Lúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến…

Chương 159

Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… “Hả?! Cái này... quá quý trọng rồi, chị không thể nhận được đâu.” Khúc Nhiên vội vàng muốn trả lại hạt ngọc quỷ cho Tô Tái Tái: “Nếu em là người nhặt được, vậy thì nên là của em mới phải. Đàn em à, cái này rất là quý giá đó, em giữ lại dùng đi.”“Không đâu~ Nhặt được ở trước cửa phòng chị thì đương nhiên là của chị mới đúng.” Tô Tái Tái giữ tay của Khúc Nhiên lại, vẻ mặt chân thành nói: “Biết đâu đây chính là món quà bất ngờ mà hôm qua ông trời đã ban cho chị thì sao? Nói chung là chị đừng từ chối nữa mà.”Xin đàn chị hãy gánh giúp em cái tội này, cảm ơn!“Vậy...” Khúc Nhiên thấy thái độ của Tô Tái Tái cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói lời khách sáo, với lại bản thân cô ấy cũng thật sự rất thèm khát hạt ngọc quỷ này, do dự một hồi lâu, cô ấy mới nói tiếp: “Vậy chị... nhận nó nhé?”“Ừm, Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu cười hì hì: “Nên mà, nên mà!”“Đàn em này, tiền cơm nước của em trong vòng một năm tới cứ để chị lo cho.” Khúc Nhiên cẩn thận cầm lấy hạt ngọc quỷ, vỗ ngực nói với Tô Tái Tái.“Thế thì cảm ơn đàn chị nha.” Tô Tái Tái mỉm cười: “Chị đúng thật là một người tốt mà.”“Giờ em định ra ngoài ăn sáng à? Hay là em đợi chị tí được không? Chị thu dọn đồ đạc một cái rồi đi cùng với em luôn, chị mời.” Khúc Nhiên nói.“Hôm nay không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu đáp: “Em có hẹn với bạn rồi.”“Vậy à... thế thì đợi lần sau nhé?” Khúc Nhiên gật đầu.“Dạ, vậy lần sau gặp, tạm biệt đàn chị!” Tô Tái Tái chào tạm biệt Khúc Nhiên.Đến khi Tô Tái Tái đã bước vào thang máy, người giấy nhỏ mới chui ra khỏi chiếc mũ, ngồi lên vai cô rồi đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.Trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.Tô Tái Tái thấy thế, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn đấy.”... Hừ, người ta chỉ muốn kiểm tra thử xem cây kiếm có tốt hay không thôi mà~Người giấy nhỏ chống nạnh, vẫn là dáng vẻ không có lý lẽ nhưng vẫn ưỡn ngực tự tin như cũ.Tô Tái Tái nhìn nó rồi lại ôm trán thở dài: “Chị nhớ là lúc chị còn nhỏ... rõ ràng em ngoan ngoãn lắm cơ mà, rốt cuộc là ai đã dạy hư em hả...?”… Chị chứ ai!Người giấy nhỏ nghe xong, lập tức giơ tay lên chỉ vào Tô Tái Tái.Lần này, cuối cùng nó cũng có thể lẽ thẳng khí hùng rồi.----Khi Tô Tái Tái vừa xuất hiện, Ngô Lục Lục đã nhanh chóng vẫy tay chào cô. Nhân lúc cô đi đến gần, ông ấy cười hì hì mở cửa sau cho cô.“Tiểu hữu, đã lâu không gặp!”Tô Tái Tái ngồi lên xe rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục.Khác với dáng vẻ gầy gò và lấm la lấm lét lúc trước, giờ đây ông ấy trông có tinh thần và ưa nhìn hơn rất nhiều.Phải hình dung như thế nào nhỉ? À, là một vẻ đẹp... từ trong xương tủy.Giống như là tướng xương không tốt ban đầu đã được nắn lại vậy.“Dạo gần đây trông ông có sức sống hơn hẳn đấy.” Tô Tái Tái quan sát ông ấy từ đầu đến chân rồi lên tiếng.“Đương nhiên rồi.” Ngô Lục Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ vui vẻ nói: “Cũng không biết tại sao nữa, chắc có lẽ là sau khi về nhà, tâm trạng trở nên thoải mái hẳn ra, nên con người cũng có tinh thần hơn và trông cũng đẹp trai hơn đó mà.”Ngô Lục Lục vừa nói, vừa sờ mặt của mình cười ha hả.Ngay cả làn da cũng không còn thô ráp như trước nữa!Tô Tái Tái gật đầu: “Tôi còn chưa có ăn sáng, hay là đi ăn sáng trước rồi hẳn đến buổi đấu giá mà ông nói?”“Oki, nhà họ Ngô có phòng riêng ở chỗ đó, nên đến trễ xíu cũng không sao đâu.” Ngô Lục Lục vỗ ngực nói, dừng lại vài giây rồi lại như sực nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói tiếp: “À phải rồi, mấy cái đồ ăn vặt và trái cây mà hôm qua tôi bảo quản gia đưa đến, ăn được chứ? Nếu cô thích thì lần sau tôi sẽ gửi cho cô tiếp nhé.”Anh trai của ông ấy trả tiền mà lo gì!Nói đến vấn đề này, Tô Tái Tái không khỏi sờ mũi: “Đồ ăn vặt... đều rất ngon.”“Thật không đó? Cô đừng khách sáo với tôi, có món nào không thích thì cứ nói cho tôi biết.”

“Hả?! Cái này... quá quý trọng rồi, chị không thể nhận được đâu.” Khúc Nhiên vội vàng muốn trả lại hạt ngọc quỷ cho Tô Tái Tái: “Nếu em là người nhặt được, vậy thì nên là của em mới phải. Đàn em à, cái này rất là quý giá đó, em giữ lại dùng đi.”

“Không đâu~ Nhặt được ở trước cửa phòng chị thì đương nhiên là của chị mới đúng.” Tô Tái Tái giữ tay của Khúc Nhiên lại, vẻ mặt chân thành nói: “Biết đâu đây chính là món quà bất ngờ mà hôm qua ông trời đã ban cho chị thì sao? Nói chung là chị đừng từ chối nữa mà.”

Xin đàn chị hãy gánh giúp em cái tội này, cảm ơn!

“Vậy...” Khúc Nhiên thấy thái độ của Tô Tái Tái cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói lời khách sáo, với lại bản thân cô ấy cũng thật sự rất thèm khát hạt ngọc quỷ này, do dự một hồi lâu, cô ấy mới nói tiếp: “Vậy chị... nhận nó nhé?”

“Ừm, Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu cười hì hì: “Nên mà, nên mà!”

“Đàn em này, tiền cơm nước của em trong vòng một năm tới cứ để chị lo cho.” Khúc Nhiên cẩn thận cầm lấy hạt ngọc quỷ, vỗ ngực nói với Tô Tái Tái.

“Thế thì cảm ơn đàn chị nha.” Tô Tái Tái mỉm cười: “Chị đúng thật là một người tốt mà.”

“Giờ em định ra ngoài ăn sáng à? Hay là em đợi chị tí được không? Chị thu dọn đồ đạc một cái rồi đi cùng với em luôn, chị mời.” Khúc Nhiên nói.

“Hôm nay không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu đáp: “Em có hẹn với bạn rồi.”

“Vậy à... thế thì đợi lần sau nhé?” Khúc Nhiên gật đầu.

“Dạ, vậy lần sau gặp, tạm biệt đàn chị!” Tô Tái Tái chào tạm biệt Khúc Nhiên.

Đến khi Tô Tái Tái đã bước vào thang máy, người giấy nhỏ mới chui ra khỏi chiếc mũ, ngồi lên vai cô rồi đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.

Trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Tô Tái Tái thấy thế, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn đấy.”

... Hừ, người ta chỉ muốn kiểm tra thử xem cây kiếm có tốt hay không thôi mà~

Người giấy nhỏ chống nạnh, vẫn là dáng vẻ không có lý lẽ nhưng vẫn ưỡn ngực tự tin như cũ.

Tô Tái Tái nhìn nó rồi lại ôm trán thở dài: “Chị nhớ là lúc chị còn nhỏ... rõ ràng em ngoan ngoãn lắm cơ mà, rốt cuộc là ai đã dạy hư em hả...?”

… Chị chứ ai!

Người giấy nhỏ nghe xong, lập tức giơ tay lên chỉ vào Tô Tái Tái.

Lần này, cuối cùng nó cũng có thể lẽ thẳng khí hùng rồi.

----

Khi Tô Tái Tái vừa xuất hiện, Ngô Lục Lục đã nhanh chóng vẫy tay chào cô. Nhân lúc cô đi đến gần, ông ấy cười hì hì mở cửa sau cho cô.

“Tiểu hữu, đã lâu không gặp!”

Tô Tái Tái ngồi lên xe rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục.

Khác với dáng vẻ gầy gò và lấm la lấm lét lúc trước, giờ đây ông ấy trông có tinh thần và ưa nhìn hơn rất nhiều.

Phải hình dung như thế nào nhỉ? À, là một vẻ đẹp... từ trong xương tủy.

Giống như là tướng xương không tốt ban đầu đã được nắn lại vậy.

“Dạo gần đây trông ông có sức sống hơn hẳn đấy.” Tô Tái Tái quan sát ông ấy từ đầu đến chân rồi lên tiếng.

“Đương nhiên rồi.” Ngô Lục Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ vui vẻ nói: “Cũng không biết tại sao nữa, chắc có lẽ là sau khi về nhà, tâm trạng trở nên thoải mái hẳn ra, nên con người cũng có tinh thần hơn và trông cũng đẹp trai hơn đó mà.”

Ngô Lục Lục vừa nói, vừa sờ mặt của mình cười ha hả.

Ngay cả làn da cũng không còn thô ráp như trước nữa!

Tô Tái Tái gật đầu: “Tôi còn chưa có ăn sáng, hay là đi ăn sáng trước rồi hẳn đến buổi đấu giá mà ông nói?”

“Oki, nhà họ Ngô có phòng riêng ở chỗ đó, nên đến trễ xíu cũng không sao đâu.” Ngô Lục Lục vỗ ngực nói, dừng lại vài giây rồi lại như sực nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói tiếp: “À phải rồi, mấy cái đồ ăn vặt và trái cây mà hôm qua tôi bảo quản gia đưa đến, ăn được chứ? Nếu cô thích thì lần sau tôi sẽ gửi cho cô tiếp nhé.”

Anh trai của ông ấy trả tiền mà lo gì!

Nói đến vấn đề này, Tô Tái Tái không khỏi sờ mũi: “Đồ ăn vặt... đều rất ngon.”

“Thật không đó? Cô đừng khách sáo với tôi, có món nào không thích thì cứ nói cho tôi biết.”

Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… “Hả?! Cái này... quá quý trọng rồi, chị không thể nhận được đâu.” Khúc Nhiên vội vàng muốn trả lại hạt ngọc quỷ cho Tô Tái Tái: “Nếu em là người nhặt được, vậy thì nên là của em mới phải. Đàn em à, cái này rất là quý giá đó, em giữ lại dùng đi.”“Không đâu~ Nhặt được ở trước cửa phòng chị thì đương nhiên là của chị mới đúng.” Tô Tái Tái giữ tay của Khúc Nhiên lại, vẻ mặt chân thành nói: “Biết đâu đây chính là món quà bất ngờ mà hôm qua ông trời đã ban cho chị thì sao? Nói chung là chị đừng từ chối nữa mà.”Xin đàn chị hãy gánh giúp em cái tội này, cảm ơn!“Vậy...” Khúc Nhiên thấy thái độ của Tô Tái Tái cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói lời khách sáo, với lại bản thân cô ấy cũng thật sự rất thèm khát hạt ngọc quỷ này, do dự một hồi lâu, cô ấy mới nói tiếp: “Vậy chị... nhận nó nhé?”“Ừm, Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu cười hì hì: “Nên mà, nên mà!”“Đàn em này, tiền cơm nước của em trong vòng một năm tới cứ để chị lo cho.” Khúc Nhiên cẩn thận cầm lấy hạt ngọc quỷ, vỗ ngực nói với Tô Tái Tái.“Thế thì cảm ơn đàn chị nha.” Tô Tái Tái mỉm cười: “Chị đúng thật là một người tốt mà.”“Giờ em định ra ngoài ăn sáng à? Hay là em đợi chị tí được không? Chị thu dọn đồ đạc một cái rồi đi cùng với em luôn, chị mời.” Khúc Nhiên nói.“Hôm nay không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu đáp: “Em có hẹn với bạn rồi.”“Vậy à... thế thì đợi lần sau nhé?” Khúc Nhiên gật đầu.“Dạ, vậy lần sau gặp, tạm biệt đàn chị!” Tô Tái Tái chào tạm biệt Khúc Nhiên.Đến khi Tô Tái Tái đã bước vào thang máy, người giấy nhỏ mới chui ra khỏi chiếc mũ, ngồi lên vai cô rồi đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.Trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.Tô Tái Tái thấy thế, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn đấy.”... Hừ, người ta chỉ muốn kiểm tra thử xem cây kiếm có tốt hay không thôi mà~Người giấy nhỏ chống nạnh, vẫn là dáng vẻ không có lý lẽ nhưng vẫn ưỡn ngực tự tin như cũ.Tô Tái Tái nhìn nó rồi lại ôm trán thở dài: “Chị nhớ là lúc chị còn nhỏ... rõ ràng em ngoan ngoãn lắm cơ mà, rốt cuộc là ai đã dạy hư em hả...?”… Chị chứ ai!Người giấy nhỏ nghe xong, lập tức giơ tay lên chỉ vào Tô Tái Tái.Lần này, cuối cùng nó cũng có thể lẽ thẳng khí hùng rồi.----Khi Tô Tái Tái vừa xuất hiện, Ngô Lục Lục đã nhanh chóng vẫy tay chào cô. Nhân lúc cô đi đến gần, ông ấy cười hì hì mở cửa sau cho cô.“Tiểu hữu, đã lâu không gặp!”Tô Tái Tái ngồi lên xe rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục.Khác với dáng vẻ gầy gò và lấm la lấm lét lúc trước, giờ đây ông ấy trông có tinh thần và ưa nhìn hơn rất nhiều.Phải hình dung như thế nào nhỉ? À, là một vẻ đẹp... từ trong xương tủy.Giống như là tướng xương không tốt ban đầu đã được nắn lại vậy.“Dạo gần đây trông ông có sức sống hơn hẳn đấy.” Tô Tái Tái quan sát ông ấy từ đầu đến chân rồi lên tiếng.“Đương nhiên rồi.” Ngô Lục Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ vui vẻ nói: “Cũng không biết tại sao nữa, chắc có lẽ là sau khi về nhà, tâm trạng trở nên thoải mái hẳn ra, nên con người cũng có tinh thần hơn và trông cũng đẹp trai hơn đó mà.”Ngô Lục Lục vừa nói, vừa sờ mặt của mình cười ha hả.Ngay cả làn da cũng không còn thô ráp như trước nữa!Tô Tái Tái gật đầu: “Tôi còn chưa có ăn sáng, hay là đi ăn sáng trước rồi hẳn đến buổi đấu giá mà ông nói?”“Oki, nhà họ Ngô có phòng riêng ở chỗ đó, nên đến trễ xíu cũng không sao đâu.” Ngô Lục Lục vỗ ngực nói, dừng lại vài giây rồi lại như sực nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói tiếp: “À phải rồi, mấy cái đồ ăn vặt và trái cây mà hôm qua tôi bảo quản gia đưa đến, ăn được chứ? Nếu cô thích thì lần sau tôi sẽ gửi cho cô tiếp nhé.”Anh trai của ông ấy trả tiền mà lo gì!Nói đến vấn đề này, Tô Tái Tái không khỏi sờ mũi: “Đồ ăn vặt... đều rất ngon.”“Thật không đó? Cô đừng khách sáo với tôi, có món nào không thích thì cứ nói cho tôi biết.”

Chương 159