Lúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến…
Chương 65
Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… Hứa Tần Nhã vừa ngẩng đầu đã thấy trên người cô dính chút bùng đất cùng với cọng cỏ thì nhíu mày buông chén hồng trà xuống, lạnh lùng cất lời: “Sao lại thế này hả?”Như thế này? Tô Tái Tái khó hiểu, xuôi theo tầm mắt của bà ta mà nhìn lại chính mình rồi nói: “À, tôi dính chút bụi bặm thôi mà.”Hứa Tần Nhã nhìn bộ dáng chẳng có làm sao này của Tô Lại Lại thì lại càng ghét hơn nữa nhưng nghĩ tới có thông gia tương lai đang ở đây thì cố đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng cất lời: “Có khách tới chơi mà không biết chào hay sao?”Dừng lại một chút, bà ta liếc mắt nhìn sang bà Trình nhỏ rồi mới nói tiếp: “Mau qua đây chào hỏi bà Trình nào.”Về phần bà Trình nhỏ, từ lúc Tô Tái Tái bước vào thì chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hơi rũ mắt chậm rãi phẩm trà.Lúc này nghe thấy Hứa Tần Nhã nói xong mới đặt tách trà xuống bàn trà, chẳng quay lại nhìn Tô Tái Tái mà quay qua khẽ cười với Hứa Tần Nhã: “Tần Nhã này, chắc Ngạn Xương với Ngữ Dung cũng đã thử xong lễ phục rồi đấy, hay chúng ta đi qua thử xem hai đứa bé sao rồi?”Bà ta hoàn toàn coi Tô Tái Tái như không khí.Hứa Tần Nhã nghe thấy bà Trình nhỏ nói thế thì cũng chẳng thèm để tâm tới Tô Tái Tái nữa, quay qua mỉm cười gật đầu với bà Trình nhỏ mà nói: “Đúng rồi, giờ chúng ta xuất phát đi thôi.”“Không cần phải vội như thế đâu.” Bà Trình nhỏ khẽ cười, ưu nhã đứng dậy, cười nói với Hứa Tần Nhã: “Hẳn là bà có chút chuyện cần nói, tôi lên xe chờ bà trước nhé.”Nói rồi bà ta khẽ gật đầu với Hứa Tần Nhã rồi quay người đi ra ngoài.Còn Tô Tái Tái… bà ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.Hứa Tần Nhã đứng dậy nhìn theo bà Trình nhỏ, chờ bà ta bước ra ngoài cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nụ cười trên mặt cũng đã biết mất từ lúc nào, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Tô Tái Tái đang đi lên trên tầng thì tức muốn hộc máu, lông mày dựng ngược mà quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”Tô Tái Tái dừng chân, đặt tay lên thanh vịn cầu thang chậm rãi quay người nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhìn bà ta từ trên cao nhìn xuống, hơi nhướn mày, lúc này cô mới mở miệng: “Bà đang nói chuyện với ai đấy?”Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt bễ nghễ làm cho Hứa Tần Nhã ngẩn ngơ cả ra.Một giây sau bà ta mới hoàn hồn, bên trong sợ hãi bên ngoài tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cất lời: “Cô dám nói chuyện với tôi như thế à?”“Ô…” Tô Tái Tái ngâm dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã rồi mới nói: “Có qua có lại” là ưu điểm lớn nhất của tôi đấy.”Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô đối xử với họ như thế.Cách xử sự đơn giản như thế cũng không biết à?Hứa Tần Nhã không ngờ trong tình huống này mà Tô Tái Tái lại có thể nói chuyện cùng mình với ngữ điệu cợt nhả như thế.Bà ta tức giận đến mức hít sâu một hơi mới có thể giữ được trạng thái ưu nhã của quý bà hào môn, căng mặt tiếp tục nói với Tô Tái Tái.“Không thêm cô vào danh sách sinh viên trao đổi của trường đại học Đế Đô của Ngữ Dung quả nhiên là đúng.” Hứa Tần Nhã nhìn Tô Tái Tái, hơi nần cằm, kiêu căng mở miệng.“Thôi thì để hôm nay tôi nói cho cô rõ. Chỗ trống trong danh sách sinh viên trao đổi đi cùng Ngữ Dung tôi đã để lại cho người có thể giúp đỡ cho con bé rồi. Còn về phía bên bà nội, nếu cô là người biết điều hiểu chuyện thì cô tự biết nên làm như thế nào.”Tô Tái Tái nghe xong gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Hứa Tần Nhã vừa ngẩng đầu đã thấy trên người cô dính chút bùng đất cùng với cọng cỏ thì nhíu mày buông chén hồng trà xuống, lạnh lùng cất lời: “Sao lại thế này hả?”
Như thế này? Tô Tái Tái khó hiểu, xuôi theo tầm mắt của bà ta mà nhìn lại chính mình rồi nói: “À, tôi dính chút bụi bặm thôi mà.”
Hứa Tần Nhã nhìn bộ dáng chẳng có làm sao này của Tô Lại Lại thì lại càng ghét hơn nữa nhưng nghĩ tới có thông gia tương lai đang ở đây thì cố đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng cất lời: “Có khách tới chơi mà không biết chào hay sao?”
Dừng lại một chút, bà ta liếc mắt nhìn sang bà Trình nhỏ rồi mới nói tiếp: “Mau qua đây chào hỏi bà Trình nào.”
Về phần bà Trình nhỏ, từ lúc Tô Tái Tái bước vào thì chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hơi rũ mắt chậm rãi phẩm trà.
Lúc này nghe thấy Hứa Tần Nhã nói xong mới đặt tách trà xuống bàn trà, chẳng quay lại nhìn Tô Tái Tái mà quay qua khẽ cười với Hứa Tần Nhã: “Tần Nhã này, chắc Ngạn Xương với Ngữ Dung cũng đã thử xong lễ phục rồi đấy, hay chúng ta đi qua thử xem hai đứa bé sao rồi?”
Bà ta hoàn toàn coi Tô Tái Tái như không khí.
Hứa Tần Nhã nghe thấy bà Trình nhỏ nói thế thì cũng chẳng thèm để tâm tới Tô Tái Tái nữa, quay qua mỉm cười gật đầu với bà Trình nhỏ mà nói: “Đúng rồi, giờ chúng ta xuất phát đi thôi.”
“Không cần phải vội như thế đâu.” Bà Trình nhỏ khẽ cười, ưu nhã đứng dậy, cười nói với Hứa Tần Nhã: “Hẳn là bà có chút chuyện cần nói, tôi lên xe chờ bà trước nhé.”
Nói rồi bà ta khẽ gật đầu với Hứa Tần Nhã rồi quay người đi ra ngoài.
Còn Tô Tái Tái… bà ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Hứa Tần Nhã đứng dậy nhìn theo bà Trình nhỏ, chờ bà ta bước ra ngoài cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nụ cười trên mặt cũng đã biết mất từ lúc nào, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Tô Tái Tái đang đi lên trên tầng thì tức muốn hộc máu, lông mày dựng ngược mà quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”
Tô Tái Tái dừng chân, đặt tay lên thanh vịn cầu thang chậm rãi quay người nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhìn bà ta từ trên cao nhìn xuống, hơi nhướn mày, lúc này cô mới mở miệng: “Bà đang nói chuyện với ai đấy?”
Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt bễ nghễ làm cho Hứa Tần Nhã ngẩn ngơ cả ra.
Một giây sau bà ta mới hoàn hồn, bên trong sợ hãi bên ngoài tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cất lời: “Cô dám nói chuyện với tôi như thế à?”
“Ô…” Tô Tái Tái ngâm dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã rồi mới nói: “Có qua có lại” là ưu điểm lớn nhất của tôi đấy.”
Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô đối xử với họ như thế.
Cách xử sự đơn giản như thế cũng không biết à?
Hứa Tần Nhã không ngờ trong tình huống này mà Tô Tái Tái lại có thể nói chuyện cùng mình với ngữ điệu cợt nhả như thế.
Bà ta tức giận đến mức hít sâu một hơi mới có thể giữ được trạng thái ưu nhã của quý bà hào môn, căng mặt tiếp tục nói với Tô Tái Tái.
“Không thêm cô vào danh sách sinh viên trao đổi của trường đại học Đế Đô của Ngữ Dung quả nhiên là đúng.” Hứa Tần Nhã nhìn Tô Tái Tái, hơi nần cằm, kiêu căng mở miệng.
“Thôi thì để hôm nay tôi nói cho cô rõ. Chỗ trống trong danh sách sinh viên trao đổi đi cùng Ngữ Dung tôi đã để lại cho người có thể giúp đỡ cho con bé rồi. Còn về phía bên bà nội, nếu cô là người biết điều hiểu chuyện thì cô tự biết nên làm như thế nào.”
Tô Tái Tái nghe xong gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… Hứa Tần Nhã vừa ngẩng đầu đã thấy trên người cô dính chút bùng đất cùng với cọng cỏ thì nhíu mày buông chén hồng trà xuống, lạnh lùng cất lời: “Sao lại thế này hả?”Như thế này? Tô Tái Tái khó hiểu, xuôi theo tầm mắt của bà ta mà nhìn lại chính mình rồi nói: “À, tôi dính chút bụi bặm thôi mà.”Hứa Tần Nhã nhìn bộ dáng chẳng có làm sao này của Tô Lại Lại thì lại càng ghét hơn nữa nhưng nghĩ tới có thông gia tương lai đang ở đây thì cố đè cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng cất lời: “Có khách tới chơi mà không biết chào hay sao?”Dừng lại một chút, bà ta liếc mắt nhìn sang bà Trình nhỏ rồi mới nói tiếp: “Mau qua đây chào hỏi bà Trình nào.”Về phần bà Trình nhỏ, từ lúc Tô Tái Tái bước vào thì chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ hơi rũ mắt chậm rãi phẩm trà.Lúc này nghe thấy Hứa Tần Nhã nói xong mới đặt tách trà xuống bàn trà, chẳng quay lại nhìn Tô Tái Tái mà quay qua khẽ cười với Hứa Tần Nhã: “Tần Nhã này, chắc Ngạn Xương với Ngữ Dung cũng đã thử xong lễ phục rồi đấy, hay chúng ta đi qua thử xem hai đứa bé sao rồi?”Bà ta hoàn toàn coi Tô Tái Tái như không khí.Hứa Tần Nhã nghe thấy bà Trình nhỏ nói thế thì cũng chẳng thèm để tâm tới Tô Tái Tái nữa, quay qua mỉm cười gật đầu với bà Trình nhỏ mà nói: “Đúng rồi, giờ chúng ta xuất phát đi thôi.”“Không cần phải vội như thế đâu.” Bà Trình nhỏ khẽ cười, ưu nhã đứng dậy, cười nói với Hứa Tần Nhã: “Hẳn là bà có chút chuyện cần nói, tôi lên xe chờ bà trước nhé.”Nói rồi bà ta khẽ gật đầu với Hứa Tần Nhã rồi quay người đi ra ngoài.Còn Tô Tái Tái… bà ta còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.Hứa Tần Nhã đứng dậy nhìn theo bà Trình nhỏ, chờ bà ta bước ra ngoài cửa rồi mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, nụ cười trên mặt cũng đã biết mất từ lúc nào, nhưng chờ tới khi nhìn thấy Tô Tái Tái đang đi lên trên tầng thì tức muốn hộc máu, lông mày dựng ngược mà quát lớn: “Cô đứng lại đó cho tôi!”Tô Tái Tái dừng chân, đặt tay lên thanh vịn cầu thang chậm rãi quay người nhìn về phía Hứa Tần Nhã, nhìn bà ta từ trên cao nhìn xuống, hơi nhướn mày, lúc này cô mới mở miệng: “Bà đang nói chuyện với ai đấy?”Ngữ điệu nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt bễ nghễ làm cho Hứa Tần Nhã ngẩn ngơ cả ra.Một giây sau bà ta mới hoàn hồn, bên trong sợ hãi bên ngoài tỏ vẻ hung dữ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cất lời: “Cô dám nói chuyện với tôi như thế à?”“Ô…” Tô Tái Tái ngâm dài, ánh mắt lại nhìn về phía Hứa Tần Nhã rồi mới nói: “Có qua có lại” là ưu điểm lớn nhất của tôi đấy.”Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô đối xử với họ như thế.Cách xử sự đơn giản như thế cũng không biết à?Hứa Tần Nhã không ngờ trong tình huống này mà Tô Tái Tái lại có thể nói chuyện cùng mình với ngữ điệu cợt nhả như thế.Bà ta tức giận đến mức hít sâu một hơi mới có thể giữ được trạng thái ưu nhã của quý bà hào môn, căng mặt tiếp tục nói với Tô Tái Tái.“Không thêm cô vào danh sách sinh viên trao đổi của trường đại học Đế Đô của Ngữ Dung quả nhiên là đúng.” Hứa Tần Nhã nhìn Tô Tái Tái, hơi nần cằm, kiêu căng mở miệng.“Thôi thì để hôm nay tôi nói cho cô rõ. Chỗ trống trong danh sách sinh viên trao đổi đi cùng Ngữ Dung tôi đã để lại cho người có thể giúp đỡ cho con bé rồi. Còn về phía bên bà nội, nếu cô là người biết điều hiểu chuyện thì cô tự biết nên làm như thế nào.”Tô Tái Tái nghe xong gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”