Đại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta…
Chương 21: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 21
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… Tuy rằng Tấn Vương muốn cho Minh Châu hôn lễ long trọng và khó quên, nhưng hắn lo lắng đến tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Châu. Vì thế hắn không thể không giảm đi một phần trình tự hôn lễ.Bởi vậy, chờ Minh Châu được đỡ lên kiệu hoa, ngồi kiệu hoa vòng quanh thành một vòng. Minh Châu cũng không giống như tân nương khác, cảm thấy rất mệt mỏi.Trên cao đường hôn lễ là Hoàng Đế và An Dật Vương.Hoàng Đế thì mọi người còn có thể lý giải, dù sao thánh chỉ là hắn hạ chỉ. Hắn đã tự ban hôn, nên cũng không còn quan tâm đến việc đích thân tham dự hôn lễ để giữ thể diện cho Tấn Vương nữa.Nhưng An Dật Vương......Trong mắt mọi người, người phản đối hôn lễ này có lẽ là An Dật Vương. Nhưng An Dật Vương không chỉ đến tham dự, thậm chí còn ngồi trên cao đường bày tỏ lòng âm thầm ủng hộ Tấn Vương.Trong phút chốc, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.Sau khi hoàn thành thủ tục bái thiên địa, Minh Châu được người đỡ vào động phòng, để lại một mình Tấn Vương bị người quấn lấy không thể trốn thoát.Trong suốt đường đi, mấy người không hài lòng với hôn lễ này, đều nâng ly mời rượu Tấn Vương. Thôi Văn Đạo muốn uống rượu thay Tấn Vương, nhưng rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng cũng không để Thôi Văn Đạo uống, chỉ cố chấp mời rượu Tấn Vương.Tấn Vương uống đến đen cả mặt.Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, hắn cũng không muốn tức giận.Đúng lúc này, đột nhiên An Dật Vương vẻ mặt vô cảm tiến tới, y đẩy Tấn Vương ra, nói bằng giọng lạnh nhạt: “ Ly rượu kế tiếp của Tấn Vương, bổn vương uống thay hoàng huynh.”Mọi người: “……”Tuy rằng An Dật Vương đứng ngoài cuộc không liên quan đến quyền lợi, nhưng y cũng không phải là người người dễ bị nắm thóp hay ức h**p. Bất kể đối mặt với triều thần hay quý tộc, từ trước đến nay y luôn tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Ngay cả khi đối mặt Hoàng Đế, y cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hoàng Đế khó xử, mà không hề nghĩ đến chuyện đích thân ra tay giải vây giúp Hoàng Đế.Nhưng hôm nay, y lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Tấn Vương.Thôi Văn Đạo dùng ánh mắt hỏi Tấn Vương có chuyện gì xảy ra vậy?Tấn Vương cũng không hiểu vì sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này. Hiếm khi được An Dật Vương bằng lòng giúp đỡ, Tấn Vương cũng thuận theo tình thế mượn gió đông của An Dật Vương thoát thân đi tìm Minh Châu.Sau khi Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương vừa di chuyển tràng hạt mới của mình vừa uống hết ly này đến ly khác.Thậm chí uống đến cả người hoa mắt, nhìn trên bục cao đầy người, phủ đầy tấm lụa đỏ, y sinh ra một ảo giác. Lúc này là hôn lễ của y, y là chú rể, mà tân nương tử đang thẹn thùng ở tân phòng chờ y rủ lòng thương.Sau khi uống một chén rượu cuối cùng vào bụng, An Dật Vương say như chết, thuộc hạ đỡ y rất khó khăn. Vương gia của bọn họ không thích người khác đến gần, ngày thường rửa mặt hay mặc quần áo cũng phần lớn là tự mình làm.Bởi vậy, tình huống này An Dật Vương không thể đứng vững, thuộc hạ cũng không dám đỡ y, để mặc An Dật Vương tự thân vận động.“Vương phủ chuẩn bị phòng khách, để Vương gia ở Tấn Vương phủ nghỉ ngơi một đêm!” Quản gia đi lên giải vây.Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt.” Dù sao vương gia bọn họ cũng không có vương phi, không có nữ nhân, ở đâu mà không được chứ?Về phần Hoàng Đế, từ lúc Minh Châu tiến vào động phòng Hoàng Đế đã hồi cung.Trong động phòng, Tấn Vương hồi hộp, hắn cầm hỉ cân, dưới sự chỉ đạo của bà hỉ từ từ gỡ khăn voan của Minh Châu ra.Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tấn Vương, Minh Châu bật cười, trong phút chốc, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.Bà hỉ và nha hoàn hầu hạ ở một bên đều nhìn thẳng vào họ.Khó trách, khó trách ma đưa lối quỷ dẫn đường Tấn Vương cưới một hoa nương. Nhưng nếu xinh đẹp như vậy, mọi điều không đúng đều được thông qua.Nam nhân nào có được người đẹp như vậy, sao có thể buông tay chứ?Nhất là khi người đẹp nở nụ cười ngọt ngào, chỉ sợ là thánh nhân đều bị kéo xuống phàm trần!Vẻ mặt kinh ngạc của bà hỉ và nha hoàn đến mức khó coi, Tấn Vương không vui nên đuổi những người này ra ngoài. Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng với Minh Châu, cũng không muốn nhìn thấy những người không liên quan này.Nhưng khi hắn tiến lên muốn đến gần Minh Châu, Minh Châu lại che mũi ghét bỏ né tránh.“Minh Châu.” Tấn Vương ấm ức.Minh Châu không quen tật xấu của hắn!“Mùi rượu trên người ngài quá nồng, ta chịu không nổi, người đi tắm trước đi.”“Mùi rượu sao?” Tấn Vương ngửi người mình, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn áy náy nhìn Minh Châu: “Xin lỗi! Ta không chú ý. Bây giờ nàng đang mang thai, quả thật không ngửi được mùi rượu.”“Ừm! Nàng chờ một chút.” Ngay khi Tấn Vương xoay người định đi tắm, Minh Châu gọi hắn lại. Minh Châu tức giận giậm chân: “Chàng đuổi nha hoàn ra ngoài, ta làm sao đây! Ta cũng muốn tắm! Trên đầu nặng quá, trên người quá rít không thoải mái.”Minh Châu... tắm? Tim Tấn Vương đập thình thịch, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm một màu đỏ nhạt.Ánh mắt hắn nổi giận nhìn Minh Châu: “Minh Châu, ba tháng qua, ta hầu hạ nàng tắm rửa đó!”Ba tháng? Trong phút chốc, Minh Châu không kịp phản ứng.Nhưng, nàng nghi ngờ nhìn Tấn Vương: “Chàng được không?”“Sao lại không được?” Tấn Vương nở nụ cười đầy ẩn ý, hắn tiến lên giúp Minh Châu gỡ mũ phượng xuống, rồi ôm ngang Minh Châu.“Trước kia lúc hành quân đánh giặc, có khổ gì mà chưa từng nếm qua, chẳng qua là hầu hạ một tiểu nữ tử tắm rửa mà thôi, làm sao ta có thể không làm được?”“Được rồi!” Minh Châu không nhịn được liền chui vào lòng Tấn Vương, như ban ơn nói với Tấn Vương: “Vậy bổn vương phi cho phép chàng hầu hạ.”“Tạ vương phi nương nương ban thưởng.” Giọng điệu Tấn Vương mang theo nụ cười, cười với Minh Châu.
Tuy rằng Tấn Vương muốn cho Minh Châu hôn lễ long trọng và khó quên, nhưng hắn lo lắng đến tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Châu. Vì thế hắn không thể không giảm đi một phần trình tự hôn lễ.
Bởi vậy, chờ Minh Châu được đỡ lên kiệu hoa, ngồi kiệu hoa vòng quanh thành một vòng. Minh Châu cũng không giống như tân nương khác, cảm thấy rất mệt mỏi.
Trên cao đường hôn lễ là Hoàng Đế và An Dật Vương.
Hoàng Đế thì mọi người còn có thể lý giải, dù sao thánh chỉ là hắn hạ chỉ. Hắn đã tự ban hôn, nên cũng không còn quan tâm đến việc đích thân tham dự hôn lễ để giữ thể diện cho Tấn Vương nữa.
Nhưng An Dật Vương......
Trong mắt mọi người, người phản đối hôn lễ này có lẽ là An Dật Vương. Nhưng An Dật Vương không chỉ đến tham dự, thậm chí còn ngồi trên cao đường bày tỏ lòng âm thầm ủng hộ Tấn Vương.
Trong phút chốc, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.
Sau khi hoàn thành thủ tục bái thiên địa, Minh Châu được người đỡ vào động phòng, để lại một mình Tấn Vương bị người quấn lấy không thể trốn thoát.
Trong suốt đường đi, mấy người không hài lòng với hôn lễ này, đều nâng ly mời rượu Tấn Vương. Thôi Văn Đạo muốn uống rượu thay Tấn Vương, nhưng rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng cũng không để Thôi Văn Đạo uống, chỉ cố chấp mời rượu Tấn Vương.
Tấn Vương uống đến đen cả mặt.
Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, hắn cũng không muốn tức giận.
Đúng lúc này, đột nhiên An Dật Vương vẻ mặt vô cảm tiến tới, y đẩy Tấn Vương ra, nói bằng giọng lạnh nhạt: “ Ly rượu kế tiếp của Tấn Vương, bổn vương uống thay hoàng huynh.”
Mọi người: “……”
Tuy rằng An Dật Vương đứng ngoài cuộc không liên quan đến quyền lợi, nhưng y cũng không phải là người người dễ bị nắm thóp hay ức h**p. Bất kể đối mặt với triều thần hay quý tộc, từ trước đến nay y luôn tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Ngay cả khi đối mặt Hoàng Đế, y cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hoàng Đế khó xử, mà không hề nghĩ đến chuyện đích thân ra tay giải vây giúp Hoàng Đế.
Nhưng hôm nay, y lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Tấn Vương.
Thôi Văn Đạo dùng ánh mắt hỏi Tấn Vương có chuyện gì xảy ra vậy?
Tấn Vương cũng không hiểu vì sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này. Hiếm khi được An Dật Vương bằng lòng giúp đỡ, Tấn Vương cũng thuận theo tình thế mượn gió đông của An Dật Vương thoát thân đi tìm Minh Châu.
Sau khi Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương vừa di chuyển tràng hạt mới của mình vừa uống hết ly này đến ly khác.
Thậm chí uống đến cả người hoa mắt, nhìn trên bục cao đầy người, phủ đầy tấm lụa đỏ, y sinh ra một ảo giác. Lúc này là hôn lễ của y, y là chú rể, mà tân nương tử đang thẹn thùng ở tân phòng chờ y rủ lòng thương.
Sau khi uống một chén rượu cuối cùng vào bụng, An Dật Vương say như chết, thuộc hạ đỡ y rất khó khăn. Vương gia của bọn họ không thích người khác đến gần, ngày thường rửa mặt hay mặc quần áo cũng phần lớn là tự mình làm.
Bởi vậy, tình huống này An Dật Vương không thể đứng vững, thuộc hạ cũng không dám đỡ y, để mặc An Dật Vương tự thân vận động.
“Vương phủ chuẩn bị phòng khách, để Vương gia ở Tấn Vương phủ nghỉ ngơi một đêm!” Quản gia đi lên giải vây.
Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt.” Dù sao vương gia bọn họ cũng không có vương phi, không có nữ nhân, ở đâu mà không được chứ?
Về phần Hoàng Đế, từ lúc Minh Châu tiến vào động phòng Hoàng Đế đã hồi cung.
Trong động phòng, Tấn Vương hồi hộp, hắn cầm hỉ cân, dưới sự chỉ đạo của bà hỉ từ từ gỡ khăn voan của Minh Châu ra.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tấn Vương, Minh Châu bật cười, trong phút chốc, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Bà hỉ và nha hoàn hầu hạ ở một bên đều nhìn thẳng vào họ.
Khó trách, khó trách ma đưa lối quỷ dẫn đường Tấn Vương cưới một hoa nương. Nhưng nếu xinh đẹp như vậy, mọi điều không đúng đều được thông qua.
Nam nhân nào có được người đẹp như vậy, sao có thể buông tay chứ?
Nhất là khi người đẹp nở nụ cười ngọt ngào, chỉ sợ là thánh nhân đều bị kéo xuống phàm trần!
Vẻ mặt kinh ngạc của bà hỉ và nha hoàn đến mức khó coi, Tấn Vương không vui nên đuổi những người này ra ngoài. Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng với Minh Châu, cũng không muốn nhìn thấy những người không liên quan này.
Nhưng khi hắn tiến lên muốn đến gần Minh Châu, Minh Châu lại che mũi ghét bỏ né tránh.
“Minh Châu.” Tấn Vương ấm ức.
Minh Châu không quen tật xấu của hắn!
“Mùi rượu trên người ngài quá nồng, ta chịu không nổi, người đi tắm trước đi.”
“Mùi rượu sao?” Tấn Vương ngửi người mình, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn áy náy nhìn Minh Châu: “Xin lỗi! Ta không chú ý. Bây giờ nàng đang mang thai, quả thật không ngửi được mùi rượu.”
“Ừm! Nàng chờ một chút.” Ngay khi Tấn Vương xoay người định đi tắm, Minh Châu gọi hắn lại. Minh Châu tức giận giậm chân: “Chàng đuổi nha hoàn ra ngoài, ta làm sao đây! Ta cũng muốn tắm! Trên đầu nặng quá, trên người quá rít không thoải mái.”
Minh Châu... tắm? Tim Tấn Vương đập thình thịch, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm một màu đỏ nhạt.
Ánh mắt hắn nổi giận nhìn Minh Châu: “Minh Châu, ba tháng qua, ta hầu hạ nàng tắm rửa đó!”
Ba tháng? Trong phút chốc, Minh Châu không kịp phản ứng.
Nhưng, nàng nghi ngờ nhìn Tấn Vương: “Chàng được không?”
“Sao lại không được?” Tấn Vương nở nụ cười đầy ẩn ý, hắn tiến lên giúp Minh Châu gỡ mũ phượng xuống, rồi ôm ngang Minh Châu.
“Trước kia lúc hành quân đánh giặc, có khổ gì mà chưa từng nếm qua, chẳng qua là hầu hạ một tiểu nữ tử tắm rửa mà thôi, làm sao ta có thể không làm được?”
“Được rồi!” Minh Châu không nhịn được liền chui vào lòng Tấn Vương, như ban ơn nói với Tấn Vương: “Vậy bổn vương phi cho phép chàng hầu hạ.”
“Tạ vương phi nương nương ban thưởng.” Giọng điệu Tấn Vương mang theo nụ cười, cười với Minh Châu.
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… Tuy rằng Tấn Vương muốn cho Minh Châu hôn lễ long trọng và khó quên, nhưng hắn lo lắng đến tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Châu. Vì thế hắn không thể không giảm đi một phần trình tự hôn lễ.Bởi vậy, chờ Minh Châu được đỡ lên kiệu hoa, ngồi kiệu hoa vòng quanh thành một vòng. Minh Châu cũng không giống như tân nương khác, cảm thấy rất mệt mỏi.Trên cao đường hôn lễ là Hoàng Đế và An Dật Vương.Hoàng Đế thì mọi người còn có thể lý giải, dù sao thánh chỉ là hắn hạ chỉ. Hắn đã tự ban hôn, nên cũng không còn quan tâm đến việc đích thân tham dự hôn lễ để giữ thể diện cho Tấn Vương nữa.Nhưng An Dật Vương......Trong mắt mọi người, người phản đối hôn lễ này có lẽ là An Dật Vương. Nhưng An Dật Vương không chỉ đến tham dự, thậm chí còn ngồi trên cao đường bày tỏ lòng âm thầm ủng hộ Tấn Vương.Trong phút chốc, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.Sau khi hoàn thành thủ tục bái thiên địa, Minh Châu được người đỡ vào động phòng, để lại một mình Tấn Vương bị người quấn lấy không thể trốn thoát.Trong suốt đường đi, mấy người không hài lòng với hôn lễ này, đều nâng ly mời rượu Tấn Vương. Thôi Văn Đạo muốn uống rượu thay Tấn Vương, nhưng rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng cũng không để Thôi Văn Đạo uống, chỉ cố chấp mời rượu Tấn Vương.Tấn Vương uống đến đen cả mặt.Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, hắn cũng không muốn tức giận.Đúng lúc này, đột nhiên An Dật Vương vẻ mặt vô cảm tiến tới, y đẩy Tấn Vương ra, nói bằng giọng lạnh nhạt: “ Ly rượu kế tiếp của Tấn Vương, bổn vương uống thay hoàng huynh.”Mọi người: “……”Tuy rằng An Dật Vương đứng ngoài cuộc không liên quan đến quyền lợi, nhưng y cũng không phải là người người dễ bị nắm thóp hay ức h**p. Bất kể đối mặt với triều thần hay quý tộc, từ trước đến nay y luôn tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Ngay cả khi đối mặt Hoàng Đế, y cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hoàng Đế khó xử, mà không hề nghĩ đến chuyện đích thân ra tay giải vây giúp Hoàng Đế.Nhưng hôm nay, y lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Tấn Vương.Thôi Văn Đạo dùng ánh mắt hỏi Tấn Vương có chuyện gì xảy ra vậy?Tấn Vương cũng không hiểu vì sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này. Hiếm khi được An Dật Vương bằng lòng giúp đỡ, Tấn Vương cũng thuận theo tình thế mượn gió đông của An Dật Vương thoát thân đi tìm Minh Châu.Sau khi Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương vừa di chuyển tràng hạt mới của mình vừa uống hết ly này đến ly khác.Thậm chí uống đến cả người hoa mắt, nhìn trên bục cao đầy người, phủ đầy tấm lụa đỏ, y sinh ra một ảo giác. Lúc này là hôn lễ của y, y là chú rể, mà tân nương tử đang thẹn thùng ở tân phòng chờ y rủ lòng thương.Sau khi uống một chén rượu cuối cùng vào bụng, An Dật Vương say như chết, thuộc hạ đỡ y rất khó khăn. Vương gia của bọn họ không thích người khác đến gần, ngày thường rửa mặt hay mặc quần áo cũng phần lớn là tự mình làm.Bởi vậy, tình huống này An Dật Vương không thể đứng vững, thuộc hạ cũng không dám đỡ y, để mặc An Dật Vương tự thân vận động.“Vương phủ chuẩn bị phòng khách, để Vương gia ở Tấn Vương phủ nghỉ ngơi một đêm!” Quản gia đi lên giải vây.Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt.” Dù sao vương gia bọn họ cũng không có vương phi, không có nữ nhân, ở đâu mà không được chứ?Về phần Hoàng Đế, từ lúc Minh Châu tiến vào động phòng Hoàng Đế đã hồi cung.Trong động phòng, Tấn Vương hồi hộp, hắn cầm hỉ cân, dưới sự chỉ đạo của bà hỉ từ từ gỡ khăn voan của Minh Châu ra.Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tấn Vương, Minh Châu bật cười, trong phút chốc, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.Bà hỉ và nha hoàn hầu hạ ở một bên đều nhìn thẳng vào họ.Khó trách, khó trách ma đưa lối quỷ dẫn đường Tấn Vương cưới một hoa nương. Nhưng nếu xinh đẹp như vậy, mọi điều không đúng đều được thông qua.Nam nhân nào có được người đẹp như vậy, sao có thể buông tay chứ?Nhất là khi người đẹp nở nụ cười ngọt ngào, chỉ sợ là thánh nhân đều bị kéo xuống phàm trần!Vẻ mặt kinh ngạc của bà hỉ và nha hoàn đến mức khó coi, Tấn Vương không vui nên đuổi những người này ra ngoài. Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng với Minh Châu, cũng không muốn nhìn thấy những người không liên quan này.Nhưng khi hắn tiến lên muốn đến gần Minh Châu, Minh Châu lại che mũi ghét bỏ né tránh.“Minh Châu.” Tấn Vương ấm ức.Minh Châu không quen tật xấu của hắn!“Mùi rượu trên người ngài quá nồng, ta chịu không nổi, người đi tắm trước đi.”“Mùi rượu sao?” Tấn Vương ngửi người mình, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn áy náy nhìn Minh Châu: “Xin lỗi! Ta không chú ý. Bây giờ nàng đang mang thai, quả thật không ngửi được mùi rượu.”“Ừm! Nàng chờ một chút.” Ngay khi Tấn Vương xoay người định đi tắm, Minh Châu gọi hắn lại. Minh Châu tức giận giậm chân: “Chàng đuổi nha hoàn ra ngoài, ta làm sao đây! Ta cũng muốn tắm! Trên đầu nặng quá, trên người quá rít không thoải mái.”Minh Châu... tắm? Tim Tấn Vương đập thình thịch, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm một màu đỏ nhạt.Ánh mắt hắn nổi giận nhìn Minh Châu: “Minh Châu, ba tháng qua, ta hầu hạ nàng tắm rửa đó!”Ba tháng? Trong phút chốc, Minh Châu không kịp phản ứng.Nhưng, nàng nghi ngờ nhìn Tấn Vương: “Chàng được không?”“Sao lại không được?” Tấn Vương nở nụ cười đầy ẩn ý, hắn tiến lên giúp Minh Châu gỡ mũ phượng xuống, rồi ôm ngang Minh Châu.“Trước kia lúc hành quân đánh giặc, có khổ gì mà chưa từng nếm qua, chẳng qua là hầu hạ một tiểu nữ tử tắm rửa mà thôi, làm sao ta có thể không làm được?”“Được rồi!” Minh Châu không nhịn được liền chui vào lòng Tấn Vương, như ban ơn nói với Tấn Vương: “Vậy bổn vương phi cho phép chàng hầu hạ.”“Tạ vương phi nương nương ban thưởng.” Giọng điệu Tấn Vương mang theo nụ cười, cười với Minh Châu.