Trên đường tan làm về nhà, Giang Mạn Sanh nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt vọng ra từ khe tường. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Đồng hồ điện thoại hiển thị 19:00. Trời vẫn còn le lói ánh sáng. Quán ăn bình dân dưới khu chung cư cũ đã chật kín người. Mùi thịt nướng thơm lừng, hơi nóng từ những chiếc nồi hấp bốc lên nghi ngút. Giang Mạn Sanh ngước nhìn lên bầu trời đang phủ đầy khói từ các quán ăn. Những đám mây không biết từ khi nào đã nhuốm màu cam hồng, treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm. Thật khó để không nghĩ rằng tiếng mèo kêu đó chỉ là ảo giác. Một là vì hôm nay phòng ban họp cả ngày, đầu óc cô đã mệt đến độ không thể suy nghĩ gì thêm, cả người như muốn ngất đi. Hai là vì cái khe hở trên tường kia chỉ là một đường nứt nhỏ và hẹp, làm sao có thể có con mèo chui vào được chứ? Hơn nữa chỉ có một tiếng kêu ngắn ngủi rồi thôi, bây giờ lại im ắng như bất kỳ buổi chiều tà bình thường nào khác. … Thật sự không còn sức để nghĩ ngợi nhiều. Cô nâng chiếc túi tote đựng laptop đang phồng lên…
Chương 11
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm MếnTác giả: Nhất Cá Mạt Lị Hương PhiếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường tan làm về nhà, Giang Mạn Sanh nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt vọng ra từ khe tường. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Đồng hồ điện thoại hiển thị 19:00. Trời vẫn còn le lói ánh sáng. Quán ăn bình dân dưới khu chung cư cũ đã chật kín người. Mùi thịt nướng thơm lừng, hơi nóng từ những chiếc nồi hấp bốc lên nghi ngút. Giang Mạn Sanh ngước nhìn lên bầu trời đang phủ đầy khói từ các quán ăn. Những đám mây không biết từ khi nào đã nhuốm màu cam hồng, treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm. Thật khó để không nghĩ rằng tiếng mèo kêu đó chỉ là ảo giác. Một là vì hôm nay phòng ban họp cả ngày, đầu óc cô đã mệt đến độ không thể suy nghĩ gì thêm, cả người như muốn ngất đi. Hai là vì cái khe hở trên tường kia chỉ là một đường nứt nhỏ và hẹp, làm sao có thể có con mèo chui vào được chứ? Hơn nữa chỉ có một tiếng kêu ngắn ngủi rồi thôi, bây giờ lại im ắng như bất kỳ buổi chiều tà bình thường nào khác. … Thật sự không còn sức để nghĩ ngợi nhiều. Cô nâng chiếc túi tote đựng laptop đang phồng lên… Giang Mạn Sanh chưa từng bước vào căn phòng ngập tràn hơi thở đàn ông xa lạ như thế này. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt cô chạm ngay tông màu xám lạnh của nội thất. Qua ô cửa kính lớn sát đất là dòng xe cộ tấp nập hướng về khu phố sầm uất của thành phố. Sau khi đặt hành lý xuống, Lục Kỳ Thần cởi áo vest xám, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong. Anh chỉnh lại cổ tay áo rồi bước đến phía sau Giang Mạn Sanh: “Em muốn nghỉ ngơi chút không? Hay ăn trưa trước?” “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ một lát. Anh đói không? Nếu đói thì anh ăn trước đi.” Giang Mạn Sanh trả lời nhanh. Lục Kỳ Thần xách chiếc vali của cô: “Vậy để tôi đưa em lên xem tầng hai.” Cầu thang được làm bằng gỗ. Giang Mạn Sanh xách theo chiếc vali nhỏ, đi theo sau Lục Kỳ Thần lên lầu. Tầng hai có bốn phòng và một phòng thay đồ rất rộng. Một trong số đó là phòng ngủ chính. Lục Kỳ Thần đặt vali của Giang Mạn Sanh vào trong, để sang một bên. Không gian riêng tư và hơi thở của Lục Kỳ Thần cứ thế hiện ra trước mắt cô. Ga giường màu đen, tủ quần áo mở ra treo vài bộ vest, trên tủ đầu giường vứt hai cuốn sách bìa trắng bạc, một cốc thủy tinh trong suốt và một cặp kính. “Mấy phòng còn lại là phòng khách, bên cạnh còn một phòng thay đồ mà tôi hầu như không dùng đến.” Phòng thay đồ cũng rất rộng, khi Lục Kỳ Thần đẩy cửa ra, bên trong treo khá nhiều trang phục nữ hàng hiệu mới nhất. Giang Mạn Sanh ngừng thở một nhịp. “Đây là tôi nhờ dì Trần chuẩn bị sẵn cho em. Nếu thích hay không thích cái gì thì cứ nói thẳng với dì ấy.” Thì ra là chuẩn bị cho cô sao? “… Cảm ơn anh.” Họ quay lại căn phòng ngủ chính tràn ngập hơi thở của Lục Kỳ Thần. “Em muốn nghỉ ngơi trước không?” Lục Kỳ Thần tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên kệ. “Chúng ta… sẽ ở chung phòng này sao?” Lục Kỳ Thần khẽ gật đầu: “Chúng ta đã kết hôn.” “…” “Em không muốn ở chung với tôi.” Lục Kỳ Thần nhận định dựa vào biểu cảm của cô. Thực ra không phải là không muốn. Sau khi cha mẹ nuôi qua đời trong tai nạn xe, Giang Mạn Sanh đã trải qua một thời gian dài không ngủ được. Về sau tuy đã ngủ được, nhưng cô không thể ngủ chung với người khác. Kể cả Triệu Xu và Thẩm Oản cũng không được. Lục Kỳ Thần lại hỏi: “Em muốn ở riêng để làm quen trước, đúng không?” “Được không?” “Được.” “Vậy anh ở đây, tôi nhờ dì Trần chuyển đồ sang phòng bên cạnh.” “Để tôi sang ở phòng bên.” “Chờ chút tôi gọi dì Trần lên dọn dẹp.” Giọng điệu không cho phép tranh cãi. Giang Mạn Sanh: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần quay lại. “Chuyển đồ của anh ra sẽ rất phiền phức. Tôi thấy tôi ở phòng bên là được rồi. Với lại tôi cũng không thích ở phòng quá lớn. Được không?” Lục Kỳ Thần cuối cùng cũng gật đầu. Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ: “Vậy chúng ta xuống ăn trưa nhé?” Bữa trưa đã được dì Trần chuẩn bị sẵn. Sau khi ăn xong, Giang Mạn Sanh sắp xếp sơ qua phòng mình sẽ ở, không kịp nghỉ ngơi vì định về thăm nhà họ Giang một chuyến. Thanh Lan cách nhà họ Giang gần hơn so với khu chung cư cô ở trước đây. Đã mấy ngày không gặp bà nội và mẹ. Giang Mạn Sanh ghé siêu thị gần đó, định mua ít bánh cho bà nội và mẹ. Hàng người xếp khá dài. Giang Mạn Sanh tìm chỗ ngồi, đối diện cô là một cụ bà. Khi cụ ngẩng lên nhìn thấy cô, nở một nụ cười hiền hậu, cô cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Chưa đầy mười phút sau khi Giang Mạn Sanh ngồi xuống, một giọng nữ the thé bỗng vang lên. Một người phụ nữ trung niên chỉ vào cụ bà đang ngồi đối diện Giang Mạn Sanh và hét lớn: “Á! Có ai không? Gọi bảo vệ mau! Chính bà này đã lấy trộm ví tiền của tôi” lại bổ sung “5 phút rồi” Người phụ nữ trung niên có vóc dáng mập mạp, giọng điệu hung hăng, chỉ thẳng vào cụ bà. Năm phút trước ư? Giang Mạn Sanh đã ngồi ở đây được gần mười phút, và cụ bà vẫn luôn ngồi đối diện cô. Nghĩ vậy, cô đứng dậy. Cụ bà rất lễ phép: “Này cô, làm ơn đừng vu oan cho người khác. Tôi vẫn luôn ngồi ở đây mà.” Nhưng người phụ nữ trung niên quá hung hăng, bà ta giơ tay định lục soát túi xách của bà, còn đẩy cụ: “Đừng có giả vờ nữa!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Giang Mạn Sanh giật mình, vội vàng tiến lên định can ngăn, ít nhất cũng phải tìm nhân viên xem camera theo dõi chứ sao có thể động tay động chân như vậy? Nhưng người phụ nữ trung niên sức khỏe không nhỏ, bà vô cớ bị vu oan, tuổi đã cao, không thể chống cự, lại không cam chịu bị khám xét người nên lùi lại nửa bước để tránh. Nhưng không đứng vững, trông chừng sắp ngã.bà cũng tầm tuổi bà nội. Ngã một cái không biết sẽ sinh ra chuyện gì. Giang Mạn Sanh nhanh chóng bước tới, một tay vịn vào bàn kính bên cạnh, tay kia nắm lấy cánh tay bà. Cổ tay nhói đau, nhưng Giang Mạn Sanh không để ý, buông tay bà ra sau khi đã chắc chắn bà đứng vững: “Bà không sao chứ ạ?” Bà tuy không sao nhưng vẫn cảm ơn Giang Mạn Sanh. Lúc này có người chú ý đến tình hình bên này, vài nhân viên với vẻ mặt nghiêm trọng, có vẻ trong đó có cả quản lý, đều chạy đến, cúi người trước mặt bà xác nhận tình hình. Náo loạn không nhỏ, Giang Mạn Sanh cũng ngớ người ra. Diễn biến cụ thể sau đó Giang Mạn Sanh không rõ. Chỉ biết bà có vẻ không phải người bình thường. Cổ tay Giang Mạn Sanh bị trật khớp nhẹ. Đừng nói về nhà họ Giang, ngay cả bánh cũng chưa kịp mua. Còn phải làm phẫu thuật nhỏ gấp. May nhờ người bà mà cô không biết tên đó mà được ở phòng VIP. Nhưng ngày mai cô còn phải đi làm, nên sau khi lấy thuốc chườm nóng lạnh thì về nhà. Tóm lại là cần phải dưỡng thương từ từ. Về đến Thanh Lan, Giang Mạn Sanh thấy rất không quen. Cô nhập mật mã mở khóa, bước vào thì thấy Lục Kỳ Thần đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại. Mùi cơm thơm phức tỏa khắp không gian. Anh chưa để ý thấy cô. Không muốn làm phiền anh, Giang Mạn Sanh bước nhẹ nhàng hơn. Cô cởi áo khoác, treo sau cửa, đổi dép đi trong nhà, định lên lầu hai. Dì Trần cười vẫy tay gọi cô lại. Giang Mạn Sanh đi vào trong, dì Trần đang nấu sườn. “Thơm quá ạ.” Giang Mạn Sanh thốt lên từ đáy lòng. Đây là dì giúp việc đã chăm sóc Lục Kỳ Thần từ nhỏ đến lớn. Cô thật sự ngưỡng mộ dì Trần. Chắc dì ấy cũng biết rất rõ Lục Kỳ Thần lúc 17-18 tuổi trông như thế nào. Dì Trần gắp miếng sườn để vào đĩa nhỏ, đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử xem có vừa miệng không.” Một cử chỉ rất quen thuộc. Không khác gì việc Thẩm Oản hay làm. Giang Mạn Sanh lại nhớ đến mẹ nuôi của mình. Nhưng cô vừa đưa tay ra, dì Trần đã nhìn thấy băng gạc trên tay cô, kinh ngạc kêu lên: “Tay cháu làm sao vậy?” Giọng không nhỏ. Có lẽ Lục Kỳ Thần cũng nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía này. Giang Mạn Sanh cũng ngẩng lên, đối diện với ánh mắt anh. Lục Kỳ Thần kết thúc cuộc gọi, nói câu cuối: “Vâng, con biết rồi bà ngoại. Khi nào Mạn Sanh rảnh con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”
Giang Mạn Sanh chưa từng bước vào căn phòng ngập tràn hơi thở đàn ông xa lạ như thế này. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt cô chạm ngay tông màu xám lạnh của nội thất. Qua ô cửa kính lớn sát đất là dòng xe cộ tấp nập hướng về khu phố sầm uất của thành phố. Sau khi đặt hành lý xuống, Lục Kỳ Thần cởi áo vest xám, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong. Anh chỉnh lại cổ tay áo rồi bước đến phía sau Giang Mạn Sanh: “Em muốn nghỉ ngơi chút không? Hay ăn trưa trước?” “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ một lát. Anh đói không? Nếu đói thì anh ăn trước đi.” Giang Mạn Sanh trả lời nhanh. Lục Kỳ Thần xách chiếc vali của cô: “Vậy để tôi đưa em lên xem tầng hai.” Cầu thang được làm bằng gỗ. Giang Mạn Sanh xách theo chiếc vali nhỏ, đi theo sau Lục Kỳ Thần lên lầu. Tầng hai có bốn phòng và một phòng thay đồ rất rộng. Một trong số đó là phòng ngủ chính. Lục Kỳ Thần đặt vali của Giang Mạn Sanh vào trong, để sang một bên. Không gian riêng tư và hơi thở của Lục Kỳ Thần cứ thế hiện ra trước mắt cô. Ga giường màu đen, tủ quần áo mở ra treo vài bộ vest, trên tủ đầu giường vứt hai cuốn sách bìa trắng bạc, một cốc thủy tinh trong suốt và một cặp kính. “Mấy phòng còn lại là phòng khách, bên cạnh còn một phòng thay đồ mà tôi hầu như không dùng đến.” Phòng thay đồ cũng rất rộng, khi Lục Kỳ Thần đẩy cửa ra, bên trong treo khá nhiều trang phục nữ hàng hiệu mới nhất. Giang Mạn Sanh ngừng thở một nhịp. “Đây là tôi nhờ dì Trần chuẩn bị sẵn cho em. Nếu thích hay không thích cái gì thì cứ nói thẳng với dì ấy.” Thì ra là chuẩn bị cho cô sao? “… Cảm ơn anh.” Họ quay lại căn phòng ngủ chính tràn ngập hơi thở của Lục Kỳ Thần. “Em muốn nghỉ ngơi trước không?” Lục Kỳ Thần tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên kệ. “Chúng ta… sẽ ở chung phòng này sao?” Lục Kỳ Thần khẽ gật đầu: “Chúng ta đã kết hôn.” “…” “Em không muốn ở chung với tôi.” Lục Kỳ Thần nhận định dựa vào biểu cảm của cô. Thực ra không phải là không muốn. Sau khi cha mẹ nuôi qua đời trong tai nạn xe, Giang Mạn Sanh đã trải qua một thời gian dài không ngủ được. Về sau tuy đã ngủ được, nhưng cô không thể ngủ chung với người khác. Kể cả Triệu Xu và Thẩm Oản cũng không được. Lục Kỳ Thần lại hỏi: “Em muốn ở riêng để làm quen trước, đúng không?” “Được không?” “Được.” “Vậy anh ở đây, tôi nhờ dì Trần chuyển đồ sang phòng bên cạnh.” “Để tôi sang ở phòng bên.” “Chờ chút tôi gọi dì Trần lên dọn dẹp.” Giọng điệu không cho phép tranh cãi. Giang Mạn Sanh: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần quay lại. “Chuyển đồ của anh ra sẽ rất phiền phức. Tôi thấy tôi ở phòng bên là được rồi. Với lại tôi cũng không thích ở phòng quá lớn. Được không?” Lục Kỳ Thần cuối cùng cũng gật đầu. Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ: “Vậy chúng ta xuống ăn trưa nhé?” Bữa trưa đã được dì Trần chuẩn bị sẵn. Sau khi ăn xong, Giang Mạn Sanh sắp xếp sơ qua phòng mình sẽ ở, không kịp nghỉ ngơi vì định về thăm nhà họ Giang một chuyến. Thanh Lan cách nhà họ Giang gần hơn so với khu chung cư cô ở trước đây. Đã mấy ngày không gặp bà nội và mẹ. Giang Mạn Sanh ghé siêu thị gần đó, định mua ít bánh cho bà nội và mẹ. Hàng người xếp khá dài. Giang Mạn Sanh tìm chỗ ngồi, đối diện cô là một cụ bà. Khi cụ ngẩng lên nhìn thấy cô, nở một nụ cười hiền hậu, cô cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Chưa đầy mười phút sau khi Giang Mạn Sanh ngồi xuống, một giọng nữ the thé bỗng vang lên. Một người phụ nữ trung niên chỉ vào cụ bà đang ngồi đối diện Giang Mạn Sanh và hét lớn: “Á! Có ai không? Gọi bảo vệ mau! Chính bà này đã lấy trộm ví tiền của tôi” lại bổ sung “5 phút rồi” Người phụ nữ trung niên có vóc dáng mập mạp, giọng điệu hung hăng, chỉ thẳng vào cụ bà. Năm phút trước ư? Giang Mạn Sanh đã ngồi ở đây được gần mười phút, và cụ bà vẫn luôn ngồi đối diện cô. Nghĩ vậy, cô đứng dậy. Cụ bà rất lễ phép: “Này cô, làm ơn đừng vu oan cho người khác. Tôi vẫn luôn ngồi ở đây mà.” Nhưng người phụ nữ trung niên quá hung hăng, bà ta giơ tay định lục soát túi xách của bà, còn đẩy cụ: “Đừng có giả vờ nữa!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Giang Mạn Sanh giật mình, vội vàng tiến lên định can ngăn, ít nhất cũng phải tìm nhân viên xem camera theo dõi chứ sao có thể động tay động chân như vậy? Nhưng người phụ nữ trung niên sức khỏe không nhỏ, bà vô cớ bị vu oan, tuổi đã cao, không thể chống cự, lại không cam chịu bị khám xét người nên lùi lại nửa bước để tránh. Nhưng không đứng vững, trông chừng sắp ngã.bà cũng tầm tuổi bà nội. Ngã một cái không biết sẽ sinh ra chuyện gì. Giang Mạn Sanh nhanh chóng bước tới, một tay vịn vào bàn kính bên cạnh, tay kia nắm lấy cánh tay bà. Cổ tay nhói đau, nhưng Giang Mạn Sanh không để ý, buông tay bà ra sau khi đã chắc chắn bà đứng vững: “Bà không sao chứ ạ?” Bà tuy không sao nhưng vẫn cảm ơn Giang Mạn Sanh. Lúc này có người chú ý đến tình hình bên này, vài nhân viên với vẻ mặt nghiêm trọng, có vẻ trong đó có cả quản lý, đều chạy đến, cúi người trước mặt bà xác nhận tình hình. Náo loạn không nhỏ, Giang Mạn Sanh cũng ngớ người ra. Diễn biến cụ thể sau đó Giang Mạn Sanh không rõ. Chỉ biết bà có vẻ không phải người bình thường. Cổ tay Giang Mạn Sanh bị trật khớp nhẹ. Đừng nói về nhà họ Giang, ngay cả bánh cũng chưa kịp mua. Còn phải làm phẫu thuật nhỏ gấp. May nhờ người bà mà cô không biết tên đó mà được ở phòng VIP. Nhưng ngày mai cô còn phải đi làm, nên sau khi lấy thuốc chườm nóng lạnh thì về nhà. Tóm lại là cần phải dưỡng thương từ từ. Về đến Thanh Lan, Giang Mạn Sanh thấy rất không quen. Cô nhập mật mã mở khóa, bước vào thì thấy Lục Kỳ Thần đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại. Mùi cơm thơm phức tỏa khắp không gian. Anh chưa để ý thấy cô. Không muốn làm phiền anh, Giang Mạn Sanh bước nhẹ nhàng hơn. Cô cởi áo khoác, treo sau cửa, đổi dép đi trong nhà, định lên lầu hai. Dì Trần cười vẫy tay gọi cô lại. Giang Mạn Sanh đi vào trong, dì Trần đang nấu sườn. “Thơm quá ạ.” Giang Mạn Sanh thốt lên từ đáy lòng. Đây là dì giúp việc đã chăm sóc Lục Kỳ Thần từ nhỏ đến lớn. Cô thật sự ngưỡng mộ dì Trần. Chắc dì ấy cũng biết rất rõ Lục Kỳ Thần lúc 17-18 tuổi trông như thế nào. Dì Trần gắp miếng sườn để vào đĩa nhỏ, đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử xem có vừa miệng không.” Một cử chỉ rất quen thuộc. Không khác gì việc Thẩm Oản hay làm. Giang Mạn Sanh lại nhớ đến mẹ nuôi của mình. Nhưng cô vừa đưa tay ra, dì Trần đã nhìn thấy băng gạc trên tay cô, kinh ngạc kêu lên: “Tay cháu làm sao vậy?” Giọng không nhỏ. Có lẽ Lục Kỳ Thần cũng nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía này. Giang Mạn Sanh cũng ngẩng lên, đối diện với ánh mắt anh. Lục Kỳ Thần kết thúc cuộc gọi, nói câu cuối: “Vâng, con biết rồi bà ngoại. Khi nào Mạn Sanh rảnh con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”
Kết Hôn Với Đối Tượng Thầm MếnTác giả: Nhất Cá Mạt Lị Hương PhiếnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường tan làm về nhà, Giang Mạn Sanh nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt vọng ra từ khe tường. Cô còn tưởng mình nghe nhầm. Đồng hồ điện thoại hiển thị 19:00. Trời vẫn còn le lói ánh sáng. Quán ăn bình dân dưới khu chung cư cũ đã chật kín người. Mùi thịt nướng thơm lừng, hơi nóng từ những chiếc nồi hấp bốc lên nghi ngút. Giang Mạn Sanh ngước nhìn lên bầu trời đang phủ đầy khói từ các quán ăn. Những đám mây không biết từ khi nào đã nhuốm màu cam hồng, treo lơ lửng nơi chân trời xa xăm. Thật khó để không nghĩ rằng tiếng mèo kêu đó chỉ là ảo giác. Một là vì hôm nay phòng ban họp cả ngày, đầu óc cô đã mệt đến độ không thể suy nghĩ gì thêm, cả người như muốn ngất đi. Hai là vì cái khe hở trên tường kia chỉ là một đường nứt nhỏ và hẹp, làm sao có thể có con mèo chui vào được chứ? Hơn nữa chỉ có một tiếng kêu ngắn ngủi rồi thôi, bây giờ lại im ắng như bất kỳ buổi chiều tà bình thường nào khác. … Thật sự không còn sức để nghĩ ngợi nhiều. Cô nâng chiếc túi tote đựng laptop đang phồng lên… Giang Mạn Sanh chưa từng bước vào căn phòng ngập tràn hơi thở đàn ông xa lạ như thế này. Khi cánh cửa mở ra, ánh mắt cô chạm ngay tông màu xám lạnh của nội thất. Qua ô cửa kính lớn sát đất là dòng xe cộ tấp nập hướng về khu phố sầm uất của thành phố. Sau khi đặt hành lý xuống, Lục Kỳ Thần cởi áo vest xám, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong. Anh chỉnh lại cổ tay áo rồi bước đến phía sau Giang Mạn Sanh: “Em muốn nghỉ ngơi chút không? Hay ăn trưa trước?” “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ một lát. Anh đói không? Nếu đói thì anh ăn trước đi.” Giang Mạn Sanh trả lời nhanh. Lục Kỳ Thần xách chiếc vali của cô: “Vậy để tôi đưa em lên xem tầng hai.” Cầu thang được làm bằng gỗ. Giang Mạn Sanh xách theo chiếc vali nhỏ, đi theo sau Lục Kỳ Thần lên lầu. Tầng hai có bốn phòng và một phòng thay đồ rất rộng. Một trong số đó là phòng ngủ chính. Lục Kỳ Thần đặt vali của Giang Mạn Sanh vào trong, để sang một bên. Không gian riêng tư và hơi thở của Lục Kỳ Thần cứ thế hiện ra trước mắt cô. Ga giường màu đen, tủ quần áo mở ra treo vài bộ vest, trên tủ đầu giường vứt hai cuốn sách bìa trắng bạc, một cốc thủy tinh trong suốt và một cặp kính. “Mấy phòng còn lại là phòng khách, bên cạnh còn một phòng thay đồ mà tôi hầu như không dùng đến.” Phòng thay đồ cũng rất rộng, khi Lục Kỳ Thần đẩy cửa ra, bên trong treo khá nhiều trang phục nữ hàng hiệu mới nhất. Giang Mạn Sanh ngừng thở một nhịp. “Đây là tôi nhờ dì Trần chuẩn bị sẵn cho em. Nếu thích hay không thích cái gì thì cứ nói thẳng với dì ấy.” Thì ra là chuẩn bị cho cô sao? “… Cảm ơn anh.” Họ quay lại căn phòng ngủ chính tràn ngập hơi thở của Lục Kỳ Thần. “Em muốn nghỉ ngơi trước không?” Lục Kỳ Thần tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên kệ. “Chúng ta… sẽ ở chung phòng này sao?” Lục Kỳ Thần khẽ gật đầu: “Chúng ta đã kết hôn.” “…” “Em không muốn ở chung với tôi.” Lục Kỳ Thần nhận định dựa vào biểu cảm của cô. Thực ra không phải là không muốn. Sau khi cha mẹ nuôi qua đời trong tai nạn xe, Giang Mạn Sanh đã trải qua một thời gian dài không ngủ được. Về sau tuy đã ngủ được, nhưng cô không thể ngủ chung với người khác. Kể cả Triệu Xu và Thẩm Oản cũng không được. Lục Kỳ Thần lại hỏi: “Em muốn ở riêng để làm quen trước, đúng không?” “Được không?” “Được.” “Vậy anh ở đây, tôi nhờ dì Trần chuyển đồ sang phòng bên cạnh.” “Để tôi sang ở phòng bên.” “Chờ chút tôi gọi dì Trần lên dọn dẹp.” Giọng điệu không cho phép tranh cãi. Giang Mạn Sanh: “Lục Kỳ Thần.” Lục Kỳ Thần quay lại. “Chuyển đồ của anh ra sẽ rất phiền phức. Tôi thấy tôi ở phòng bên là được rồi. Với lại tôi cũng không thích ở phòng quá lớn. Được không?” Lục Kỳ Thần cuối cùng cũng gật đầu. Giang Mạn Sanh nhìn đồng hồ: “Vậy chúng ta xuống ăn trưa nhé?” Bữa trưa đã được dì Trần chuẩn bị sẵn. Sau khi ăn xong, Giang Mạn Sanh sắp xếp sơ qua phòng mình sẽ ở, không kịp nghỉ ngơi vì định về thăm nhà họ Giang một chuyến. Thanh Lan cách nhà họ Giang gần hơn so với khu chung cư cô ở trước đây. Đã mấy ngày không gặp bà nội và mẹ. Giang Mạn Sanh ghé siêu thị gần đó, định mua ít bánh cho bà nội và mẹ. Hàng người xếp khá dài. Giang Mạn Sanh tìm chỗ ngồi, đối diện cô là một cụ bà. Khi cụ ngẩng lên nhìn thấy cô, nở một nụ cười hiền hậu, cô cũng đáp lại bằng nụ cười dịu dàng. Chưa đầy mười phút sau khi Giang Mạn Sanh ngồi xuống, một giọng nữ the thé bỗng vang lên. Một người phụ nữ trung niên chỉ vào cụ bà đang ngồi đối diện Giang Mạn Sanh và hét lớn: “Á! Có ai không? Gọi bảo vệ mau! Chính bà này đã lấy trộm ví tiền của tôi” lại bổ sung “5 phút rồi” Người phụ nữ trung niên có vóc dáng mập mạp, giọng điệu hung hăng, chỉ thẳng vào cụ bà. Năm phút trước ư? Giang Mạn Sanh đã ngồi ở đây được gần mười phút, và cụ bà vẫn luôn ngồi đối diện cô. Nghĩ vậy, cô đứng dậy. Cụ bà rất lễ phép: “Này cô, làm ơn đừng vu oan cho người khác. Tôi vẫn luôn ngồi ở đây mà.” Nhưng người phụ nữ trung niên quá hung hăng, bà ta giơ tay định lục soát túi xách của bà, còn đẩy cụ: “Đừng có giả vờ nữa!” Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Giang Mạn Sanh giật mình, vội vàng tiến lên định can ngăn, ít nhất cũng phải tìm nhân viên xem camera theo dõi chứ sao có thể động tay động chân như vậy? Nhưng người phụ nữ trung niên sức khỏe không nhỏ, bà vô cớ bị vu oan, tuổi đã cao, không thể chống cự, lại không cam chịu bị khám xét người nên lùi lại nửa bước để tránh. Nhưng không đứng vững, trông chừng sắp ngã.bà cũng tầm tuổi bà nội. Ngã một cái không biết sẽ sinh ra chuyện gì. Giang Mạn Sanh nhanh chóng bước tới, một tay vịn vào bàn kính bên cạnh, tay kia nắm lấy cánh tay bà. Cổ tay nhói đau, nhưng Giang Mạn Sanh không để ý, buông tay bà ra sau khi đã chắc chắn bà đứng vững: “Bà không sao chứ ạ?” Bà tuy không sao nhưng vẫn cảm ơn Giang Mạn Sanh. Lúc này có người chú ý đến tình hình bên này, vài nhân viên với vẻ mặt nghiêm trọng, có vẻ trong đó có cả quản lý, đều chạy đến, cúi người trước mặt bà xác nhận tình hình. Náo loạn không nhỏ, Giang Mạn Sanh cũng ngớ người ra. Diễn biến cụ thể sau đó Giang Mạn Sanh không rõ. Chỉ biết bà có vẻ không phải người bình thường. Cổ tay Giang Mạn Sanh bị trật khớp nhẹ. Đừng nói về nhà họ Giang, ngay cả bánh cũng chưa kịp mua. Còn phải làm phẫu thuật nhỏ gấp. May nhờ người bà mà cô không biết tên đó mà được ở phòng VIP. Nhưng ngày mai cô còn phải đi làm, nên sau khi lấy thuốc chườm nóng lạnh thì về nhà. Tóm lại là cần phải dưỡng thương từ từ. Về đến Thanh Lan, Giang Mạn Sanh thấy rất không quen. Cô nhập mật mã mở khóa, bước vào thì thấy Lục Kỳ Thần đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại. Mùi cơm thơm phức tỏa khắp không gian. Anh chưa để ý thấy cô. Không muốn làm phiền anh, Giang Mạn Sanh bước nhẹ nhàng hơn. Cô cởi áo khoác, treo sau cửa, đổi dép đi trong nhà, định lên lầu hai. Dì Trần cười vẫy tay gọi cô lại. Giang Mạn Sanh đi vào trong, dì Trần đang nấu sườn. “Thơm quá ạ.” Giang Mạn Sanh thốt lên từ đáy lòng. Đây là dì giúp việc đã chăm sóc Lục Kỳ Thần từ nhỏ đến lớn. Cô thật sự ngưỡng mộ dì Trần. Chắc dì ấy cũng biết rất rõ Lục Kỳ Thần lúc 17-18 tuổi trông như thế nào. Dì Trần gắp miếng sườn để vào đĩa nhỏ, đưa đến trước mặt cô: “Nếm thử xem có vừa miệng không.” Một cử chỉ rất quen thuộc. Không khác gì việc Thẩm Oản hay làm. Giang Mạn Sanh lại nhớ đến mẹ nuôi của mình. Nhưng cô vừa đưa tay ra, dì Trần đã nhìn thấy băng gạc trên tay cô, kinh ngạc kêu lên: “Tay cháu làm sao vậy?” Giọng không nhỏ. Có lẽ Lục Kỳ Thần cũng nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn về phía này. Giang Mạn Sanh cũng ngẩng lên, đối diện với ánh mắt anh. Lục Kỳ Thần kết thúc cuộc gọi, nói câu cuối: “Vâng, con biết rồi bà ngoại. Khi nào Mạn Sanh rảnh con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”