Nghiêm Mục chậm rãi mở cửa, trong nhà quả nhiên không có một bóng người. Anh thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi trên ghế. Giờ phút này, anh chỉ muốn uống một ly — Coca cola năm 82 thì sao? Meow…. Một con mèo đen toàn thân ghé vào cửa sổ l**m l**m móng vuốt, uể oải mở miệng. Là Lafite, là La — Fite! Không đúng, là uống nước đun sôi để nguội thôi! A Nhiên ném bút, con mèo phiền phức này làm đứt mạch suy nghĩ của cậu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu phát hiện mình đã quên tiếp theo nên viết như thế nào. Cậu trừng mắt nhìn cái thứ không hề biết xấu hổ trước mắt, nhịn không được đưa tay ra, định ôm lấy nó hung hăng lắc nó, nhưng mà, tay cậu lại xuyên qua người con mèo đen. Ồ, đúng vậy, A Nhiên là một con quỷ. Cậu luôn quên mình không thể chạm vào tất cả các vật thể có sinh mệnh. Thực tế, ngay cả tên mình là gì cậu cũng không nhớ. Từ lúc cậu ý thức được cậu là quỷ, cậu đã bị nhốt ở trong căn phòng này. Không ai đến bắt cậu, cậu cũng không ra được. Cô hồn dã quỷ. Lần đầu tiên Tiểu Hắc nhìn thấy…

Chương 3

A NhiênTác giả: Bình Quả Thụ Thụ ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịNghiêm Mục chậm rãi mở cửa, trong nhà quả nhiên không có một bóng người. Anh thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi trên ghế. Giờ phút này, anh chỉ muốn uống một ly — Coca cola năm 82 thì sao? Meow…. Một con mèo đen toàn thân ghé vào cửa sổ l**m l**m móng vuốt, uể oải mở miệng. Là Lafite, là La — Fite! Không đúng, là uống nước đun sôi để nguội thôi! A Nhiên ném bút, con mèo phiền phức này làm đứt mạch suy nghĩ của cậu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu phát hiện mình đã quên tiếp theo nên viết như thế nào. Cậu trừng mắt nhìn cái thứ không hề biết xấu hổ trước mắt, nhịn không được đưa tay ra, định ôm lấy nó hung hăng lắc nó, nhưng mà, tay cậu lại xuyên qua người con mèo đen. Ồ, đúng vậy, A Nhiên là một con quỷ. Cậu luôn quên mình không thể chạm vào tất cả các vật thể có sinh mệnh. Thực tế, ngay cả tên mình là gì cậu cũng không nhớ. Từ lúc cậu ý thức được cậu là quỷ, cậu đã bị nhốt ở trong căn phòng này. Không ai đến bắt cậu, cậu cũng không ra được. Cô hồn dã quỷ. Lần đầu tiên Tiểu Hắc nhìn thấy… Nghiêm Mục là một người hơi nghiêm túc.Mặt anh luôn bình tĩnh, nhìn qua có vẻ rất không vui vẻ.Lúc A Nhiên còn chưa biết tên anh, cậu luôn gọi anh là “Không vui tiên sinh”.Đến tận bây giờ, A Nhiên vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cậu nhìn thấy vị không vui tiên sinh này.Hôm đó trời mưa suốt, mèo đen cũng không tới.A Nhiên ở trong phòng một mình chơi nhảy ô vuông.Trò này cũng chẳng có gì hay, nhưng cậu lại có thể chơi nguyên một ngày.Đúng lúc cậu nhảy đến cửa, rồi làm bộ mình nhảy quá mệt, định ngồi nghỉ một chút, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.3 năm, 1095 ngày,Cánh cửa lần đầu tiên mở ra.A Nhiên đứng sững ở nơi đó.Có một người đàn ông đứng ở cửa, khoảng cách giữa họ thật gần.Gần đến mức A Nhiên có thể thấy rõ lông mi, đôi mắt, mũi, môi của anh,Thậm chí còn cả vết bẩn nhỏ trên cổ áo tây trang phẳng phiu của anh.Anh nhìn A Nhiên, nhẹ giọng nói: Tôi đến rồi.A Nhiên mở trừng mắt nhìn người ấy chậm rãi đi tới rồi chậm rãi đi xuyên qua thân thể cậu.Tựa như ánh sáng mặt trời chiếc trên người cậu.Có chút nóng, có chút đau.Sau đó A Nhiên mới biết, căn phòng trống này cuối cùng đã có người chuyển đến.Câu “Tôi đến rồi”, là lời chào đầu tiên của vị chủ nhân với đối với căn nhà.Ngày hôm sau, khi mèo đen xuất hiện ở cửa sổ, thấy bên trong căn phòng đầy đồ, còn có một người đàn ông đang đi tới đi lui.Con mèo chẳng bao giờ thấy có biểu tình kia ngạc nhiên: Đây là sao?A Nhiên khoái trá giới thiệu với mèo đen:Xanh Xanh, đây là —Chủ nhân của tao? Hàng xóm của tao? Bạn của tao?Hình như đều không đúng.Cậu buồn bã suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh: Xanh Xanh, đây là người ở chung với tao!Mèo đen quét đuôi một cái.A Nhiên ở trong phòng bay tới bay đi, bay đến mèo đen nhìn phát mệt: Ồ, người ở chung, nghe cũng không tệ lắm.Sau một lúc, A Nhiên đã dọn dẹp xong.Cái bút cậu dùng để viết thì để trên bàn trà;Quyển sổ toàn chuyện xưa của Nghiêm Mục thì để dưới tủ TV;Chậu hoa thì được cậu đặt ở chỗ Tiểu Hắc vẫn ngủ;Đồng tiền xu bị cậu nhặt lên lúc sáng tiệp tục đặt ở góc bàn;…Tất cả đã xong.5h30, Nghiêm Mục đúng giờ mở cửa.A Nhiên đứng trước mặt anh, vẫy vẫy tay thật mạnh:Nghiêm Mục, mừng anh về nhà.

Nghiêm Mục là một người hơi nghiêm túc.

Mặt anh luôn bình tĩnh, nhìn qua có vẻ rất không vui vẻ.

Lúc A Nhiên còn chưa biết tên anh, cậu luôn gọi anh là “Không vui tiên sinh”.

Đến tận bây giờ, A Nhiên vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cậu nhìn thấy vị không vui tiên sinh này.

Hôm đó trời mưa suốt, mèo đen cũng không tới.

A Nhiên ở trong phòng một mình chơi nhảy ô vuông.

Trò này cũng chẳng có gì hay, nhưng cậu lại có thể chơi nguyên một ngày.

Đúng lúc cậu nhảy đến cửa, rồi làm bộ mình nhảy quá mệt, định ngồi nghỉ một chút, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

3 năm, 1095 ngày,

Cánh cửa lần đầu tiên mở ra.

A Nhiên đứng sững ở nơi đó.

Có một người đàn ông đứng ở cửa, khoảng cách giữa họ thật gần.

Gần đến mức A Nhiên có thể thấy rõ lông mi, đôi mắt, mũi, môi của anh,

Thậm chí còn cả vết bẩn nhỏ trên cổ áo tây trang phẳng phiu của anh.

Anh nhìn A Nhiên, nhẹ giọng nói: Tôi đến rồi.

A Nhiên mở trừng mắt nhìn người ấy chậm rãi đi tới rồi chậm rãi đi xuyên qua thân thể cậu.

Tựa như ánh sáng mặt trời chiếc trên người cậu.

Có chút nóng, có chút đau.

Sau đó A Nhiên mới biết, căn phòng trống này cuối cùng đã có người chuyển đến.

Câu “Tôi đến rồi”, là lời chào đầu tiên của vị chủ nhân với đối với căn nhà.

Ngày hôm sau, khi mèo đen xuất hiện ở cửa sổ, thấy bên trong căn phòng đầy đồ, còn có một người đàn ông đang đi tới đi lui.

Con mèo chẳng bao giờ thấy có biểu tình kia ngạc nhiên: Đây là sao?

A Nhiên khoái trá giới thiệu với mèo đen:

Xanh Xanh, đây là —

Chủ nhân của tao? Hàng xóm của tao? Bạn của tao?

Hình như đều không đúng.

Cậu buồn bã suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh: Xanh Xanh, đây là người ở chung với tao!

Mèo đen quét đuôi một cái.

A Nhiên ở trong phòng bay tới bay đi, bay đến mèo đen nhìn phát mệt: Ồ, người ở chung, nghe cũng không tệ lắm.

Sau một lúc, A Nhiên đã dọn dẹp xong.

Cái bút cậu dùng để viết thì để trên bàn trà;

Quyển sổ toàn chuyện xưa của Nghiêm Mục thì để dưới tủ TV;

Chậu hoa thì được cậu đặt ở chỗ Tiểu Hắc vẫn ngủ;

Đồng tiền xu bị cậu nhặt lên lúc sáng tiệp tục đặt ở góc bàn;

Tất cả đã xong.

5h30, Nghiêm Mục đúng giờ mở cửa.

A Nhiên đứng trước mặt anh, vẫy vẫy tay thật mạnh:

Nghiêm Mục, mừng anh về nhà.

A NhiênTác giả: Bình Quả Thụ Thụ ThụTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịNghiêm Mục chậm rãi mở cửa, trong nhà quả nhiên không có một bóng người. Anh thở dài một hơi, mệt mỏi ngồi trên ghế. Giờ phút này, anh chỉ muốn uống một ly — Coca cola năm 82 thì sao? Meow…. Một con mèo đen toàn thân ghé vào cửa sổ l**m l**m móng vuốt, uể oải mở miệng. Là Lafite, là La — Fite! Không đúng, là uống nước đun sôi để nguội thôi! A Nhiên ném bút, con mèo phiền phức này làm đứt mạch suy nghĩ của cậu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu phát hiện mình đã quên tiếp theo nên viết như thế nào. Cậu trừng mắt nhìn cái thứ không hề biết xấu hổ trước mắt, nhịn không được đưa tay ra, định ôm lấy nó hung hăng lắc nó, nhưng mà, tay cậu lại xuyên qua người con mèo đen. Ồ, đúng vậy, A Nhiên là một con quỷ. Cậu luôn quên mình không thể chạm vào tất cả các vật thể có sinh mệnh. Thực tế, ngay cả tên mình là gì cậu cũng không nhớ. Từ lúc cậu ý thức được cậu là quỷ, cậu đã bị nhốt ở trong căn phòng này. Không ai đến bắt cậu, cậu cũng không ra được. Cô hồn dã quỷ. Lần đầu tiên Tiểu Hắc nhìn thấy… Nghiêm Mục là một người hơi nghiêm túc.Mặt anh luôn bình tĩnh, nhìn qua có vẻ rất không vui vẻ.Lúc A Nhiên còn chưa biết tên anh, cậu luôn gọi anh là “Không vui tiên sinh”.Đến tận bây giờ, A Nhiên vẫn nhớ rõ lần đầu tiên cậu nhìn thấy vị không vui tiên sinh này.Hôm đó trời mưa suốt, mèo đen cũng không tới.A Nhiên ở trong phòng một mình chơi nhảy ô vuông.Trò này cũng chẳng có gì hay, nhưng cậu lại có thể chơi nguyên một ngày.Đúng lúc cậu nhảy đến cửa, rồi làm bộ mình nhảy quá mệt, định ngồi nghỉ một chút, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.3 năm, 1095 ngày,Cánh cửa lần đầu tiên mở ra.A Nhiên đứng sững ở nơi đó.Có một người đàn ông đứng ở cửa, khoảng cách giữa họ thật gần.Gần đến mức A Nhiên có thể thấy rõ lông mi, đôi mắt, mũi, môi của anh,Thậm chí còn cả vết bẩn nhỏ trên cổ áo tây trang phẳng phiu của anh.Anh nhìn A Nhiên, nhẹ giọng nói: Tôi đến rồi.A Nhiên mở trừng mắt nhìn người ấy chậm rãi đi tới rồi chậm rãi đi xuyên qua thân thể cậu.Tựa như ánh sáng mặt trời chiếc trên người cậu.Có chút nóng, có chút đau.Sau đó A Nhiên mới biết, căn phòng trống này cuối cùng đã có người chuyển đến.Câu “Tôi đến rồi”, là lời chào đầu tiên của vị chủ nhân với đối với căn nhà.Ngày hôm sau, khi mèo đen xuất hiện ở cửa sổ, thấy bên trong căn phòng đầy đồ, còn có một người đàn ông đang đi tới đi lui.Con mèo chẳng bao giờ thấy có biểu tình kia ngạc nhiên: Đây là sao?A Nhiên khoái trá giới thiệu với mèo đen:Xanh Xanh, đây là —Chủ nhân của tao? Hàng xóm của tao? Bạn của tao?Hình như đều không đúng.Cậu buồn bã suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh: Xanh Xanh, đây là người ở chung với tao!Mèo đen quét đuôi một cái.A Nhiên ở trong phòng bay tới bay đi, bay đến mèo đen nhìn phát mệt: Ồ, người ở chung, nghe cũng không tệ lắm.Sau một lúc, A Nhiên đã dọn dẹp xong.Cái bút cậu dùng để viết thì để trên bàn trà;Quyển sổ toàn chuyện xưa của Nghiêm Mục thì để dưới tủ TV;Chậu hoa thì được cậu đặt ở chỗ Tiểu Hắc vẫn ngủ;Đồng tiền xu bị cậu nhặt lên lúc sáng tiệp tục đặt ở góc bàn;…Tất cả đã xong.5h30, Nghiêm Mục đúng giờ mở cửa.A Nhiên đứng trước mặt anh, vẫy vẫy tay thật mạnh:Nghiêm Mục, mừng anh về nhà.

Chương 3