Hè năm 2009. Ngõ Ngô Đồng, thủ đô. “Số 47, cậu đi thêm hai bước nữa là tới.” Tống Thanh Yến dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn tấm biển số nhà dán trên tường. Chữ màu bạch kim rõ ràng và ngay ngắn. Số 45 Ngõ Ngô Đồng. Anh khẽ cười, đúng là phải đi thêm hai bước thật. Ninh Cận đứng bên cạnh anh, tay cầm áo khoác da, chau mày bấm điện thoại liên hồi. Cả người toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, mang chút khí chất như Diêm vương. Mùa hè ở thủ đô nóng bức khiến lòng người cũng trở nên bồn chồn. Những cây phượng hoàng quanh ngõ lại rất đẹp, xanh um tươi tốt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, vương bên chân họ. Tống Thanh Yến nhìn vài lần: “Anh không về à?” Ninh Cận tặc lưỡi, nhét điện thoại vào túi: “Về chứ, tại đang nhắn tin, sợ cậu sốt ruột nên bảo cậu đi trước đấy.” Tống Thanh Yến ừ một tiếng. Hai thiếu niên sánh vai đứng đó, bước trên ánh nắng, phía sau là hoàng hôn. Số 47 Ngõ Ngô Đồng là nhà của Ninh Cận, hôm nay Tống Thanh Yến được nghỉ làm thêm. Nhân lúc rảnh rỗi, lại đúng dịp bài tập của…

Chương 27: Không sợ hãi

Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn CáTác giả: Tống Triệt Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHè năm 2009. Ngõ Ngô Đồng, thủ đô. “Số 47, cậu đi thêm hai bước nữa là tới.” Tống Thanh Yến dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn tấm biển số nhà dán trên tường. Chữ màu bạch kim rõ ràng và ngay ngắn. Số 45 Ngõ Ngô Đồng. Anh khẽ cười, đúng là phải đi thêm hai bước thật. Ninh Cận đứng bên cạnh anh, tay cầm áo khoác da, chau mày bấm điện thoại liên hồi. Cả người toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, mang chút khí chất như Diêm vương. Mùa hè ở thủ đô nóng bức khiến lòng người cũng trở nên bồn chồn. Những cây phượng hoàng quanh ngõ lại rất đẹp, xanh um tươi tốt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, vương bên chân họ. Tống Thanh Yến nhìn vài lần: “Anh không về à?” Ninh Cận tặc lưỡi, nhét điện thoại vào túi: “Về chứ, tại đang nhắn tin, sợ cậu sốt ruột nên bảo cậu đi trước đấy.” Tống Thanh Yến ừ một tiếng. Hai thiếu niên sánh vai đứng đó, bước trên ánh nắng, phía sau là hoàng hôn. Số 47 Ngõ Ngô Đồng là nhà của Ninh Cận, hôm nay Tống Thanh Yến được nghỉ làm thêm. Nhân lúc rảnh rỗi, lại đúng dịp bài tập của… Câu “sống lâu trăm tuổi” với Tống Thanh Yến giống như một lời nguyền.  Mấy tuần trước Kỷ Uyên Hạc còn bàn với anh, rằng sống lâu liệu có tốt hơn hay không.  Tống Thanh Yến nghĩ mãi, cuối cùng cũng chẳng đưa ra đáp án.  Anh rót thêm nước nóng vào cốc cho dì Trần rồi lui ra.  “A Yến.”  Dì Trần gọi anh, người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như vô số ngày đêm ở cô nhi viện: “Xin lỗi cháu.”  Tống Thanh Yến dừng bước, anh nói: “Dì đã đối xử rất tốt với cháu rồi.”  Ninh Uyển ở trường vừa có hai ngày yên bình lại bị Đồng Niệm An phá vỡ.  Lần này không chỉ có Đồng Niệm An, còn có Tô Hoài Cẩn.  Cô và Tô Hoài Cẩn quen biết từ nhỏ nhưng luôn không hợp. Hồi đó ông nội Ninh Uyển còn sống, các buổi tiệc luôn dẫn cô theo.  Nhưng sau khi ông qua đời, cô và Ninh Cận giữ căn nhà lớn ở ngõ Ngô Đồng, chẳng còn thiết tha dự tiệc.  Tuy được gọi là cậu ấm cô chiêu nhà giàu, thật ra đã chẳng còn liên quan từ lâu.  “Lâu rồi không gặp.”  Tô Hoài Cẩn mang vẻ đẹp yêu kiều, đầy tính công kích. Đôi mắt hồ ly lướt qua như nhìn thấu mọi người, nhưng lúc này cô ta cười giả tạo.  Đồng Niệm An đi sau, Ninh Uyển cũng đoán được đại khái ý đồ của cô ta.  Gần đến giờ học, nhà vệ sinh vắng dần, Ninh Uyển thở dài: “Tránh ra, đến giờ học rồi.”  “Gần đây ông nội Ninh khỏe không?”  Câu này giống như cố ý, cuối cùng Ninh Uyển chịu nhìn Tô Hoài Cẩn.  “Nếu không biết nói chuyện có thể ngậm miệng.”  “Nếu tôi không nói thế, chắc cậu chẳng thèm trò chuyện với tôi.”  Ninh Uyển lười nói với cô ta, cô nhóc tựa vào tường: “Cậu muốn nói gì thì nói nhanh.”  “Bây giờ cậu thế này đúng là đáng ghét, tôi chẳng muốn nói với cậu nữa.”  Ninh Uyển lườm, kìm chế không chửi bậy, chỉ đẩy bức tường thịt là Tô Hoài Cẩn và Đồng Niệm An ra, sau đó đi xuyên qua giữa họ về lớp.  Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn bóng lưng cô: “Em theo dõi xem hôm nay cô ta vào nhà vệ sinh lúc nào, nhốt cô ta lại. Làm kín đáo chút.”  Đồng Niệm An gật đầu, nhớ lại chuyện trước mở lời: “Em biết, chị Hoài Cẩn, gần đây chị vẫn bị cái tên Tế gì đó theo đuổi à?”  Nghe cái tên này, Tô Hoài Cẩn đau đầu: “Mấy hôm nay thì không, trước đó anh ta đánh người, bị tạm giam rồi.”  “Chẳng biết xui thế nào bị anh ta để ý, còn bị quấn lấy lâu thế.”  Đồng Niệm An không về lớp tiết này, chạy ra tiệm tạp hóa in tờ giấy ghi “đang sửa chữa”.  Chỉ còn vài tiết là tan học, hôm nay tới Ninh Uyển trực nhật, cô ta quyết định không ngủ, nằm bò trên bàn chơi điện thoại, vừa chơi vừa để mắt đến Ninh Uyển.  “Tôi phải lau sàn, cậu đi hay không?”  Đồng Niệm An bấm điện thoại, con rắn trong game đâm vào tường, hiện thông báo game over.  Cô ta tặc lưỡi: “Cậu đừng phiền thế được không?”  Ninh Uyển bị mắng cô ta vô cớ, dở khóc dở cười: “Không được à, trong mắt cậu tôi lúc nào chả phiền đúng không?”  Đồng Niệm An cất điện thoại, chậm rãi kéo cặp nhét sách vào: “Cậu còn khá tự biết mình.”  Ninh Uyển thở dài, cầm cây lau nhà vào nhà vệ sinh rửa.  Vừa rửa cây lau nhà, giây sau đã bị vài người đẩy vào buồng toilet. Ninh Uyển chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đóng sập.  Ninh Uyển ngẩn ra, kéo cửa theo bản năng.  Đồng Niệm An đứng ngoài, chỉ huy người lấy chổi chặn cửa rồi chạy ra cửa nhà vệ sinh dán tờ giấy “đang sửa chữa”, vui vẻ đi cùng đám bạn.  “Có ai không? Có ai không!”  Cô nhóc thở dài, lại đập cửa vài cái.  Giờ đã tan học, trong trường chắc chỉ còn mấy bác lao công.  Ninh Uyển sờ túi, lúc này mới nhớ để quên điện thoại trong lớp.  Tống Thanh Yến ra khỏi bệnh viện, đến siêu thị mua rau củ và đồ ăn vặt mang về ngõ Ngô Đồng, bận rộn một hồi rồi đến cổng trường đợi Ninh Uyển tan học.  Chờ mãi chẳng thấy đâu, Tống Thanh Yến đợi hơn hai tiếng.  Gọi hai cuộc cho Ninh Uyển cũng không được.  Chàng trai nhíu mày, nói vài câu với bảo vệ rồi vào trường tìm cô.  Trước đây trò chuyện với Ninh Uyển, cô hay kể chuyện trường học, Tống Thanh Yến nghĩ ngợi, đại khái nhớ được tòa nhà lớp mười hai. Nhưng vẫn không chắc, anh kéo một bác lao công hỏi xem có phải tòa lớp mười hai không.  Được xác nhận anh mới dám yên tâm đi lên.  Lớp mười hai không nhiều, tổng cộng hơn hai mươi lớp, Tống Thanh Yến lần từ lớp một đến lớp tám.  Cái cặp của Ninh Uyển nằm ngay trên bàn. Cái cặp này là lần trước Ninh Cận về mua cho cô, kiểu dáng độc đáo. Ninh Uyển thấy lần đầu đã chê xấu nhưng khi Ninh Cận đi cô vẫn ngoan ngoãn đeo đi học.  Cặp còn trong lớp, chắc người chưa đi xa.  Một tầng có hai nhà vệ sinh, Tống Thanh Yến đi kiểm tra.  Khi đến nhà vệ sinh nữ, chàng trai hơi ngại, đứng ở cửa hỏi có ai trong đó không.  Ninh Uyển bên trong đã buồn ngủ đến mơ màng. Nghe loáng thoáng có người hỏi, cô bắt đầu đập cửa: “Có người! Bác ơi, bác vào mở cửa giúp cháu được không? Cửa khóa rồi, cháu không ra được!”  Tống Thanh Yến bước vào, thấy ngay chổi và cây lau nhà chặn cửa, anh sững sờ: “Uyển Uyển?”  “Anh Thanh Yến?”  Giờ thì đúng rồi.  “Cửa này sao em mở thế nào cũng không được, cửa trường chắc quá, đạp cũng không ra…”  Giọng thiếu nữ đầy bất lực. Ban đầu Ninh Uyển hơi sợ nhưng giờ Tống Thanh Yến đến, cô cũng yên tâm, bắt đầu kể lể.  Tống Thanh Yến mím môi, cúi xuống dời đống đồ rồi mở cửa.  “Trong đó lạnh không?”  “Không lạnh ạ.”  “Sao lại bị nhốt trong này?”  “Em không biết, tự dưng bị đẩy vào.”  Thiếu niên thở dài, tay xách cặp của Ninh Uyển, dẫn cô ra ngoài: “Đói chưa?”  “Em đói rồi, hôm nay anh làm món gì ngon?”  “Làm nhiều lắm, nhưng chắc nguội hết rồi. Về nhà hâm lại nhé.”  “Vâng, mà bây giờ mấy giờ rồi ạ?”  Tống Thanh Yến lại thở dài, xoa gáy Ninh Uyển: “Muộn lắm rồi. Hôm nay trong đó sợ không?”  Cô nhóc vẫn tràn sức sống, không chịu đi đàng hoàng, nhảy chân sáo bên anh như con thỏ: “Không sợ, anh Thanh Yến đến rồi mà.”  “Ừ.”  Trong lòng Tống Thanh Yến còn hơi sợ hãi: “May mà hôm nay anh đến.”

Câu “sống lâu trăm tuổi” với Tống Thanh Yến giống như một lời nguyền.  

Mấy tuần trước Kỷ Uyên Hạc còn bàn với anh, rằng sống lâu liệu có tốt hơn hay không.  

Tống Thanh Yến nghĩ mãi, cuối cùng cũng chẳng đưa ra đáp án.  

Anh rót thêm nước nóng vào cốc cho dì Trần rồi lui ra.  

“A Yến.”  

Dì Trần gọi anh, người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như vô số ngày đêm ở cô nhi viện: “Xin lỗi cháu.”  

Tống Thanh Yến dừng bước, anh nói: “Dì đã đối xử rất tốt với cháu rồi.”  

Ninh Uyển ở trường vừa có hai ngày yên bình lại bị Đồng Niệm An phá vỡ.  

Lần này không chỉ có Đồng Niệm An, còn có Tô Hoài Cẩn.  

Cô và Tô Hoài Cẩn quen biết từ nhỏ nhưng luôn không hợp. Hồi đó ông nội Ninh Uyển còn sống, các buổi tiệc luôn dẫn cô theo.  

Nhưng sau khi ông qua đời, cô và Ninh Cận giữ căn nhà lớn ở ngõ Ngô Đồng, chẳng còn thiết tha dự tiệc.  

Tuy được gọi là cậu ấm cô chiêu nhà giàu, thật ra đã chẳng còn liên quan từ lâu.  

“Lâu rồi không gặp.”  

Tô Hoài Cẩn mang vẻ đẹp yêu kiều, đầy tính công kích. Đôi mắt hồ ly lướt qua như nhìn thấu mọi người, nhưng lúc này cô ta cười giả tạo.  

Đồng Niệm An đi sau, Ninh Uyển cũng đoán được đại khái ý đồ của cô ta.  

Gần đến giờ học, nhà vệ sinh vắng dần, Ninh Uyển thở dài: “Tránh ra, đến giờ học rồi.”  

“Gần đây ông nội Ninh khỏe không?”  

Câu này giống như cố ý, cuối cùng Ninh Uyển chịu nhìn Tô Hoài Cẩn.  

“Nếu không biết nói chuyện có thể ngậm miệng.”  

“Nếu tôi không nói thế, chắc cậu chẳng thèm trò chuyện với tôi.”  

Ninh Uyển lười nói với cô ta, cô nhóc tựa vào tường: “Cậu muốn nói gì thì nói nhanh.”  

“Bây giờ cậu thế này đúng là đáng ghét, tôi chẳng muốn nói với cậu nữa.”  

Ninh Uyển lườm, kìm chế không chửi bậy, chỉ đẩy bức tường thịt là Tô Hoài Cẩn và Đồng Niệm An ra, sau đó đi xuyên qua giữa họ về lớp.  

Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn bóng lưng cô: “Em theo dõi xem hôm nay cô ta vào nhà vệ sinh lúc nào, nhốt cô ta lại. Làm kín đáo chút.”  

Đồng Niệm An gật đầu, nhớ lại chuyện trước mở lời: “Em biết, chị Hoài Cẩn, gần đây chị vẫn bị cái tên Tế gì đó theo đuổi à?”  

Nghe cái tên này, Tô Hoài Cẩn đau đầu: “Mấy hôm nay thì không, trước đó anh ta đánh người, bị tạm giam rồi.”  

“Chẳng biết xui thế nào bị anh ta để ý, còn bị quấn lấy lâu thế.”  

Đồng Niệm An không về lớp tiết này, chạy ra tiệm tạp hóa in tờ giấy ghi “đang sửa chữa”.  

Chỉ còn vài tiết là tan học, hôm nay tới Ninh Uyển trực nhật, cô ta quyết định không ngủ, nằm bò trên bàn chơi điện thoại, vừa chơi vừa để mắt đến Ninh Uyển.  

“Tôi phải lau sàn, cậu đi hay không?”  

Đồng Niệm An bấm điện thoại, con rắn trong game đâm vào tường, hiện thông báo game over.  

Cô ta tặc lưỡi: “Cậu đừng phiền thế được không?”  

Ninh Uyển bị mắng cô ta vô cớ, dở khóc dở cười: “Không được à, trong mắt cậu tôi lúc nào chả phiền đúng không?”  

Đồng Niệm An cất điện thoại, chậm rãi kéo cặp nhét sách vào: “Cậu còn khá tự biết mình.”  

Ninh Uyển thở dài, cầm cây lau nhà vào nhà vệ sinh rửa.  

Vừa rửa cây lau nhà, giây sau đã bị vài người đẩy vào buồng toilet. Ninh Uyển chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đóng sập.  

Ninh Uyển ngẩn ra, kéo cửa theo bản năng.  

Đồng Niệm An đứng ngoài, chỉ huy người lấy chổi chặn cửa rồi chạy ra cửa nhà vệ sinh dán tờ giấy “đang sửa chữa”, vui vẻ đi cùng đám bạn.  

“Có ai không? Có ai không!”  

Cô nhóc thở dài, lại đập cửa vài cái.  

Giờ đã tan học, trong trường chắc chỉ còn mấy bác lao công.  

Ninh Uyển sờ túi, lúc này mới nhớ để quên điện thoại trong lớp.  

Tống Thanh Yến ra khỏi bệnh viện, đến siêu thị mua rau củ và đồ ăn vặt mang về ngõ Ngô Đồng, bận rộn một hồi rồi đến cổng trường đợi Ninh Uyển tan học.  

Chờ mãi chẳng thấy đâu, Tống Thanh Yến đợi hơn hai tiếng.  

Gọi hai cuộc cho Ninh Uyển cũng không được.  

Chàng trai nhíu mày, nói vài câu với bảo vệ rồi vào trường tìm cô.  

Trước đây trò chuyện với Ninh Uyển, cô hay kể chuyện trường học, Tống Thanh Yến nghĩ ngợi, đại khái nhớ được tòa nhà lớp mười hai. Nhưng vẫn không chắc, anh kéo một bác lao công hỏi xem có phải tòa lớp mười hai không.  

Được xác nhận anh mới dám yên tâm đi lên.  

Lớp mười hai không nhiều, tổng cộng hơn hai mươi lớp, Tống Thanh Yến lần từ lớp một đến lớp tám.  

Cái cặp của Ninh Uyển nằm ngay trên bàn. Cái cặp này là lần trước Ninh Cận về mua cho cô, kiểu dáng độc đáo. Ninh Uyển thấy lần đầu đã chê xấu nhưng khi Ninh Cận đi cô vẫn ngoan ngoãn đeo đi học.  

Cặp còn trong lớp, chắc người chưa đi xa.  

Một tầng có hai nhà vệ sinh, Tống Thanh Yến đi kiểm tra.  

Khi đến nhà vệ sinh nữ, chàng trai hơi ngại, đứng ở cửa hỏi có ai trong đó không.  

Ninh Uyển bên trong đã buồn ngủ đến mơ màng. Nghe loáng thoáng có người hỏi, cô bắt đầu đập cửa: “Có người! Bác ơi, bác vào mở cửa giúp cháu được không? Cửa khóa rồi, cháu không ra được!”  

Tống Thanh Yến bước vào, thấy ngay chổi và cây lau nhà chặn cửa, anh sững sờ: “Uyển Uyển?”  

“Anh Thanh Yến?”  

Giờ thì đúng rồi.  

“Cửa này sao em mở thế nào cũng không được, cửa trường chắc quá, đạp cũng không ra…”  

Giọng thiếu nữ đầy bất lực. Ban đầu Ninh Uyển hơi sợ nhưng giờ Tống Thanh Yến đến, cô cũng yên tâm, bắt đầu kể lể.  

Tống Thanh Yến mím môi, cúi xuống dời đống đồ rồi mở cửa.  

“Trong đó lạnh không?”  

“Không lạnh ạ.”  

“Sao lại bị nhốt trong này?”  

“Em không biết, tự dưng bị đẩy vào.”  

Thiếu niên thở dài, tay xách cặp của Ninh Uyển, dẫn cô ra ngoài: “Đói chưa?”  

“Em đói rồi, hôm nay anh làm món gì ngon?”  

“Làm nhiều lắm, nhưng chắc nguội hết rồi. Về nhà hâm lại nhé.”  

“Vâng, mà bây giờ mấy giờ rồi ạ?”  

Tống Thanh Yến lại thở dài, xoa gáy Ninh Uyển: “Muộn lắm rồi. Hôm nay trong đó sợ không?”  

Cô nhóc vẫn tràn sức sống, không chịu đi đàng hoàng, nhảy chân sáo bên anh như con thỏ: “Không sợ, anh Thanh Yến đến rồi mà.”  

“Ừ.”  

Trong lòng Tống Thanh Yến còn hơi sợ hãi: “May mà hôm nay anh đến.”

Ngõ Ngô Đồng - Tống Triệt Không Ăn CáTác giả: Tống Triệt Không Ăn CáTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHè năm 2009. Ngõ Ngô Đồng, thủ đô. “Số 47, cậu đi thêm hai bước nữa là tới.” Tống Thanh Yến dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn tấm biển số nhà dán trên tường. Chữ màu bạch kim rõ ràng và ngay ngắn. Số 45 Ngõ Ngô Đồng. Anh khẽ cười, đúng là phải đi thêm hai bước thật. Ninh Cận đứng bên cạnh anh, tay cầm áo khoác da, chau mày bấm điện thoại liên hồi. Cả người toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, mang chút khí chất như Diêm vương. Mùa hè ở thủ đô nóng bức khiến lòng người cũng trở nên bồn chồn. Những cây phượng hoàng quanh ngõ lại rất đẹp, xanh um tươi tốt. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, vương bên chân họ. Tống Thanh Yến nhìn vài lần: “Anh không về à?” Ninh Cận tặc lưỡi, nhét điện thoại vào túi: “Về chứ, tại đang nhắn tin, sợ cậu sốt ruột nên bảo cậu đi trước đấy.” Tống Thanh Yến ừ một tiếng. Hai thiếu niên sánh vai đứng đó, bước trên ánh nắng, phía sau là hoàng hôn. Số 47 Ngõ Ngô Đồng là nhà của Ninh Cận, hôm nay Tống Thanh Yến được nghỉ làm thêm. Nhân lúc rảnh rỗi, lại đúng dịp bài tập của… Câu “sống lâu trăm tuổi” với Tống Thanh Yến giống như một lời nguyền.  Mấy tuần trước Kỷ Uyên Hạc còn bàn với anh, rằng sống lâu liệu có tốt hơn hay không.  Tống Thanh Yến nghĩ mãi, cuối cùng cũng chẳng đưa ra đáp án.  Anh rót thêm nước nóng vào cốc cho dì Trần rồi lui ra.  “A Yến.”  Dì Trần gọi anh, người phụ nữ nằm trên giường, ánh mắt vẫn dịu dàng như vô số ngày đêm ở cô nhi viện: “Xin lỗi cháu.”  Tống Thanh Yến dừng bước, anh nói: “Dì đã đối xử rất tốt với cháu rồi.”  Ninh Uyển ở trường vừa có hai ngày yên bình lại bị Đồng Niệm An phá vỡ.  Lần này không chỉ có Đồng Niệm An, còn có Tô Hoài Cẩn.  Cô và Tô Hoài Cẩn quen biết từ nhỏ nhưng luôn không hợp. Hồi đó ông nội Ninh Uyển còn sống, các buổi tiệc luôn dẫn cô theo.  Nhưng sau khi ông qua đời, cô và Ninh Cận giữ căn nhà lớn ở ngõ Ngô Đồng, chẳng còn thiết tha dự tiệc.  Tuy được gọi là cậu ấm cô chiêu nhà giàu, thật ra đã chẳng còn liên quan từ lâu.  “Lâu rồi không gặp.”  Tô Hoài Cẩn mang vẻ đẹp yêu kiều, đầy tính công kích. Đôi mắt hồ ly lướt qua như nhìn thấu mọi người, nhưng lúc này cô ta cười giả tạo.  Đồng Niệm An đi sau, Ninh Uyển cũng đoán được đại khái ý đồ của cô ta.  Gần đến giờ học, nhà vệ sinh vắng dần, Ninh Uyển thở dài: “Tránh ra, đến giờ học rồi.”  “Gần đây ông nội Ninh khỏe không?”  Câu này giống như cố ý, cuối cùng Ninh Uyển chịu nhìn Tô Hoài Cẩn.  “Nếu không biết nói chuyện có thể ngậm miệng.”  “Nếu tôi không nói thế, chắc cậu chẳng thèm trò chuyện với tôi.”  Ninh Uyển lười nói với cô ta, cô nhóc tựa vào tường: “Cậu muốn nói gì thì nói nhanh.”  “Bây giờ cậu thế này đúng là đáng ghét, tôi chẳng muốn nói với cậu nữa.”  Ninh Uyển lườm, kìm chế không chửi bậy, chỉ đẩy bức tường thịt là Tô Hoài Cẩn và Đồng Niệm An ra, sau đó đi xuyên qua giữa họ về lớp.  Tô Hoài Cẩn quay đầu nhìn bóng lưng cô: “Em theo dõi xem hôm nay cô ta vào nhà vệ sinh lúc nào, nhốt cô ta lại. Làm kín đáo chút.”  Đồng Niệm An gật đầu, nhớ lại chuyện trước mở lời: “Em biết, chị Hoài Cẩn, gần đây chị vẫn bị cái tên Tế gì đó theo đuổi à?”  Nghe cái tên này, Tô Hoài Cẩn đau đầu: “Mấy hôm nay thì không, trước đó anh ta đánh người, bị tạm giam rồi.”  “Chẳng biết xui thế nào bị anh ta để ý, còn bị quấn lấy lâu thế.”  Đồng Niệm An không về lớp tiết này, chạy ra tiệm tạp hóa in tờ giấy ghi “đang sửa chữa”.  Chỉ còn vài tiết là tan học, hôm nay tới Ninh Uyển trực nhật, cô ta quyết định không ngủ, nằm bò trên bàn chơi điện thoại, vừa chơi vừa để mắt đến Ninh Uyển.  “Tôi phải lau sàn, cậu đi hay không?”  Đồng Niệm An bấm điện thoại, con rắn trong game đâm vào tường, hiện thông báo game over.  Cô ta tặc lưỡi: “Cậu đừng phiền thế được không?”  Ninh Uyển bị mắng cô ta vô cớ, dở khóc dở cười: “Không được à, trong mắt cậu tôi lúc nào chả phiền đúng không?”  Đồng Niệm An cất điện thoại, chậm rãi kéo cặp nhét sách vào: “Cậu còn khá tự biết mình.”  Ninh Uyển thở dài, cầm cây lau nhà vào nhà vệ sinh rửa.  Vừa rửa cây lau nhà, giây sau đã bị vài người đẩy vào buồng toilet. Ninh Uyển chưa kịp phản ứng, cửa đã bị đóng sập.  Ninh Uyển ngẩn ra, kéo cửa theo bản năng.  Đồng Niệm An đứng ngoài, chỉ huy người lấy chổi chặn cửa rồi chạy ra cửa nhà vệ sinh dán tờ giấy “đang sửa chữa”, vui vẻ đi cùng đám bạn.  “Có ai không? Có ai không!”  Cô nhóc thở dài, lại đập cửa vài cái.  Giờ đã tan học, trong trường chắc chỉ còn mấy bác lao công.  Ninh Uyển sờ túi, lúc này mới nhớ để quên điện thoại trong lớp.  Tống Thanh Yến ra khỏi bệnh viện, đến siêu thị mua rau củ và đồ ăn vặt mang về ngõ Ngô Đồng, bận rộn một hồi rồi đến cổng trường đợi Ninh Uyển tan học.  Chờ mãi chẳng thấy đâu, Tống Thanh Yến đợi hơn hai tiếng.  Gọi hai cuộc cho Ninh Uyển cũng không được.  Chàng trai nhíu mày, nói vài câu với bảo vệ rồi vào trường tìm cô.  Trước đây trò chuyện với Ninh Uyển, cô hay kể chuyện trường học, Tống Thanh Yến nghĩ ngợi, đại khái nhớ được tòa nhà lớp mười hai. Nhưng vẫn không chắc, anh kéo một bác lao công hỏi xem có phải tòa lớp mười hai không.  Được xác nhận anh mới dám yên tâm đi lên.  Lớp mười hai không nhiều, tổng cộng hơn hai mươi lớp, Tống Thanh Yến lần từ lớp một đến lớp tám.  Cái cặp của Ninh Uyển nằm ngay trên bàn. Cái cặp này là lần trước Ninh Cận về mua cho cô, kiểu dáng độc đáo. Ninh Uyển thấy lần đầu đã chê xấu nhưng khi Ninh Cận đi cô vẫn ngoan ngoãn đeo đi học.  Cặp còn trong lớp, chắc người chưa đi xa.  Một tầng có hai nhà vệ sinh, Tống Thanh Yến đi kiểm tra.  Khi đến nhà vệ sinh nữ, chàng trai hơi ngại, đứng ở cửa hỏi có ai trong đó không.  Ninh Uyển bên trong đã buồn ngủ đến mơ màng. Nghe loáng thoáng có người hỏi, cô bắt đầu đập cửa: “Có người! Bác ơi, bác vào mở cửa giúp cháu được không? Cửa khóa rồi, cháu không ra được!”  Tống Thanh Yến bước vào, thấy ngay chổi và cây lau nhà chặn cửa, anh sững sờ: “Uyển Uyển?”  “Anh Thanh Yến?”  Giờ thì đúng rồi.  “Cửa này sao em mở thế nào cũng không được, cửa trường chắc quá, đạp cũng không ra…”  Giọng thiếu nữ đầy bất lực. Ban đầu Ninh Uyển hơi sợ nhưng giờ Tống Thanh Yến đến, cô cũng yên tâm, bắt đầu kể lể.  Tống Thanh Yến mím môi, cúi xuống dời đống đồ rồi mở cửa.  “Trong đó lạnh không?”  “Không lạnh ạ.”  “Sao lại bị nhốt trong này?”  “Em không biết, tự dưng bị đẩy vào.”  Thiếu niên thở dài, tay xách cặp của Ninh Uyển, dẫn cô ra ngoài: “Đói chưa?”  “Em đói rồi, hôm nay anh làm món gì ngon?”  “Làm nhiều lắm, nhưng chắc nguội hết rồi. Về nhà hâm lại nhé.”  “Vâng, mà bây giờ mấy giờ rồi ạ?”  Tống Thanh Yến lại thở dài, xoa gáy Ninh Uyển: “Muộn lắm rồi. Hôm nay trong đó sợ không?”  Cô nhóc vẫn tràn sức sống, không chịu đi đàng hoàng, nhảy chân sáo bên anh như con thỏ: “Không sợ, anh Thanh Yến đến rồi mà.”  “Ừ.”  Trong lòng Tống Thanh Yến còn hơi sợ hãi: “May mà hôm nay anh đến.”

Chương 27: Không sợ hãi