Đại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta…
Chương 5: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 5
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… “Tất nhiên rồi!” Giọng nói của Minh Châu vừa quyến rũ vừa mê người: “Chiến thần của Đại Lương đã đánh bại năm vạn quân của địch bằng một vạn quân nửa năm trước. Mọi người nói rằng ngài là điều kỳ diệu của nhân gian! Ngài chính là chiến thần được mọi người xem là truyền thuyết! Trong số chúng ta, những cô nương ở Hoa Lâu không biết khổ, ngài là người mà chúng ta ngưỡng mộ nhất!”Không phải Tấn vương chưa từng được người khác khen ngợi, ngược lại, hầu như ai quen biết hắn đều không khỏi khen ngợi và ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không hề có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn vô cùng chán ghét kiểu khen ngợi dối trá này.Nhưng hôm nay lại khác, hắn nhận ra được nàng không thật lòng, nhưng vì thân phận của hắn, người nàng khen ngợi không phải là Tấn vương này mà là thân phận Tấn vương. Nhưng khi thấy giọng điệu nũng nịu xen lẫn thờ ơ của nàng, trái tim hắn như bị một cái móc câu móc vào, quấn quít mang theo sự quyến rũ đặc trưng của nàng.“Ngươi tên Minh Châu?” Tấn vương ôm Minh Châu, nhẹ giọng hỏi nàng.Minh Châu gật đầu, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt trước ngực Tấn vương.Dụ dỗ hắn?Tấn vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: “Đừng nghịch ngợm.”Hắn hung dữ với nàng! Minh Châu tủi thân, chân mày nàng nhíu lại, đôi mắt long lanh trừng hắn.Tấn vương thở dài, hít sâu một hơi, rồi dùng bàn tay to lớn ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.“Ngươi làm gì vào đêm đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi vào hai tháng trước?” Sau khi xác nhận tiếp xúc thân thể, vẫn còn phải hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của đêm đó.“Ta…” Minh Châu buông tay ra, nghi hoặc nhìn hắn.Sao lại hỏi vấn đề này?Tấn vương ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó hắn chợt nhận ra lúc đầu khi Minh Châu bước vào hình như nàng không nhận ra hắn. Hắn không nhớ rõ đêm đó là vì thuốc, nhưng Minh Châu không nhớ rõ, hoặc là nữ nhân đêm đó không phải nàng, hoặc là đêm đó ý thức của nàng cũng không rõ giống hắn.“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Tấn vương dò hỏi.Minh Châu ấm ức nhìn hắn: “Người ta đúng là không nhớ rõ mà! Ta không còn ký ức đêm đó, ta chỉ biết trong các xảy ra chuyện, khiến cho ta và một hoa khôi khác bị phá hỏng đấu giá đêm đầu tiên. Sau đó…” Minh Châu cau mày, cố gắng nhớ lại: “Sau đó ta không biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.” Đương nhiên sau khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của Lâm Cẩm Hi, việc này không cần nói cho Tấn vương biết.Tấn vương thở dài.Quả nhiên, nàng quả nhiên giống hắn. Nhưng so với hắn thì nghiêm trọng hơn, đúng là nàng mê sảng đến mức không nhớ gì cả.Không đúng, vậy thì nàng rời đi như thế nào.Nhưng… Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chi tiết vụn vặt như vậy.Tấn vương vụng về ôm Minh Châu vào trong lòng, nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng thẳng: “Đêm đó, ta bị trúng thuốc rồi gặp ngươi trong hẻm tối bên ngoài Cẩm Tâm Các. Sau đó, ta và ngươi có một đêm, nhưng lúc đó ý thức của ta mơ hồ nên không nhớ rõ tướng mạo của ngươi.” Bằng không, nếu hắn chỉ nhớ một chút thì cũng không quá hai tháng mới đi tìm nàng.Dù sao, nàng thực sự rất xinh đẹp.Hắn đang nói gì vậy?Minh Châu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đầu óc điên cuồng chuyển động.“Hai tháng nay, ngươi có tiếp khách qua đường không?” Đây là vấn đề hiện tại hắn muốn hỏi nhất.Không phải hắn ghét bỏ nàng, chỉ là hôm nay sau khi tiếp xúc với nàng trong thời gian ngắn, hắn vô thức cảm thấy cực kỳ để ý đến vấn đề này. Hắn bỗng cảm thấy, nàng là của hắn, những nam nhân khác không thể chạm vào.Giọng nói Minh Châu chán nản: “Không tiếp khách qua đường.”Vậy à! Khóe miệng của Tấn vương điên cuồng nhếch lên.“Vậy hôm nay ngươi theo ta về Tấn vương phủ đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”Vậy là đêm đó, Tấn vương đã ngủ với cô nương trong các bọn họ, còn có thể là hoa khôi. Sau đó, hắn cho rằng người kia chính là nàng.Rốt cuộc Minh Châu cũng sắp xếp xong manh mối.Nhưng nàng biết, không phải là nàng. Bởi vì nàng vẫn còn cát cung sa.Tuy nhiên… Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Cát cung sa cũng không phải là không thể bỏ đi, dù nàng thay thế người kia cũng có thể sẽ bị vạch trần, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội tốt này, nàng thực sự không muốn.Minh Châu xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tấn vương, trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn phàn nàn: “Trách không được! Ta đã nói mà sao qua một đêm mà ta lại không còn trong sạch nữa. May thay quy củ trong các khá đặc thù, lúc này ta mới miễn cưỡng giấu được hai tháng.”Nói đến đây, Minh Châu tủi thân bật khóc: “Ngài còn không đến tìm ta, ta sợ ta sẽ bị phát hiện mất. Hoa Nương mất đi sự trong sạch sẽ bị trong các xử phạt rất nặng.”Nàng khóc lê hoa đái vũ khiến Tấn vương bắt đầu cảm thấy đau lòng, Tấn vương vụng về dùng bàn tay to giúp nàng lau nước mắt: “Xin lỗi, bổn vương đến trễ, xin lỗi.”Minh Châu ngừng khóc, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn. Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bông sen mới nở đẹp không gì sánh bằng khiến Tấn vương choáng váng nhìn nàng.“Không sao, ngài đến là tốt rồi.”“Nhưng mà.” Giọng nói của Minh Châu lẫn giọng mũi: “Nếu ngài muốn mang ta đi thì phải được Hồng Cô đồng ý.”“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Tấn vương như thể đột nhiên lên cơn đói khát đụng chạm, bàn tay không ngừng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Châu: “Điều quan trọng nhất là mong muốn của ngươi, ta sẽ giải quyết bên Hồng Cô.”“Ừm!” Minh Châu nghe lời gật đầu.Ngoan quá! Trong lòng Tấn vương mềm nhũn.Hắn lại muốn ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.…Nghe tin Tấn vương sắp được Minh Châu đi, Hồng Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.Nàng ấy biết nàng là người không an phận. Chủ tử không có ở đây, không ai có thể đàn áp được nàng, nàng sẽ cố gắng hết sức để quyến rũ người khác.
“Tất nhiên rồi!” Giọng nói của Minh Châu vừa quyến rũ vừa mê người: “Chiến thần của Đại Lương đã đánh bại năm vạn quân của địch bằng một vạn quân nửa năm trước. Mọi người nói rằng ngài là điều kỳ diệu của nhân gian! Ngài chính là chiến thần được mọi người xem là truyền thuyết! Trong số chúng ta, những cô nương ở Hoa Lâu không biết khổ, ngài là người mà chúng ta ngưỡng mộ nhất!”
Không phải Tấn vương chưa từng được người khác khen ngợi, ngược lại, hầu như ai quen biết hắn đều không khỏi khen ngợi và ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không hề có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn vô cùng chán ghét kiểu khen ngợi dối trá này.
Nhưng hôm nay lại khác, hắn nhận ra được nàng không thật lòng, nhưng vì thân phận của hắn, người nàng khen ngợi không phải là Tấn vương này mà là thân phận Tấn vương. Nhưng khi thấy giọng điệu nũng nịu xen lẫn thờ ơ của nàng, trái tim hắn như bị một cái móc câu móc vào, quấn quít mang theo sự quyến rũ đặc trưng của nàng.
“Ngươi tên Minh Châu?” Tấn vương ôm Minh Châu, nhẹ giọng hỏi nàng.
Minh Châu gật đầu, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt trước ngực Tấn vương.
Dụ dỗ hắn?
Tấn vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: “Đừng nghịch ngợm.”
Hắn hung dữ với nàng! Minh Châu tủi thân, chân mày nàng nhíu lại, đôi mắt long lanh trừng hắn.
Tấn vương thở dài, hít sâu một hơi, rồi dùng bàn tay to lớn ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.
“Ngươi làm gì vào đêm đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi vào hai tháng trước?” Sau khi xác nhận tiếp xúc thân thể, vẫn còn phải hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của đêm đó.
“Ta…” Minh Châu buông tay ra, nghi hoặc nhìn hắn.
Sao lại hỏi vấn đề này?
Tấn vương ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó hắn chợt nhận ra lúc đầu khi Minh Châu bước vào hình như nàng không nhận ra hắn. Hắn không nhớ rõ đêm đó là vì thuốc, nhưng Minh Châu không nhớ rõ, hoặc là nữ nhân đêm đó không phải nàng, hoặc là đêm đó ý thức của nàng cũng không rõ giống hắn.
“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Tấn vương dò hỏi.
Minh Châu ấm ức nhìn hắn: “Người ta đúng là không nhớ rõ mà! Ta không còn ký ức đêm đó, ta chỉ biết trong các xảy ra chuyện, khiến cho ta và một hoa khôi khác bị phá hỏng đấu giá đêm đầu tiên. Sau đó…” Minh Châu cau mày, cố gắng nhớ lại: “Sau đó ta không biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.” Đương nhiên sau khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của Lâm Cẩm Hi, việc này không cần nói cho Tấn vương biết.
Tấn vương thở dài.
Quả nhiên, nàng quả nhiên giống hắn. Nhưng so với hắn thì nghiêm trọng hơn, đúng là nàng mê sảng đến mức không nhớ gì cả.
Không đúng, vậy thì nàng rời đi như thế nào.
Nhưng… Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chi tiết vụn vặt như vậy.
Tấn vương vụng về ôm Minh Châu vào trong lòng, nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng thẳng: “Đêm đó, ta bị trúng thuốc rồi gặp ngươi trong hẻm tối bên ngoài Cẩm Tâm Các. Sau đó, ta và ngươi có một đêm, nhưng lúc đó ý thức của ta mơ hồ nên không nhớ rõ tướng mạo của ngươi.” Bằng không, nếu hắn chỉ nhớ một chút thì cũng không quá hai tháng mới đi tìm nàng.
Dù sao, nàng thực sự rất xinh đẹp.
Hắn đang nói gì vậy?
Minh Châu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đầu óc điên cuồng chuyển động.
“Hai tháng nay, ngươi có tiếp khách qua đường không?” Đây là vấn đề hiện tại hắn muốn hỏi nhất.
Không phải hắn ghét bỏ nàng, chỉ là hôm nay sau khi tiếp xúc với nàng trong thời gian ngắn, hắn vô thức cảm thấy cực kỳ để ý đến vấn đề này. Hắn bỗng cảm thấy, nàng là của hắn, những nam nhân khác không thể chạm vào.
Giọng nói Minh Châu chán nản: “Không tiếp khách qua đường.”
Vậy à! Khóe miệng của Tấn vương điên cuồng nhếch lên.
“Vậy hôm nay ngươi theo ta về Tấn vương phủ đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Vậy là đêm đó, Tấn vương đã ngủ với cô nương trong các bọn họ, còn có thể là hoa khôi. Sau đó, hắn cho rằng người kia chính là nàng.
Rốt cuộc Minh Châu cũng sắp xếp xong manh mối.
Nhưng nàng biết, không phải là nàng. Bởi vì nàng vẫn còn cát cung sa.
Tuy nhiên… Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Cát cung sa cũng không phải là không thể bỏ đi, dù nàng thay thế người kia cũng có thể sẽ bị vạch trần, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội tốt này, nàng thực sự không muốn.
Minh Châu xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tấn vương, trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn phàn nàn: “Trách không được! Ta đã nói mà sao qua một đêm mà ta lại không còn trong sạch nữa. May thay quy củ trong các khá đặc thù, lúc này ta mới miễn cưỡng giấu được hai tháng.”
Nói đến đây, Minh Châu tủi thân bật khóc: “Ngài còn không đến tìm ta, ta sợ ta sẽ bị phát hiện mất. Hoa Nương mất đi sự trong sạch sẽ bị trong các xử phạt rất nặng.”
Nàng khóc lê hoa đái vũ khiến Tấn vương bắt đầu cảm thấy đau lòng, Tấn vương vụng về dùng bàn tay to giúp nàng lau nước mắt: “Xin lỗi, bổn vương đến trễ, xin lỗi.”
Minh Châu ngừng khóc, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn. Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bông sen mới nở đẹp không gì sánh bằng khiến Tấn vương choáng váng nhìn nàng.
“Không sao, ngài đến là tốt rồi.”
“Nhưng mà.” Giọng nói của Minh Châu lẫn giọng mũi: “Nếu ngài muốn mang ta đi thì phải được Hồng Cô đồng ý.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Tấn vương như thể đột nhiên lên cơn đói khát đụng chạm, bàn tay không ngừng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Châu: “Điều quan trọng nhất là mong muốn của ngươi, ta sẽ giải quyết bên Hồng Cô.”
“Ừm!” Minh Châu nghe lời gật đầu.
Ngoan quá! Trong lòng Tấn vương mềm nhũn.
Hắn lại muốn ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.
…
Nghe tin Tấn vương sắp được Minh Châu đi, Hồng Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nàng ấy biết nàng là người không an phận. Chủ tử không có ở đây, không ai có thể đàn áp được nàng, nàng sẽ cố gắng hết sức để quyến rũ người khác.
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… “Tất nhiên rồi!” Giọng nói của Minh Châu vừa quyến rũ vừa mê người: “Chiến thần của Đại Lương đã đánh bại năm vạn quân của địch bằng một vạn quân nửa năm trước. Mọi người nói rằng ngài là điều kỳ diệu của nhân gian! Ngài chính là chiến thần được mọi người xem là truyền thuyết! Trong số chúng ta, những cô nương ở Hoa Lâu không biết khổ, ngài là người mà chúng ta ngưỡng mộ nhất!”Không phải Tấn vương chưa từng được người khác khen ngợi, ngược lại, hầu như ai quen biết hắn đều không khỏi khen ngợi và ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không hề có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn vô cùng chán ghét kiểu khen ngợi dối trá này.Nhưng hôm nay lại khác, hắn nhận ra được nàng không thật lòng, nhưng vì thân phận của hắn, người nàng khen ngợi không phải là Tấn vương này mà là thân phận Tấn vương. Nhưng khi thấy giọng điệu nũng nịu xen lẫn thờ ơ của nàng, trái tim hắn như bị một cái móc câu móc vào, quấn quít mang theo sự quyến rũ đặc trưng của nàng.“Ngươi tên Minh Châu?” Tấn vương ôm Minh Châu, nhẹ giọng hỏi nàng.Minh Châu gật đầu, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt trước ngực Tấn vương.Dụ dỗ hắn?Tấn vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: “Đừng nghịch ngợm.”Hắn hung dữ với nàng! Minh Châu tủi thân, chân mày nàng nhíu lại, đôi mắt long lanh trừng hắn.Tấn vương thở dài, hít sâu một hơi, rồi dùng bàn tay to lớn ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.“Ngươi làm gì vào đêm đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi vào hai tháng trước?” Sau khi xác nhận tiếp xúc thân thể, vẫn còn phải hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của đêm đó.“Ta…” Minh Châu buông tay ra, nghi hoặc nhìn hắn.Sao lại hỏi vấn đề này?Tấn vương ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó hắn chợt nhận ra lúc đầu khi Minh Châu bước vào hình như nàng không nhận ra hắn. Hắn không nhớ rõ đêm đó là vì thuốc, nhưng Minh Châu không nhớ rõ, hoặc là nữ nhân đêm đó không phải nàng, hoặc là đêm đó ý thức của nàng cũng không rõ giống hắn.“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Tấn vương dò hỏi.Minh Châu ấm ức nhìn hắn: “Người ta đúng là không nhớ rõ mà! Ta không còn ký ức đêm đó, ta chỉ biết trong các xảy ra chuyện, khiến cho ta và một hoa khôi khác bị phá hỏng đấu giá đêm đầu tiên. Sau đó…” Minh Châu cau mày, cố gắng nhớ lại: “Sau đó ta không biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.” Đương nhiên sau khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của Lâm Cẩm Hi, việc này không cần nói cho Tấn vương biết.Tấn vương thở dài.Quả nhiên, nàng quả nhiên giống hắn. Nhưng so với hắn thì nghiêm trọng hơn, đúng là nàng mê sảng đến mức không nhớ gì cả.Không đúng, vậy thì nàng rời đi như thế nào.Nhưng… Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chi tiết vụn vặt như vậy.Tấn vương vụng về ôm Minh Châu vào trong lòng, nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng thẳng: “Đêm đó, ta bị trúng thuốc rồi gặp ngươi trong hẻm tối bên ngoài Cẩm Tâm Các. Sau đó, ta và ngươi có một đêm, nhưng lúc đó ý thức của ta mơ hồ nên không nhớ rõ tướng mạo của ngươi.” Bằng không, nếu hắn chỉ nhớ một chút thì cũng không quá hai tháng mới đi tìm nàng.Dù sao, nàng thực sự rất xinh đẹp.Hắn đang nói gì vậy?Minh Châu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đầu óc điên cuồng chuyển động.“Hai tháng nay, ngươi có tiếp khách qua đường không?” Đây là vấn đề hiện tại hắn muốn hỏi nhất.Không phải hắn ghét bỏ nàng, chỉ là hôm nay sau khi tiếp xúc với nàng trong thời gian ngắn, hắn vô thức cảm thấy cực kỳ để ý đến vấn đề này. Hắn bỗng cảm thấy, nàng là của hắn, những nam nhân khác không thể chạm vào.Giọng nói Minh Châu chán nản: “Không tiếp khách qua đường.”Vậy à! Khóe miệng của Tấn vương điên cuồng nhếch lên.“Vậy hôm nay ngươi theo ta về Tấn vương phủ đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”Vậy là đêm đó, Tấn vương đã ngủ với cô nương trong các bọn họ, còn có thể là hoa khôi. Sau đó, hắn cho rằng người kia chính là nàng.Rốt cuộc Minh Châu cũng sắp xếp xong manh mối.Nhưng nàng biết, không phải là nàng. Bởi vì nàng vẫn còn cát cung sa.Tuy nhiên… Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Cát cung sa cũng không phải là không thể bỏ đi, dù nàng thay thế người kia cũng có thể sẽ bị vạch trần, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội tốt này, nàng thực sự không muốn.Minh Châu xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tấn vương, trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn phàn nàn: “Trách không được! Ta đã nói mà sao qua một đêm mà ta lại không còn trong sạch nữa. May thay quy củ trong các khá đặc thù, lúc này ta mới miễn cưỡng giấu được hai tháng.”Nói đến đây, Minh Châu tủi thân bật khóc: “Ngài còn không đến tìm ta, ta sợ ta sẽ bị phát hiện mất. Hoa Nương mất đi sự trong sạch sẽ bị trong các xử phạt rất nặng.”Nàng khóc lê hoa đái vũ khiến Tấn vương bắt đầu cảm thấy đau lòng, Tấn vương vụng về dùng bàn tay to giúp nàng lau nước mắt: “Xin lỗi, bổn vương đến trễ, xin lỗi.”Minh Châu ngừng khóc, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn. Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bông sen mới nở đẹp không gì sánh bằng khiến Tấn vương choáng váng nhìn nàng.“Không sao, ngài đến là tốt rồi.”“Nhưng mà.” Giọng nói của Minh Châu lẫn giọng mũi: “Nếu ngài muốn mang ta đi thì phải được Hồng Cô đồng ý.”“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Tấn vương như thể đột nhiên lên cơn đói khát đụng chạm, bàn tay không ngừng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Châu: “Điều quan trọng nhất là mong muốn của ngươi, ta sẽ giải quyết bên Hồng Cô.”“Ừm!” Minh Châu nghe lời gật đầu.Ngoan quá! Trong lòng Tấn vương mềm nhũn.Hắn lại muốn ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.…Nghe tin Tấn vương sắp được Minh Châu đi, Hồng Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.Nàng ấy biết nàng là người không an phận. Chủ tử không có ở đây, không ai có thể đàn áp được nàng, nàng sẽ cố gắng hết sức để quyến rũ người khác.