Tác giả:

Reng...reng... 6h40 "bốp" thế là 1 chiếc đồng hồ nữa ra đi. Xui xẻo... _ Mày kêu nữa đi! Grừ... _ Trong chăn 1 cô nhóc đang rên hừ hừ, nằm chửi rủa cái đồng hồ chết tiệt. Vì nó mà giấc mơ làm 1...... SIÊU NHÂN c*̉a cô tan thành mây khói. Đang mơ viễn cảnh cứu người bay vèo vèo, đột nhiên rơi cái tòm... Giật mình cô nhóc " tiện tay " quăng luôn em đồng hồ c*̉a mình vào tường... _ Bây giờ là 6h45. Thế cưng có định đi học không?_ Khỏi cần nhìn cô c*̃ng thừa sức tưởng tượng cái khuôn mặt quái đản, với cái mồm vêu ra nhìn gét thấy bà c*̉a Nguyễn Hải Quân_ Anh trai Quý hoá c*̉a cô. Điên tiết cô vùng dậy, lườm lườm... _ Anh dở à? Mấy giờ rồi còn đi học? Em khôg muốn đi! _ Này nhé con ranh! Hnay ngày đầu vào trường mới mày tính c*́p à? Tao méc mẹ đấy_ Ôg anh " quý hoá" c*̉a cô dẩu cái mỏ ra... _ Ơ hay! Em đag yên lành! Tự nhiên bắt em chuyển vô cái trường lạ hoắc... Giờ em sống…

Chương 17

Nắng Ở Trong TimTác giả: MikaReng...reng... 6h40 "bốp" thế là 1 chiếc đồng hồ nữa ra đi. Xui xẻo... _ Mày kêu nữa đi! Grừ... _ Trong chăn 1 cô nhóc đang rên hừ hừ, nằm chửi rủa cái đồng hồ chết tiệt. Vì nó mà giấc mơ làm 1...... SIÊU NHÂN c*̉a cô tan thành mây khói. Đang mơ viễn cảnh cứu người bay vèo vèo, đột nhiên rơi cái tòm... Giật mình cô nhóc " tiện tay " quăng luôn em đồng hồ c*̉a mình vào tường... _ Bây giờ là 6h45. Thế cưng có định đi học không?_ Khỏi cần nhìn cô c*̃ng thừa sức tưởng tượng cái khuôn mặt quái đản, với cái mồm vêu ra nhìn gét thấy bà c*̉a Nguyễn Hải Quân_ Anh trai Quý hoá c*̉a cô. Điên tiết cô vùng dậy, lườm lườm... _ Anh dở à? Mấy giờ rồi còn đi học? Em khôg muốn đi! _ Này nhé con ranh! Hnay ngày đầu vào trường mới mày tính c*́p à? Tao méc mẹ đấy_ Ôg anh " quý hoá" c*̉a cô dẩu cái mỏ ra... _ Ơ hay! Em đag yên lành! Tự nhiên bắt em chuyển vô cái trường lạ hoắc... Giờ em sống… Trời lại mưa. Từng hạt đập vào cửa kính những tiếng nặng nề. Hơi nước bay lên trắng xoá, nhanh như cắt tan vào hư không. Ngồi trong góc quán cafe. Tâm trạng cô nhóc tuy không vui nhưng c*̃ng đã khá hơn. Từng hình ảnh trong quá khứ. Những kí ức đẹp c*̉a gia đình cô lại ùa về như những thước phim. Những ngày cả nhà c*̀ng đi công viên. c*̀ng lên núi picnic. Những lúc mẹ giận, 3 bố con c*̀ng nhau xin lỗi. Nhớ tới đó, cô lại bật cười. Rồi lại vội vã lau đi hàng nước mắt. " Nước mắt đâu mà lắm!" lầm rầm tự rủa mình. Cô nhóc không hay có người ngồi cạnh mình từ lúc nào_ Tại sao em ở đây? Mắt sao đỏ hoe kià?Hải Thiên sửng sốt nhìn đôi mắt đã sưng c*̉a cô. Lòng xé ra đau nhói. Anh đưa tay định lau nước mắt bên má ai kia. Nhưng nhận được là sự tránh né. Bàn tay anh lạnh toát_ Không sao!Cô nhóc vội vã trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cô không muốn nhìn ánh mắt thươg hại c*̉a anh lúc này. Trời mùa đôg tối rất nhanh. Đèn đường đã lên. Toả lên con đườg ven hồ 1 nỗi buồn quay quắt. Ngồi trên ghế đá, cô thở hắt ra. Chiếc đèn đường chiếu lên hình bóng ai kia 1 sự cô đơn khó tả. Hải Thiên chỉ đứng nhìn cô. Sợ rằng khi tới gần thì cô sẽ tan vỡ._ Sao anh còn không về?Cô hỏi mà đôi mắt vẫn nhìn ra xa_ Tôi muốn ở cạnh em!_ Ở cạnh tôi?Cô nhóc quay qua. Bắt gặp ánh mắt c*̉a anh khiến cô bối rối. Đang định quay đi thì mặt đã bị anh giữ chặt. Cô trừng mắt nhìn anh_ Làm gì thế?_ Ngồi im!_ Anh lừ lại cô, cầm điện thoại soi soi má phải

Trời lại mưa. Từng hạt đập vào cửa kính những tiếng nặng nề. Hơi nước bay lên trắng xoá, nhanh như cắt tan vào hư không. Ngồi trong góc quán cafe. Tâm trạng cô nhóc tuy không vui nhưng c*̃ng đã khá hơn. Từng hình ảnh trong quá khứ. Những kí ức đẹp c*̉a gia đình cô lại ùa về như những thước phim. Những ngày cả nhà c*̀ng đi công viên. c*̀ng lên núi picnic. Những lúc mẹ giận, 3 bố con c*̀ng nhau xin lỗi. Nhớ tới đó, cô lại bật cười. Rồi lại vội vã lau đi hàng nước mắt. " Nước mắt đâu mà lắm!" lầm rầm tự rủa mình. Cô nhóc không hay có người ngồi cạnh mình từ lúc nào

_ Tại sao em ở đây? Mắt sao đỏ hoe kià?

Hải Thiên sửng sốt nhìn đôi mắt đã sưng c*̉a cô. Lòng xé ra đau nhói. Anh đưa tay định lau nước mắt bên má ai kia. Nhưng nhận được là sự tránh né. Bàn tay anh lạnh toát

_ Không sao!

Cô nhóc vội vã trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cô không muốn nhìn ánh mắt thươg hại c*̉a anh lúc này. Trời mùa đôg tối rất nhanh. Đèn đường đã lên. Toả lên con đườg ven hồ 1 nỗi buồn quay quắt. Ngồi trên ghế đá, cô thở hắt ra. Chiếc đèn đường chiếu lên hình bóng ai kia 1 sự cô đơn khó tả. Hải Thiên chỉ đứng nhìn cô. Sợ rằng khi tới gần thì cô sẽ tan vỡ.

_ Sao anh còn không về?

Cô hỏi mà đôi mắt vẫn nhìn ra xa

_ Tôi muốn ở cạnh em!

_ Ở cạnh tôi?

Cô nhóc quay qua. Bắt gặp ánh mắt c*̉a anh khiến cô bối rối. Đang định quay đi thì mặt đã bị anh giữ chặt. Cô trừng mắt nhìn anh

_ Làm gì thế?

_ Ngồi im!_ Anh lừ lại cô, cầm điện thoại soi soi má phải

Nắng Ở Trong TimTác giả: MikaReng...reng... 6h40 "bốp" thế là 1 chiếc đồng hồ nữa ra đi. Xui xẻo... _ Mày kêu nữa đi! Grừ... _ Trong chăn 1 cô nhóc đang rên hừ hừ, nằm chửi rủa cái đồng hồ chết tiệt. Vì nó mà giấc mơ làm 1...... SIÊU NHÂN c*̉a cô tan thành mây khói. Đang mơ viễn cảnh cứu người bay vèo vèo, đột nhiên rơi cái tòm... Giật mình cô nhóc " tiện tay " quăng luôn em đồng hồ c*̉a mình vào tường... _ Bây giờ là 6h45. Thế cưng có định đi học không?_ Khỏi cần nhìn cô c*̃ng thừa sức tưởng tượng cái khuôn mặt quái đản, với cái mồm vêu ra nhìn gét thấy bà c*̉a Nguyễn Hải Quân_ Anh trai Quý hoá c*̉a cô. Điên tiết cô vùng dậy, lườm lườm... _ Anh dở à? Mấy giờ rồi còn đi học? Em khôg muốn đi! _ Này nhé con ranh! Hnay ngày đầu vào trường mới mày tính c*́p à? Tao méc mẹ đấy_ Ôg anh " quý hoá" c*̉a cô dẩu cái mỏ ra... _ Ơ hay! Em đag yên lành! Tự nhiên bắt em chuyển vô cái trường lạ hoắc... Giờ em sống… Trời lại mưa. Từng hạt đập vào cửa kính những tiếng nặng nề. Hơi nước bay lên trắng xoá, nhanh như cắt tan vào hư không. Ngồi trong góc quán cafe. Tâm trạng cô nhóc tuy không vui nhưng c*̃ng đã khá hơn. Từng hình ảnh trong quá khứ. Những kí ức đẹp c*̉a gia đình cô lại ùa về như những thước phim. Những ngày cả nhà c*̀ng đi công viên. c*̀ng lên núi picnic. Những lúc mẹ giận, 3 bố con c*̀ng nhau xin lỗi. Nhớ tới đó, cô lại bật cười. Rồi lại vội vã lau đi hàng nước mắt. " Nước mắt đâu mà lắm!" lầm rầm tự rủa mình. Cô nhóc không hay có người ngồi cạnh mình từ lúc nào_ Tại sao em ở đây? Mắt sao đỏ hoe kià?Hải Thiên sửng sốt nhìn đôi mắt đã sưng c*̉a cô. Lòng xé ra đau nhói. Anh đưa tay định lau nước mắt bên má ai kia. Nhưng nhận được là sự tránh né. Bàn tay anh lạnh toát_ Không sao!Cô nhóc vội vã trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Cô không muốn nhìn ánh mắt thươg hại c*̉a anh lúc này. Trời mùa đôg tối rất nhanh. Đèn đường đã lên. Toả lên con đườg ven hồ 1 nỗi buồn quay quắt. Ngồi trên ghế đá, cô thở hắt ra. Chiếc đèn đường chiếu lên hình bóng ai kia 1 sự cô đơn khó tả. Hải Thiên chỉ đứng nhìn cô. Sợ rằng khi tới gần thì cô sẽ tan vỡ._ Sao anh còn không về?Cô hỏi mà đôi mắt vẫn nhìn ra xa_ Tôi muốn ở cạnh em!_ Ở cạnh tôi?Cô nhóc quay qua. Bắt gặp ánh mắt c*̉a anh khiến cô bối rối. Đang định quay đi thì mặt đã bị anh giữ chặt. Cô trừng mắt nhìn anh_ Làm gì thế?_ Ngồi im!_ Anh lừ lại cô, cầm điện thoại soi soi má phải

Chương 17