Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 469
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 469: Con cháu nào mà lạm dụng bảy trăm tỷ, đương nhiên sẽ bị mất đi quyền lực trung tâm trong gia đình. Đường Tam Quốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, không chỉ mất đi địa vị và vinh quang của mình, mà còn mất đi ý chí chiến đấu và tinh thần làm việc, biến thành bộ dạng hiện tại cũng không gọi là lạ. Nghĩ đến việc Đường Tam Quốc làm Tướng Quân Ngọc giận dữ, lại nghĩ đến việc ông ta từng nắm giữ Vân Đỉnh Sơn trị giá trăm tỷ, Diệp Phi chỉ có thể lắc đầu. Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Sau đó anh lại nhíu mày, không biết hiện tại tình trạng nhà họ Đường ra làm sao, người của Hùng Thiên Nam có còn gây rối nữa không? Khi Diệp Phi còn đang nghĩ ngợi thì Đường Nhược Tuyết đang từ công ty trở lại biệt thự nhà họ Đường. Đường Tam Quốc và Đường Kỳ Kỳ cùng đi bệnh viện thăm hỏi tình hình của vợ chồng Hàn Kiếm Phong, cho nên căn nhà lớn như vậy bây giờ chỉ còn một mình Đường Nhược Tuyết, cô cảm giác thật lạnh lẽo buồn tẻ. Bàn ăn cũng trống rỗng, không có chút hơi ấm nào. Đôi mắt của cô hiện lên vẻ mất mát, nhớ khi Diệp Phi chưa rời khỏi nhà họ Đường, không cần biết mình về nhà vào thời điểm nào, trong nhà lúc nào cũng sẽ sáng đèn, có hơi người. Còn có bàn ăn nóng hổi. Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có. Chỉ sợ rằng Diệp Phi sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Đường nữa, nhớ lại lúc Diệp Phi kiên quyết thỏa thuận với Tống Hồng Nhan, trong lòng Đường Nhược Tuyết vẫn còn buồn khổ. Sau đó, cô lắc lắc đầu, ném chìa khóa và túi xách lên sofa. “Vù–” Đúng lúc này, ánh đèn ô tô rực sáng ở trước cửa, vô cùng chói mắt, trong nháy mắt đã phủ lên hết những ngọn đèn trong biệt thự, làm cho Đường Nhược Tuyết phải nheo mắt lại. “Phanh–” Giây tiếp theo, cửa cảm ứng nặng nề mở ra, mấy chiếc xe Audi lần lượt tiến vào rồi dừng lại bên cầu thang. Cửa xe vừa mở, bảy tám thanh niên nam nữ đi ra, phía sau là hai người đàn ông da đen cường tráng, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc. Nhưng người đi đầu chính là Triệu Ti Kì trong bộ đồ màu đen. Cô ta trực tiếp dẫn người đi vào biệt thự. Đường Nhược Tuyết đứng lên quát: “Các người là ai? Tại sao lại vô duyên vô cớ vào nhà tôi?” Triệu T¡ Kì không trả lời, ngón tay vung lên, mấy tên vệ sĩ da đen cơ bắp lập tức tản ra, đá văng từng căn phòng để tìm người. Không lâu sau bọn họ đã trở lại phòng khách, lắc đầu. Đường Nhược Tuyết phẫn nộ: “Các người đang làm gì? Đã tự ý xông vào nhà tôi, lại còn đập cửa? Ai cho các người quyền làm vậy?” “Cô chính là Đường Nhược Tuyết đúng không?” Triệu T¡ Kì đảo mắt nhìn Đường Nhược Tuyết một lượt, sau đó khuôn mặt cười trâm xuống: “Lấy điện thoại gọi cho Diệp Phi, bảo anh ta đến nhà họ Đường một chuyến đi” Đường Nhược Tuyết theo bản năng hỏi: “Các người là ai chứ? Tìm Diệp Phi làm gì?” “Chúng tôi là ai, cô không cần biết.” Triệu T¡ Kì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Chuyện cô phải làm bây giờ chính là gọi điện thoại cho Diệp Phi, bảo anh ta tới biệt thự nhà họ Đường ngay lập tức” “Tiếc quá, tôi và Diệp Phi đã ly hôn rồi” Đường Nhược Tuyết không chút khách khí trả lời: “Anh ta ở đâu, tôi cũng không biết, tôi cũng sẽ không gọi điện cho anh ta: “Nếu các người có việc thì cứ trực tiếp tìm anh ta đi, đừng có tới nhà họ Đường diễu võ giương oai” Cô không chỉ ghét thái độ của Triệu Ti Kì mà còn thấy được đối phương không có ý tốt, lo lắng sẽ làm tổn thương Diệp Phi. “Tôi đã đi Bạch Thạch Châu nhưng không tìm được anh ta, đợi ở cửa bệnh viện cũng không được, nên chỉ còn cách tìm đến người vợ yếu đuối của anh ta thôi” Triệu Ti Kì lạnh lùng nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Cô tốt nhất là mau gọi điện thoại đi, đừng có chọc tức bọn tôi” Cô ta đã điều tra rõ ràng, chỉ có hai người khiến Diệp Phi nghe lời nhất, một là Thẩm Bích Cầm, hai là Đường Nhược Tuyết. Tạm thời cô ta không thể tìm thấy Diệp Phi, chỉ có thể tìm sơ hở ở phía Đường Nhược Tuyết, bằng không thì những vệ sĩ da đen cô ta gọi tới đều sẽ lãng phí. “Các người cố tình không hiểu đúng không?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 469: Con cháu nào mà lạm dụng bảy trăm tỷ, đương nhiên sẽ bị mất đi quyền lực trung tâm trong gia đình. Đường Tam Quốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, không chỉ mất đi địa vị và vinh quang của mình, mà còn mất đi ý chí chiến đấu và tinh thần làm việc, biến thành bộ dạng hiện tại cũng không gọi là lạ. Nghĩ đến việc Đường Tam Quốc làm Tướng Quân Ngọc giận dữ, lại nghĩ đến việc ông ta từng nắm giữ Vân Đỉnh Sơn trị giá trăm tỷ, Diệp Phi chỉ có thể lắc đầu. Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Sau đó anh lại nhíu mày, không biết hiện tại tình trạng nhà họ Đường ra làm sao, người của Hùng Thiên Nam có còn gây rối nữa không? Khi Diệp Phi còn đang nghĩ ngợi thì Đường Nhược Tuyết đang từ công ty trở lại biệt thự nhà họ Đường. Đường Tam Quốc và Đường Kỳ Kỳ cùng đi bệnh viện thăm hỏi tình hình của vợ chồng Hàn Kiếm Phong, cho nên căn nhà lớn như vậy bây giờ chỉ còn một mình Đường Nhược Tuyết, cô cảm giác thật lạnh lẽo buồn tẻ. Bàn ăn cũng trống rỗng, không có chút hơi ấm nào. Đôi mắt của cô hiện lên vẻ mất mát, nhớ khi Diệp Phi chưa rời khỏi nhà họ Đường, không cần biết mình về nhà vào thời điểm nào, trong nhà lúc nào cũng sẽ sáng đèn, có hơi người. Còn có bàn ăn nóng hổi. Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có. Chỉ sợ rằng Diệp Phi sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Đường nữa, nhớ lại lúc Diệp Phi kiên quyết thỏa thuận với Tống Hồng Nhan, trong lòng Đường Nhược Tuyết vẫn còn buồn khổ. Sau đó, cô lắc lắc đầu, ném chìa khóa và túi xách lên sofa. “Vù–” Đúng lúc này, ánh đèn ô tô rực sáng ở trước cửa, vô cùng chói mắt, trong nháy mắt đã phủ lên hết những ngọn đèn trong biệt thự, làm cho Đường Nhược Tuyết phải nheo mắt lại. “Phanh–” Giây tiếp theo, cửa cảm ứng nặng nề mở ra, mấy chiếc xe Audi lần lượt tiến vào rồi dừng lại bên cầu thang. Cửa xe vừa mở, bảy tám thanh niên nam nữ đi ra, phía sau là hai người đàn ông da đen cường tráng, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc. Nhưng người đi đầu chính là Triệu Ti Kì trong bộ đồ màu đen. Cô ta trực tiếp dẫn người đi vào biệt thự. Đường Nhược Tuyết đứng lên quát: “Các người là ai? Tại sao lại vô duyên vô cớ vào nhà tôi?” Triệu T¡ Kì không trả lời, ngón tay vung lên, mấy tên vệ sĩ da đen cơ bắp lập tức tản ra, đá văng từng căn phòng để tìm người. Không lâu sau bọn họ đã trở lại phòng khách, lắc đầu. Đường Nhược Tuyết phẫn nộ: “Các người đang làm gì? Đã tự ý xông vào nhà tôi, lại còn đập cửa? Ai cho các người quyền làm vậy?” “Cô chính là Đường Nhược Tuyết đúng không?” Triệu T¡ Kì đảo mắt nhìn Đường Nhược Tuyết một lượt, sau đó khuôn mặt cười trâm xuống: “Lấy điện thoại gọi cho Diệp Phi, bảo anh ta đến nhà họ Đường một chuyến đi” Đường Nhược Tuyết theo bản năng hỏi: “Các người là ai chứ? Tìm Diệp Phi làm gì?” “Chúng tôi là ai, cô không cần biết.” Triệu T¡ Kì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Chuyện cô phải làm bây giờ chính là gọi điện thoại cho Diệp Phi, bảo anh ta tới biệt thự nhà họ Đường ngay lập tức” “Tiếc quá, tôi và Diệp Phi đã ly hôn rồi” Đường Nhược Tuyết không chút khách khí trả lời: “Anh ta ở đâu, tôi cũng không biết, tôi cũng sẽ không gọi điện cho anh ta: “Nếu các người có việc thì cứ trực tiếp tìm anh ta đi, đừng có tới nhà họ Đường diễu võ giương oai” Cô không chỉ ghét thái độ của Triệu Ti Kì mà còn thấy được đối phương không có ý tốt, lo lắng sẽ làm tổn thương Diệp Phi. “Tôi đã đi Bạch Thạch Châu nhưng không tìm được anh ta, đợi ở cửa bệnh viện cũng không được, nên chỉ còn cách tìm đến người vợ yếu đuối của anh ta thôi” Triệu Ti Kì lạnh lùng nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Cô tốt nhất là mau gọi điện thoại đi, đừng có chọc tức bọn tôi” Cô ta đã điều tra rõ ràng, chỉ có hai người khiến Diệp Phi nghe lời nhất, một là Thẩm Bích Cầm, hai là Đường Nhược Tuyết. Tạm thời cô ta không thể tìm thấy Diệp Phi, chỉ có thể tìm sơ hở ở phía Đường Nhược Tuyết, bằng không thì những vệ sĩ da đen cô ta gọi tới đều sẽ lãng phí. “Các người cố tình không hiểu đúng không?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 469: Con cháu nào mà lạm dụng bảy trăm tỷ, đương nhiên sẽ bị mất đi quyền lực trung tâm trong gia đình. Đường Tam Quốc từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, không chỉ mất đi địa vị và vinh quang của mình, mà còn mất đi ý chí chiến đấu và tinh thần làm việc, biến thành bộ dạng hiện tại cũng không gọi là lạ. Nghĩ đến việc Đường Tam Quốc làm Tướng Quân Ngọc giận dữ, lại nghĩ đến việc ông ta từng nắm giữ Vân Đỉnh Sơn trị giá trăm tỷ, Diệp Phi chỉ có thể lắc đầu. Đúng là tạo hóa trêu ngươi. Sau đó anh lại nhíu mày, không biết hiện tại tình trạng nhà họ Đường ra làm sao, người của Hùng Thiên Nam có còn gây rối nữa không? Khi Diệp Phi còn đang nghĩ ngợi thì Đường Nhược Tuyết đang từ công ty trở lại biệt thự nhà họ Đường. Đường Tam Quốc và Đường Kỳ Kỳ cùng đi bệnh viện thăm hỏi tình hình của vợ chồng Hàn Kiếm Phong, cho nên căn nhà lớn như vậy bây giờ chỉ còn một mình Đường Nhược Tuyết, cô cảm giác thật lạnh lẽo buồn tẻ. Bàn ăn cũng trống rỗng, không có chút hơi ấm nào. Đôi mắt của cô hiện lên vẻ mất mát, nhớ khi Diệp Phi chưa rời khỏi nhà họ Đường, không cần biết mình về nhà vào thời điểm nào, trong nhà lúc nào cũng sẽ sáng đèn, có hơi người. Còn có bàn ăn nóng hổi. Nhưng hiện tại, cái gì cũng không có. Chỉ sợ rằng Diệp Phi sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Đường nữa, nhớ lại lúc Diệp Phi kiên quyết thỏa thuận với Tống Hồng Nhan, trong lòng Đường Nhược Tuyết vẫn còn buồn khổ. Sau đó, cô lắc lắc đầu, ném chìa khóa và túi xách lên sofa. “Vù–” Đúng lúc này, ánh đèn ô tô rực sáng ở trước cửa, vô cùng chói mắt, trong nháy mắt đã phủ lên hết những ngọn đèn trong biệt thự, làm cho Đường Nhược Tuyết phải nheo mắt lại. “Phanh–” Giây tiếp theo, cửa cảm ứng nặng nề mở ra, mấy chiếc xe Audi lần lượt tiến vào rồi dừng lại bên cầu thang. Cửa xe vừa mở, bảy tám thanh niên nam nữ đi ra, phía sau là hai người đàn ông da đen cường tráng, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc. Nhưng người đi đầu chính là Triệu Ti Kì trong bộ đồ màu đen. Cô ta trực tiếp dẫn người đi vào biệt thự. Đường Nhược Tuyết đứng lên quát: “Các người là ai? Tại sao lại vô duyên vô cớ vào nhà tôi?” Triệu T¡ Kì không trả lời, ngón tay vung lên, mấy tên vệ sĩ da đen cơ bắp lập tức tản ra, đá văng từng căn phòng để tìm người. Không lâu sau bọn họ đã trở lại phòng khách, lắc đầu. Đường Nhược Tuyết phẫn nộ: “Các người đang làm gì? Đã tự ý xông vào nhà tôi, lại còn đập cửa? Ai cho các người quyền làm vậy?” “Cô chính là Đường Nhược Tuyết đúng không?” Triệu T¡ Kì đảo mắt nhìn Đường Nhược Tuyết một lượt, sau đó khuôn mặt cười trâm xuống: “Lấy điện thoại gọi cho Diệp Phi, bảo anh ta đến nhà họ Đường một chuyến đi” Đường Nhược Tuyết theo bản năng hỏi: “Các người là ai chứ? Tìm Diệp Phi làm gì?” “Chúng tôi là ai, cô không cần biết.” Triệu T¡ Kì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết: “Chuyện cô phải làm bây giờ chính là gọi điện thoại cho Diệp Phi, bảo anh ta tới biệt thự nhà họ Đường ngay lập tức” “Tiếc quá, tôi và Diệp Phi đã ly hôn rồi” Đường Nhược Tuyết không chút khách khí trả lời: “Anh ta ở đâu, tôi cũng không biết, tôi cũng sẽ không gọi điện cho anh ta: “Nếu các người có việc thì cứ trực tiếp tìm anh ta đi, đừng có tới nhà họ Đường diễu võ giương oai” Cô không chỉ ghét thái độ của Triệu Ti Kì mà còn thấy được đối phương không có ý tốt, lo lắng sẽ làm tổn thương Diệp Phi. “Tôi đã đi Bạch Thạch Châu nhưng không tìm được anh ta, đợi ở cửa bệnh viện cũng không được, nên chỉ còn cách tìm đến người vợ yếu đuối của anh ta thôi” Triệu Ti Kì lạnh lùng nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Cô tốt nhất là mau gọi điện thoại đi, đừng có chọc tức bọn tôi” Cô ta đã điều tra rõ ràng, chỉ có hai người khiến Diệp Phi nghe lời nhất, một là Thẩm Bích Cầm, hai là Đường Nhược Tuyết. Tạm thời cô ta không thể tìm thấy Diệp Phi, chỉ có thể tìm sơ hở ở phía Đường Nhược Tuyết, bằng không thì những vệ sĩ da đen cô ta gọi tới đều sẽ lãng phí. “Các người cố tình không hiểu đúng không?”