn năng thôi. Giờ chị về đi. Em không muốn thấy cái bản mặt đáng ghét của chị!”Mình tới muốn ngỏ ý giúp nó mà nó cho câu như đập vào mặt thế này thử hỏi nó có đáng bị ăn vài ba cái tát không? Tôi nén giận, nghĩ chỉ là nó còn dỗi tôi, chuyển sang chủ đề khác:“Val, chuyện mấy bông hoa, em không cần phải gửi chúng tới nữa...”“Hồi đó em đặt dịch vụ trọn tháng này rồi vì nó rẻ hơn so với đặt từng ngày riêng lẻ, chị chịu khó bị phiền nốt tháng này thôi.”Tôi nghĩ vậy là đủ, mình nên đi về. Tôi mím môi, dằn lại nỗi tức giận đang nghẹn ứ nơi cổ mình, để buông thõng một câu: “Chúc em may mắn.” trước khi rời khỏi nơi này và không bao giờ gặp Val nữa. Khi tôi chờ xe buýt, tôi những mong Val sẽ chạy tới giữ tôi lại, nhưng không, chẳng có gì cả. Khi chiếc xe buýt đi ngang qua cửa hàng, tôi thấy Val đang nhìn qua ô cửa kính nhà hàng, tôi tự hỏi nó có nhìn thấy tôi?

Chương 39