Đại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta…
Chương 33: Chương 33 : Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 33
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… “Vậy à.” Minh Châu cũng không bị nàng ta hù dọa. Ngược lại, nàng còn che miệng cười. Cười đến mức rung rinh như nhành hoa, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô cùng: “Hóa ra đây là danh gia vọng tộc! Dĩ nhiên danh dự tổ tông còn quan trọng hơn một mạng người. Hơn nữa, mang trong bụng ta là con của Tấn Vương, là con nối dõi hoàng tộc. Chẳng lẽ, đối với danh gia vọng tộc các ngươi mà nói, danh dự của các ngươi quan trọng hơn hoàng tự. Nếu như vậy, vậy thì thật đáng sợ! Các ngươi còn tôn quý hơn cả hoàng gia!”Nói đến câu cuối, giọng Minh Châu kéo dài, ánh mắt lại một lần nữa nhìn Hoàng Đế. Lần này không chỉ cơ thể Hoàng Đế nóng lên, mà cả người hắn đều giống như nhốt vào trong lò lửa, đốt cháy khiến thần hồn hắn điên đảo, thần trí không tỉnh. Chỉ muốn nắm lấy nguồn gốc khiến hắn không bình thường, ra sức hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người nàng.“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Dù Minh Châu nói bừa bãi, nhưng chỉ cần đề cập đến hai điểm vượt quá giới hạn và phạm thượng thì cũng không phải là chuyện nhỏ.Liễu quý phi lo lắng nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp…” Nàng còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Hoàng Đế cắt ngang.Hoàng Đế an ủi vỗ tay nàng, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi xuống. Hắn cũng không nhìn Minh Châu, chỉ nghiêm túc nói: “Được rồi, giờ không còn sớm, chắc là Tấn Vương đang sốt ruột.” Hắn lại nhìn Liễu quý phi: “Nàng muốn gặp Tấn Vương phi trẫm cũng cho nàng gặp rồi." Vậy nên dừng lại ở đây thôi.Lời cảnh cáo trong mắt Hoàng Đế rất rõ ràng. Liễu quý phi không dám được voi đòi tiên nữa, chỉ có thể không cam lòng hành lễ với Hoàng Đế. Sau đó, trơ mắt nhìn Hoàng Đế và Minh Châu hai người rời khỏi điện Phương Phi.Bên ngoài, Minh Châu đi theo phía sau Hoàng Đế. Mà người phía trước cân nhắc đến tốc độ của Minh Châu nên đi cũng không nhanh. Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình không, hắn chỉ cảm thấy Minh Châu luôn ở phía sau nhìn hắn. Vì thế ngay lúc này, sau lưng đã bị Minh Châu nhìn đến mức nóng bừng.Cảm giác này thật sự quá khổ sở! Hoàng đế hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng lại.“Bệ hạ!” Minh Châu không kịp dừng lại, suýt nữa đâm thẳng vào người Hoàng Đế. Nàng nghi ngờ, không hiểu vì sao nhìn Hoàng Đế, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.Hoàng Đế bị gọi mà giật mình, vẻ mặt hơi ửng đỏ. Nhưng cơ thể đã nhanh hơn cả suy nghĩ, đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của của Minh Châu.Minh Châu: “...”Ngay lập tức, không khí dường như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, chỉ có hai người họ là thực sự tồn tại. Những thái giám theo sau cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến người tối cao nhất của Đại Lương.“Ta... trẫm, trẫm chỉ là muốn đỡ ngươi.” Khi nhận ra mình đang làm gì, hoàng đế vội vàng buông tay Minh Châu ra.Minh Châu giống như một con thỏ trắng nhỏ, cũng vừa nhận ra điều không đúng, vội vàng lui về phía sau vài bước, tạo khoảng cách với Hoàng Đế.Sau đó, suốt đường đi cả hai đều không nói chuyện.Bên ngoài cung, Tấn Vương chờ đã lâu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Châu đi gặp Liễu quý phi, thậm chí có thể bị Liễu quý phi ức h**p, hắn không thể nào kiên nhẫn chờ đợi được. Thậm chí nhiều lần, Tấn Vương không thể kìm chế muốn xông thẳng vào nội cung.“Vương gia.” Cuối cùng, khi hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn nghe thấy giọng nói mà hắn luôn mong nhớ.Nhìn thấy Tấn Vương, Minh Châu như một chú chim non về tổ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mỉm cười nhào vào trong lòng Tấn Vương.Tấn Vương cũng không màng đến Hoàng Đế vẫn ở đó, hắn ôm lấy Minh Châu, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Cuối cùng thì nàng cũng ra rồi, không sao chứ!” Nói xong, hắn buông Minh Châu ra, nhìn Minh Châu từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận Minh Châu thật sự không bị tổn thương, vẫn nguyên vẹn.Minh Châu lắc đầu, ngọt ngào nhìn Tấn vương: “Có bệ hạ ở đây, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!”Nghe Minh Châu nói lời này, Tấn Vương cũng cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Hoàng huynh, cảm ơn huynh.” hắn không hề nhận ra, Hoàng Đế cố ý đưa Minh Châu ra ngoài là điều không bình thường.Hoàng Đế cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt hắn lạnh lùng khoát tay áo: “Thật ra trẫm không thể từ chối lời cầu xin của quý Phi, đành gọi Tấn Vương phi đến điện Phương Phi. Người là trẫm đưa đi, trẫm phải có trách nhiệm đưa về cho ngươi nguyên vẹn không bị tổn thương nào.”Tấn Vương cảm động nói lời cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn hoàng huynh.”“Ừm!” Hoàng Đế chẳng hề cảm thấy nặng lòng khi đáp lại câu cảm ơn này.Lúc rời đi, Minh Châu quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế. Đối diện với nàng là đôi mắt sắc bén như muốn chiếm đoạt.Trở về Tấn Vương phủ, Minh Châu hầm hừ nhìn Tấn Vương.“Sao vậy?” Tấn Vương bị nàng nhìn đến mức mặt mày bối rối, thấy hơi khó hiểu.“Ta đã gặp Liễu quý phi.” Minh Châu bĩu môi xoay người, không thèm nhìn hắn.Tấn Vương vòng tới trước mặt Minh Châu: “Ta biết mà!”“Chàng không biết.” Minh Châu ấm ức, đôi mắt to tròn xinh đẹp dần rơi nước mắt: “Nàng ta rất xinh đẹp, cũng thật cao quý. Một mỹ nhân vừa quý phái lại vừa xinh đẹp như vậy, lại dành tình cảm sâu đậm cho chàng. Thật sự chàng không rung động sao? Hay là, chàng không nhận ra tình cảm của mình đối với nàng ta, cho nên mới trong lúc nhất thời * l**n t*nh m* mà chọn ta. Nhưng đợi đến khi chàng suy nghĩ kỹ càng, chàng sẽ vứt bỏ ta mà quay lại bên cạnh Liễu quý phi?”Tấn vương: “...”Tấn Vương quả là oan ức mà! Đâu ai biết hắn ghét Liễu quý phi đến mức nào. Ghét đến nỗi hắn muốn nàng ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình. Vậy sao có thể có tình cảm với Liễu quý phi được chứ? Nhưng... thấy Minh Châu khóc lóc yếu đuối và quyến rũ như vậy, hắn chợt thấy đau nhói ngay cả khi ác ý đang trỗi dậy trong lòng. Có phải hắn làm không đủ tốt mới khiến nàng không có cảm giác an toàn như thế?
“Vậy à.” Minh Châu cũng không bị nàng ta hù dọa. Ngược lại, nàng còn che miệng cười. Cười đến mức rung rinh như nhành hoa, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô cùng: “Hóa ra đây là danh gia vọng tộc! Dĩ nhiên danh dự tổ tông còn quan trọng hơn một mạng người. Hơn nữa, mang trong bụng ta là con của Tấn Vương, là con nối dõi hoàng tộc. Chẳng lẽ, đối với danh gia vọng tộc các ngươi mà nói, danh dự của các ngươi quan trọng hơn hoàng tự. Nếu như vậy, vậy thì thật đáng sợ! Các ngươi còn tôn quý hơn cả hoàng gia!”
Nói đến câu cuối, giọng Minh Châu kéo dài, ánh mắt lại một lần nữa nhìn Hoàng Đế. Lần này không chỉ cơ thể Hoàng Đế nóng lên, mà cả người hắn đều giống như nhốt vào trong lò lửa, đốt cháy khiến thần hồn hắn điên đảo, thần trí không tỉnh. Chỉ muốn nắm lấy nguồn gốc khiến hắn không bình thường, ra sức hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người nàng.
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Dù Minh Châu nói bừa bãi, nhưng chỉ cần đề cập đến hai điểm vượt quá giới hạn và phạm thượng thì cũng không phải là chuyện nhỏ.
Liễu quý phi lo lắng nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp…” Nàng còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Hoàng Đế cắt ngang.
Hoàng Đế an ủi vỗ tay nàng, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi xuống. Hắn cũng không nhìn Minh Châu, chỉ nghiêm túc nói: “Được rồi, giờ không còn sớm, chắc là Tấn Vương đang sốt ruột.” Hắn lại nhìn Liễu quý phi: “Nàng muốn gặp Tấn Vương phi trẫm cũng cho nàng gặp rồi." Vậy nên dừng lại ở đây thôi.
Lời cảnh cáo trong mắt Hoàng Đế rất rõ ràng. Liễu quý phi không dám được voi đòi tiên nữa, chỉ có thể không cam lòng hành lễ với Hoàng Đế. Sau đó, trơ mắt nhìn Hoàng Đế và Minh Châu hai người rời khỏi điện Phương Phi.
Bên ngoài, Minh Châu đi theo phía sau Hoàng Đế. Mà người phía trước cân nhắc đến tốc độ của Minh Châu nên đi cũng không nhanh. Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình không, hắn chỉ cảm thấy Minh Châu luôn ở phía sau nhìn hắn. Vì thế ngay lúc này, sau lưng đã bị Minh Châu nhìn đến mức nóng bừng.
Cảm giác này thật sự quá khổ sở! Hoàng đế hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng lại.
“Bệ hạ!” Minh Châu không kịp dừng lại, suýt nữa đâm thẳng vào người Hoàng Đế. Nàng nghi ngờ, không hiểu vì sao nhìn Hoàng Đế, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Hoàng Đế bị gọi mà giật mình, vẻ mặt hơi ửng đỏ. Nhưng cơ thể đã nhanh hơn cả suy nghĩ, đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của của Minh Châu.
Minh Châu: “...”
Ngay lập tức, không khí dường như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, chỉ có hai người họ là thực sự tồn tại. Những thái giám theo sau cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến người tối cao nhất của Đại Lương.
“Ta... trẫm, trẫm chỉ là muốn đỡ ngươi.” Khi nhận ra mình đang làm gì, hoàng đế vội vàng buông tay Minh Châu ra.
Minh Châu giống như một con thỏ trắng nhỏ, cũng vừa nhận ra điều không đúng, vội vàng lui về phía sau vài bước, tạo khoảng cách với Hoàng Đế.
Sau đó, suốt đường đi cả hai đều không nói chuyện.
Bên ngoài cung, Tấn Vương chờ đã lâu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Châu đi gặp Liễu quý phi, thậm chí có thể bị Liễu quý phi ức h**p, hắn không thể nào kiên nhẫn chờ đợi được. Thậm chí nhiều lần, Tấn Vương không thể kìm chế muốn xông thẳng vào nội cung.
“Vương gia.” Cuối cùng, khi hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn nghe thấy giọng nói mà hắn luôn mong nhớ.
Nhìn thấy Tấn Vương, Minh Châu như một chú chim non về tổ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mỉm cười nhào vào trong lòng Tấn Vương.
Tấn Vương cũng không màng đến Hoàng Đế vẫn ở đó, hắn ôm lấy Minh Châu, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Cuối cùng thì nàng cũng ra rồi, không sao chứ!” Nói xong, hắn buông Minh Châu ra, nhìn Minh Châu từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận Minh Châu thật sự không bị tổn thương, vẫn nguyên vẹn.
Minh Châu lắc đầu, ngọt ngào nhìn Tấn vương: “Có bệ hạ ở đây, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!”
Nghe Minh Châu nói lời này, Tấn Vương cũng cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Hoàng huynh, cảm ơn huynh.” hắn không hề nhận ra, Hoàng Đế cố ý đưa Minh Châu ra ngoài là điều không bình thường.
Hoàng Đế cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt hắn lạnh lùng khoát tay áo: “Thật ra trẫm không thể từ chối lời cầu xin của quý Phi, đành gọi Tấn Vương phi đến điện Phương Phi. Người là trẫm đưa đi, trẫm phải có trách nhiệm đưa về cho ngươi nguyên vẹn không bị tổn thương nào.”
Tấn Vương cảm động nói lời cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn hoàng huynh.”
“Ừm!” Hoàng Đế chẳng hề cảm thấy nặng lòng khi đáp lại câu cảm ơn này.
Lúc rời đi, Minh Châu quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế. Đối diện với nàng là đôi mắt sắc bén như muốn chiếm đoạt.
Trở về Tấn Vương phủ, Minh Châu hầm hừ nhìn Tấn Vương.
“Sao vậy?” Tấn Vương bị nàng nhìn đến mức mặt mày bối rối, thấy hơi khó hiểu.
“Ta đã gặp Liễu quý phi.” Minh Châu bĩu môi xoay người, không thèm nhìn hắn.
Tấn Vương vòng tới trước mặt Minh Châu: “Ta biết mà!”
“Chàng không biết.” Minh Châu ấm ức, đôi mắt to tròn xinh đẹp dần rơi nước mắt: “Nàng ta rất xinh đẹp, cũng thật cao quý. Một mỹ nhân vừa quý phái lại vừa xinh đẹp như vậy, lại dành tình cảm sâu đậm cho chàng. Thật sự chàng không rung động sao? Hay là, chàng không nhận ra tình cảm của mình đối với nàng ta, cho nên mới trong lúc nhất thời * l**n t*nh m* mà chọn ta. Nhưng đợi đến khi chàng suy nghĩ kỹ càng, chàng sẽ vứt bỏ ta mà quay lại bên cạnh Liễu quý phi?”
Tấn vương: “...”
Tấn Vương quả là oan ức mà! Đâu ai biết hắn ghét Liễu quý phi đến mức nào. Ghét đến nỗi hắn muốn nàng ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình. Vậy sao có thể có tình cảm với Liễu quý phi được chứ? Nhưng... thấy Minh Châu khóc lóc yếu đuối và quyến rũ như vậy, hắn chợt thấy đau nhói ngay cả khi ác ý đang trỗi dậy trong lòng. Có phải hắn làm không đủ tốt mới khiến nàng không có cảm giác an toàn như thế?
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân MêTác giả: Nhân Sinh Trọng LaiTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngĐại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các. Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao? Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không? *Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì. “Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta… “Vậy à.” Minh Châu cũng không bị nàng ta hù dọa. Ngược lại, nàng còn che miệng cười. Cười đến mức rung rinh như nhành hoa, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô cùng: “Hóa ra đây là danh gia vọng tộc! Dĩ nhiên danh dự tổ tông còn quan trọng hơn một mạng người. Hơn nữa, mang trong bụng ta là con của Tấn Vương, là con nối dõi hoàng tộc. Chẳng lẽ, đối với danh gia vọng tộc các ngươi mà nói, danh dự của các ngươi quan trọng hơn hoàng tự. Nếu như vậy, vậy thì thật đáng sợ! Các ngươi còn tôn quý hơn cả hoàng gia!”Nói đến câu cuối, giọng Minh Châu kéo dài, ánh mắt lại một lần nữa nhìn Hoàng Đế. Lần này không chỉ cơ thể Hoàng Đế nóng lên, mà cả người hắn đều giống như nhốt vào trong lò lửa, đốt cháy khiến thần hồn hắn điên đảo, thần trí không tỉnh. Chỉ muốn nắm lấy nguồn gốc khiến hắn không bình thường, ra sức hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người nàng.“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Dù Minh Châu nói bừa bãi, nhưng chỉ cần đề cập đến hai điểm vượt quá giới hạn và phạm thượng thì cũng không phải là chuyện nhỏ.Liễu quý phi lo lắng nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp…” Nàng còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Hoàng Đế cắt ngang.Hoàng Đế an ủi vỗ tay nàng, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi xuống. Hắn cũng không nhìn Minh Châu, chỉ nghiêm túc nói: “Được rồi, giờ không còn sớm, chắc là Tấn Vương đang sốt ruột.” Hắn lại nhìn Liễu quý phi: “Nàng muốn gặp Tấn Vương phi trẫm cũng cho nàng gặp rồi." Vậy nên dừng lại ở đây thôi.Lời cảnh cáo trong mắt Hoàng Đế rất rõ ràng. Liễu quý phi không dám được voi đòi tiên nữa, chỉ có thể không cam lòng hành lễ với Hoàng Đế. Sau đó, trơ mắt nhìn Hoàng Đế và Minh Châu hai người rời khỏi điện Phương Phi.Bên ngoài, Minh Châu đi theo phía sau Hoàng Đế. Mà người phía trước cân nhắc đến tốc độ của Minh Châu nên đi cũng không nhanh. Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình không, hắn chỉ cảm thấy Minh Châu luôn ở phía sau nhìn hắn. Vì thế ngay lúc này, sau lưng đã bị Minh Châu nhìn đến mức nóng bừng.Cảm giác này thật sự quá khổ sở! Hoàng đế hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng lại.“Bệ hạ!” Minh Châu không kịp dừng lại, suýt nữa đâm thẳng vào người Hoàng Đế. Nàng nghi ngờ, không hiểu vì sao nhìn Hoàng Đế, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.Hoàng Đế bị gọi mà giật mình, vẻ mặt hơi ửng đỏ. Nhưng cơ thể đã nhanh hơn cả suy nghĩ, đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của của Minh Châu.Minh Châu: “...”Ngay lập tức, không khí dường như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, chỉ có hai người họ là thực sự tồn tại. Những thái giám theo sau cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến người tối cao nhất của Đại Lương.“Ta... trẫm, trẫm chỉ là muốn đỡ ngươi.” Khi nhận ra mình đang làm gì, hoàng đế vội vàng buông tay Minh Châu ra.Minh Châu giống như một con thỏ trắng nhỏ, cũng vừa nhận ra điều không đúng, vội vàng lui về phía sau vài bước, tạo khoảng cách với Hoàng Đế.Sau đó, suốt đường đi cả hai đều không nói chuyện.Bên ngoài cung, Tấn Vương chờ đã lâu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Châu đi gặp Liễu quý phi, thậm chí có thể bị Liễu quý phi ức h**p, hắn không thể nào kiên nhẫn chờ đợi được. Thậm chí nhiều lần, Tấn Vương không thể kìm chế muốn xông thẳng vào nội cung.“Vương gia.” Cuối cùng, khi hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn nghe thấy giọng nói mà hắn luôn mong nhớ.Nhìn thấy Tấn Vương, Minh Châu như một chú chim non về tổ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mỉm cười nhào vào trong lòng Tấn Vương.Tấn Vương cũng không màng đến Hoàng Đế vẫn ở đó, hắn ôm lấy Minh Châu, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Cuối cùng thì nàng cũng ra rồi, không sao chứ!” Nói xong, hắn buông Minh Châu ra, nhìn Minh Châu từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận Minh Châu thật sự không bị tổn thương, vẫn nguyên vẹn.Minh Châu lắc đầu, ngọt ngào nhìn Tấn vương: “Có bệ hạ ở đây, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!”Nghe Minh Châu nói lời này, Tấn Vương cũng cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Hoàng huynh, cảm ơn huynh.” hắn không hề nhận ra, Hoàng Đế cố ý đưa Minh Châu ra ngoài là điều không bình thường.Hoàng Đế cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt hắn lạnh lùng khoát tay áo: “Thật ra trẫm không thể từ chối lời cầu xin của quý Phi, đành gọi Tấn Vương phi đến điện Phương Phi. Người là trẫm đưa đi, trẫm phải có trách nhiệm đưa về cho ngươi nguyên vẹn không bị tổn thương nào.”Tấn Vương cảm động nói lời cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn hoàng huynh.”“Ừm!” Hoàng Đế chẳng hề cảm thấy nặng lòng khi đáp lại câu cảm ơn này.Lúc rời đi, Minh Châu quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế. Đối diện với nàng là đôi mắt sắc bén như muốn chiếm đoạt.Trở về Tấn Vương phủ, Minh Châu hầm hừ nhìn Tấn Vương.“Sao vậy?” Tấn Vương bị nàng nhìn đến mức mặt mày bối rối, thấy hơi khó hiểu.“Ta đã gặp Liễu quý phi.” Minh Châu bĩu môi xoay người, không thèm nhìn hắn.Tấn Vương vòng tới trước mặt Minh Châu: “Ta biết mà!”“Chàng không biết.” Minh Châu ấm ức, đôi mắt to tròn xinh đẹp dần rơi nước mắt: “Nàng ta rất xinh đẹp, cũng thật cao quý. Một mỹ nhân vừa quý phái lại vừa xinh đẹp như vậy, lại dành tình cảm sâu đậm cho chàng. Thật sự chàng không rung động sao? Hay là, chàng không nhận ra tình cảm của mình đối với nàng ta, cho nên mới trong lúc nhất thời * l**n t*nh m* mà chọn ta. Nhưng đợi đến khi chàng suy nghĩ kỹ càng, chàng sẽ vứt bỏ ta mà quay lại bên cạnh Liễu quý phi?”Tấn vương: “...”Tấn Vương quả là oan ức mà! Đâu ai biết hắn ghét Liễu quý phi đến mức nào. Ghét đến nỗi hắn muốn nàng ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình. Vậy sao có thể có tình cảm với Liễu quý phi được chứ? Nhưng... thấy Minh Châu khóc lóc yếu đuối và quyến rũ như vậy, hắn chợt thấy đau nhói ngay cả khi ác ý đang trỗi dậy trong lòng. Có phải hắn làm không đủ tốt mới khiến nàng không có cảm giác an toàn như thế?