Lúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến…

Chương 56

Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… Có điều so với Bạch Ngữ Dung thì sự có mặt của Tô Tái Tái dường như chỉ là tiện đường mà thôi.Có lẽ là do biểu hiện của Tô Tái Tái khá thờ ơ cho nên khi mọi người đã tới nơi, đi được nửa đường lên núi thì Bạch Văn Liên còn chủ động tới bên cạnh Tô Tái Tái nói chuyện với cô với khuôn mặt hiền lành.“Tiểu Tái à, dạo này công ty của ba có nhiều việc quá cho nên không có thời gian rảnh dành cho con, con có giận ba không?”“Hở?” Tô Tái Tái đang gõ tin nhắn lạch cạch, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Văn Liên, hơi khó hiểu một chút, sau đó dường như là hiểu được lời của ông ta là gì thì mới cười nói: “Không có giận, bà nội có nói là công việc của ông rất nhiều.”“Vậy là được rồi, tốt rồi.” Bạch Văn Liên cười gật đầu, vừa mở miệng tính nói gì nữa thì Tô Tái Tái đã lại cúi đầu bấm điện thoại lạch cạch không ngừng.Hành động của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Văn Liên còn đang định nói thêm gì nữa lập tức nghẹn lại, không có cơ hội để nói ra lời.Hứa Tần Nhã đi bên cạnh thấy thế thì khó chịu hừ một tiếng.Nếu như là người khác thì sẽ lập tức nhận ra là đang nói mình, sau đó sẽ nhanh chóng đàng hoàng lại.Nhưng Tô Tái Tái lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn vừa bấm điện thoại lạch cạch không ngừng, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tần Nhã một cái.Ánh mắt như cười như không, giống như là dù đã hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nhưng vẫn cứ chẳng thèm quan tâm, lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.Hành động đó của Tô Tái Tái so với việc hoàn toàn không biết gì cả càng khiến cho người ta tức hơn.Hứa Tần Nhã tức đến mức chân mày dựng đứng cả lên, vừa mới: “Cô…” một tiếng.Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạch Ngữ Dung đứng ở bên cạnh ôm lấy cánh tay, vừa kéo Hứa Tần Nhã qua một bên vừa dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ giúp con xem thử đồ cúng con đem như thế này là đủ chưa?”Bạch Văn Liên thấy vợ mình bị Bạch Ngữ Dung kéo đi ra xa, vui mừng gật đầu.Đợi tới khi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại không nhịn được mà khẽ lắc đầu.Giọng nói cũng không còn vẻ thân thiết như lúc nãy: “Tiểu Tái, con đứng ở đây chờ đi.”“Được.” Tô Tái Tái cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay.Bạch Văn Liên thấy thế thì hơi ngẩn người một lúc rồi mới thầm thở dài một tiếng rời đi.Quản gia cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý rồi lập tức đuổi theo Bạch Văn Liên.Chờ mọi người đi hết rồi thì Tô Tái Tái mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, cô nhún nhún vai thờ ơ và tiếp tục nhắn tin với “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.Tô Tái Tái chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhà họ Bạch, nếu như bà nội không nhắc nhiều quá thì cô cũng chẳng quan tâm làm gì.Nhưng mà…Tô Tái Tái nhìn cái túi xách mà Hứa Tần Nhã vẫn luôn cầm ở trên tay, hơi ngẫm nghĩ.Từ lúc trước khi lên xe Tô Tái Tái đã chú ý tới trong túi xách đang không ngừng tản ra một luồng khí màu đỏ thẫm.Hình như là… có thứ gì đó đang củng cố nhân quả.Có điều thứ này vi phạm lẽ thường, dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Hơn nữa loại nhân quả này sẽ không mất đi dù người đã chết.Nó thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho oán khí càng lúc càng kết nối chặt chẽ với nhau hơn, mãi cho đến khi không thể nào chia cắt được.Hoàn toàn đúng với câu “Thành quỷ cũng sẽ không buông tha.”Tô Tái Tái gãi gãi cằm nhìn bóng lưng của Hứa Tần Nhã, vừa lúc đang do dự không biết có nên khuyên bà ta hay không thì đột nhiên bà ta quay mặt lại nhìn cô, bốn con mắt nhìn lướt qua nhau.

Có điều so với Bạch Ngữ Dung thì sự có mặt của Tô Tái Tái dường như chỉ là tiện đường mà thôi.

Có lẽ là do biểu hiện của Tô Tái Tái khá thờ ơ cho nên khi mọi người đã tới nơi, đi được nửa đường lên núi thì Bạch Văn Liên còn chủ động tới bên cạnh Tô Tái Tái nói chuyện với cô với khuôn mặt hiền lành.

“Tiểu Tái à, dạo này công ty của ba có nhiều việc quá cho nên không có thời gian rảnh dành cho con, con có giận ba không?”

“Hở?” Tô Tái Tái đang gõ tin nhắn lạch cạch, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Văn Liên, hơi khó hiểu một chút, sau đó dường như là hiểu được lời của ông ta là gì thì mới cười nói: “Không có giận, bà nội có nói là công việc của ông rất nhiều.”

“Vậy là được rồi, tốt rồi.” Bạch Văn Liên cười gật đầu, vừa mở miệng tính nói gì nữa thì Tô Tái Tái đã lại cúi đầu bấm điện thoại lạch cạch không ngừng.

Hành động của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Văn Liên còn đang định nói thêm gì nữa lập tức nghẹn lại, không có cơ hội để nói ra lời.

Hứa Tần Nhã đi bên cạnh thấy thế thì khó chịu hừ một tiếng.

Nếu như là người khác thì sẽ lập tức nhận ra là đang nói mình, sau đó sẽ nhanh chóng đàng hoàng lại.

Nhưng Tô Tái Tái lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn vừa bấm điện thoại lạch cạch không ngừng, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tần Nhã một cái.

Ánh mắt như cười như không, giống như là dù đã hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nhưng vẫn cứ chẳng thèm quan tâm, lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

Hành động đó của Tô Tái Tái so với việc hoàn toàn không biết gì cả càng khiến cho người ta tức hơn.

Hứa Tần Nhã tức đến mức chân mày dựng đứng cả lên, vừa mới: “Cô…” một tiếng.

Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạch Ngữ Dung đứng ở bên cạnh ôm lấy cánh tay, vừa kéo Hứa Tần Nhã qua một bên vừa dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ giúp con xem thử đồ cúng con đem như thế này là đủ chưa?”

Bạch Văn Liên thấy vợ mình bị Bạch Ngữ Dung kéo đi ra xa, vui mừng gật đầu.

Đợi tới khi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại không nhịn được mà khẽ lắc đầu.

Giọng nói cũng không còn vẻ thân thiết như lúc nãy: “Tiểu Tái, con đứng ở đây chờ đi.”

“Được.” Tô Tái Tái cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay.

Bạch Văn Liên thấy thế thì hơi ngẩn người một lúc rồi mới thầm thở dài một tiếng rời đi.

Quản gia cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý rồi lập tức đuổi theo Bạch Văn Liên.

Chờ mọi người đi hết rồi thì Tô Tái Tái mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, cô nhún nhún vai thờ ơ và tiếp tục nhắn tin với “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.

Tô Tái Tái chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhà họ Bạch, nếu như bà nội không nhắc nhiều quá thì cô cũng chẳng quan tâm làm gì.

Nhưng mà…

Tô Tái Tái nhìn cái túi xách mà Hứa Tần Nhã vẫn luôn cầm ở trên tay, hơi ngẫm nghĩ.

Từ lúc trước khi lên xe Tô Tái Tái đã chú ý tới trong túi xách đang không ngừng tản ra một luồng khí màu đỏ thẫm.

Hình như là… có thứ gì đó đang củng cố nhân quả.

Có điều thứ này vi phạm lẽ thường, dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Hơn nữa loại nhân quả này sẽ không mất đi dù người đã chết.

Nó thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho oán khí càng lúc càng kết nối chặt chẽ với nhau hơn, mãi cho đến khi không thể nào chia cắt được.

Hoàn toàn đúng với câu “Thành quỷ cũng sẽ không buông tha.”

Tô Tái Tái gãi gãi cằm nhìn bóng lưng của Hứa Tần Nhã, vừa lúc đang do dự không biết có nên khuyên bà ta hay không thì đột nhiên bà ta quay mặt lại nhìn cô, bốn con mắt nhìn lướt qua nhau.

Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… Có điều so với Bạch Ngữ Dung thì sự có mặt của Tô Tái Tái dường như chỉ là tiện đường mà thôi.Có lẽ là do biểu hiện của Tô Tái Tái khá thờ ơ cho nên khi mọi người đã tới nơi, đi được nửa đường lên núi thì Bạch Văn Liên còn chủ động tới bên cạnh Tô Tái Tái nói chuyện với cô với khuôn mặt hiền lành.“Tiểu Tái à, dạo này công ty của ba có nhiều việc quá cho nên không có thời gian rảnh dành cho con, con có giận ba không?”“Hở?” Tô Tái Tái đang gõ tin nhắn lạch cạch, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Văn Liên, hơi khó hiểu một chút, sau đó dường như là hiểu được lời của ông ta là gì thì mới cười nói: “Không có giận, bà nội có nói là công việc của ông rất nhiều.”“Vậy là được rồi, tốt rồi.” Bạch Văn Liên cười gật đầu, vừa mở miệng tính nói gì nữa thì Tô Tái Tái đã lại cúi đầu bấm điện thoại lạch cạch không ngừng.Hành động của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Văn Liên còn đang định nói thêm gì nữa lập tức nghẹn lại, không có cơ hội để nói ra lời.Hứa Tần Nhã đi bên cạnh thấy thế thì khó chịu hừ một tiếng.Nếu như là người khác thì sẽ lập tức nhận ra là đang nói mình, sau đó sẽ nhanh chóng đàng hoàng lại.Nhưng Tô Tái Tái lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn vừa bấm điện thoại lạch cạch không ngừng, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tần Nhã một cái.Ánh mắt như cười như không, giống như là dù đã hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nhưng vẫn cứ chẳng thèm quan tâm, lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.Hành động đó của Tô Tái Tái so với việc hoàn toàn không biết gì cả càng khiến cho người ta tức hơn.Hứa Tần Nhã tức đến mức chân mày dựng đứng cả lên, vừa mới: “Cô…” một tiếng.Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạch Ngữ Dung đứng ở bên cạnh ôm lấy cánh tay, vừa kéo Hứa Tần Nhã qua một bên vừa dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ giúp con xem thử đồ cúng con đem như thế này là đủ chưa?”Bạch Văn Liên thấy vợ mình bị Bạch Ngữ Dung kéo đi ra xa, vui mừng gật đầu.Đợi tới khi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại không nhịn được mà khẽ lắc đầu.Giọng nói cũng không còn vẻ thân thiết như lúc nãy: “Tiểu Tái, con đứng ở đây chờ đi.”“Được.” Tô Tái Tái cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay.Bạch Văn Liên thấy thế thì hơi ngẩn người một lúc rồi mới thầm thở dài một tiếng rời đi.Quản gia cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý rồi lập tức đuổi theo Bạch Văn Liên.Chờ mọi người đi hết rồi thì Tô Tái Tái mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, cô nhún nhún vai thờ ơ và tiếp tục nhắn tin với “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.Tô Tái Tái chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhà họ Bạch, nếu như bà nội không nhắc nhiều quá thì cô cũng chẳng quan tâm làm gì.Nhưng mà…Tô Tái Tái nhìn cái túi xách mà Hứa Tần Nhã vẫn luôn cầm ở trên tay, hơi ngẫm nghĩ.Từ lúc trước khi lên xe Tô Tái Tái đã chú ý tới trong túi xách đang không ngừng tản ra một luồng khí màu đỏ thẫm.Hình như là… có thứ gì đó đang củng cố nhân quả.Có điều thứ này vi phạm lẽ thường, dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Hơn nữa loại nhân quả này sẽ không mất đi dù người đã chết.Nó thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho oán khí càng lúc càng kết nối chặt chẽ với nhau hơn, mãi cho đến khi không thể nào chia cắt được.Hoàn toàn đúng với câu “Thành quỷ cũng sẽ không buông tha.”Tô Tái Tái gãi gãi cằm nhìn bóng lưng của Hứa Tần Nhã, vừa lúc đang do dự không biết có nên khuyên bà ta hay không thì đột nhiên bà ta quay mặt lại nhìn cô, bốn con mắt nhìn lướt qua nhau.

Chương 56