Lúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến…
Chương 193
Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… [Hả? Hóa ra vừa rồi em đang diễn sao? Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết thật tốt! Thật mong chờ phim ra mắt!][Mong chờ +1][Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết so ra còn tốt hơn một vài diễn viên nổi tiếng khác, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã tin là thật. Bọn họ đáng ra nên tới học tập cô một chút.][Đúng vậy, Hiểu Tuyết thật tuyệt vời, khi nào bộ phim em đóng ra mắt tôi nhất định sẽ đi xem cổ vũ.]Phương Hiểu Tuyết cắn răng cười, giả bộ như bản thân đang đọc bình luận của mọi người, nhưng thật ra ở bên dưới, cô ta vẫn đang không ngừng tự nhéo tay mình.Sau khi đè nỗi sợ hãi không tên xuống, cô ta mới chớp mắt, hoạt bát nói: “Được rồi, Hiểu Tuyết ở đây cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với em, nhưng hiện tại bộ phim còn đang trong giai đoạn bí mật, nên em không thể tiết lộ gì thêm với mọi người được nữa đâu!”[Hiểu được.][Cố lên.]Phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên trở nên hài hòa, tất cả bình luận đều là những lời cổ vũ Phương Hiểu Tuyết.Nhưng bí mật nhiều người biết thì khó giữ được, trong lúc này không thể nào chỉ có một tiếng nói.Quả nhiên, vẫn có một nhóm người không ngừng bình luận kêu Phương Hiểu Tuyết “Lừa đảo”.Ngay lập tức, hai phe lại rùm beng lên.[Sao vẫn có người cứ nói cái gì mà lừa đảo với chả lừa đảo vậy? Không nghe Hiểu Tuyết nói mới nãy chỉ là đang diễn thôi à? Mấy người có phải là người hâm mộ của Khúc Nhiên không? Thật là thối mà, mau cút về bên cạnh chủ của mấy người đi!][?? Sao tôi lại thành người hâm mộ của Khúc Nhiên rồi. Vừa nãy đúng là búp bê đã cử động mà.][Đúng thế, làm sao nào? Quan điểm khác với mấy người thì chính là ở phe đối lập đúng không? Nếu cô ta không phải đang diễn trò thì nói cô ta nhìn con rối đi xem nào? Cô ta có dám làm không?][Mấy người…]Phương Hiểu Tuyết thấy phòng phát sóng trực tiếp lại chuẩn bị cãi nhau, rồi nghĩ tới sản phẩm cần được quảng cáo vẫn còn chưa lên sóng, vì thế cô ta nhanh chóng cười trấn an mọi người.“Được rồi, được rồi, có thể là vở diễn lúc nãy của em đã khiến mọi người hiểu lầm rồi.” Cô ta dừng lại, cười một cái: “Bây giờ em nhìn con rối là được rồi mà.”Nói xong, Phương Hiểu Tuyết kiên trì quay qua nhìn con rối đang ngồi trên vai trái cô ta, sau khi nhận ra hình như nó không có vấn đề gì, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Có vẻ cô ta đã bị mấy câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp hù dọa rồi, những thứ kiểu như con rối sao có thể động đậy được chứ?Phương Hiểu Tuyết tự giễu trong lòng rồi hừ lạnh, lại lần nữa cảm thấy đắc ý.Trong khu bình luận vẫn còn người đang nói mấy câu như [Vậy cô và nó mặt đối mặt đi.]Tính tình của cô ta vốn dĩ không tốt, bây giờ đã nổi giận.Cô ta nhanh chóng trả lời: “Được.”Sau đó Phương Hiểu Tuyết giật con rối từ trên vai mình xuống, “bộp” một tiếng, để nó xuống đối diện, tâm tình không tốt nói: “Bây giờ em sẽ mặt đối mặt với nó mười phút, nếu em làm được, mời anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chỗ này không chào đón anh.”Người hâm mộ dồn dập bảo tốt lắm, những dòng chữ [Hiểu Tuyết V587!], [Mạnh!] không ngừng chạy trên màn hình.Nhưng cũng có người hâm mộ có tính cách ôn hòa nói: [Cô để xuống nhẹ thôi, con rối búp bê rất yếu đuối, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ bị hư.][Hành động quẳng con rối của cô ta như này, tôi đây không làm người hâm mộ nữa. Hẹn gặp lại mọi người!][Tôi cũng vậy! Những người thích búp bê không thể chịu được!][Cùng nhau, cùng nhau đi thôi nào!][Huyệt thái dương của búp bê có vết rách… Không phải là cô ta tự mình ném hỏng rồi nói là do ngăn cản trộm gì đó chứ?][Có thể lắm ~][Ghê tởm. Tôi chuyển thành antifan đây.]Tất nhiên Phương Hiểu Tuyết nhìn thấy những bình luận này, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp thì cô ra sẽ tức giận tới văng tục rồi.Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn c*n m** d***, đè lửa giận xuống, nhìn chằm chằm vào con rối.Phương Hiểu Tuyết đợi một lát rồi mới giương mắt nhìn về phía camera đang phát sóng trực tiếp mà nói: “Nhìn kìa, đâu có chuyện gì xảy ra đâu nào? Căn bản là con rối búp bê sẽ không…”
[Hả? Hóa ra vừa rồi em đang diễn sao? Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết thật tốt! Thật mong chờ phim ra mắt!]
[Mong chờ +1]
[Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết so ra còn tốt hơn một vài diễn viên nổi tiếng khác, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã tin là thật. Bọn họ đáng ra nên tới học tập cô một chút.]
[Đúng vậy, Hiểu Tuyết thật tuyệt vời, khi nào bộ phim em đóng ra mắt tôi nhất định sẽ đi xem cổ vũ.]
Phương Hiểu Tuyết cắn răng cười, giả bộ như bản thân đang đọc bình luận của mọi người, nhưng thật ra ở bên dưới, cô ta vẫn đang không ngừng tự nhéo tay mình.
Sau khi đè nỗi sợ hãi không tên xuống, cô ta mới chớp mắt, hoạt bát nói: “Được rồi, Hiểu Tuyết ở đây cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với em, nhưng hiện tại bộ phim còn đang trong giai đoạn bí mật, nên em không thể tiết lộ gì thêm với mọi người được nữa đâu!”
[Hiểu được.]
[Cố lên.]
Phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên trở nên hài hòa, tất cả bình luận đều là những lời cổ vũ Phương Hiểu Tuyết.
Nhưng bí mật nhiều người biết thì khó giữ được, trong lúc này không thể nào chỉ có một tiếng nói.
Quả nhiên, vẫn có một nhóm người không ngừng bình luận kêu Phương Hiểu Tuyết “Lừa đảo”.
Ngay lập tức, hai phe lại rùm beng lên.
[Sao vẫn có người cứ nói cái gì mà lừa đảo với chả lừa đảo vậy? Không nghe Hiểu Tuyết nói mới nãy chỉ là đang diễn thôi à? Mấy người có phải là người hâm mộ của Khúc Nhiên không? Thật là thối mà, mau cút về bên cạnh chủ của mấy người đi!]
[?? Sao tôi lại thành người hâm mộ của Khúc Nhiên rồi. Vừa nãy đúng là búp bê đã cử động mà.]
[Đúng thế, làm sao nào? Quan điểm khác với mấy người thì chính là ở phe đối lập đúng không? Nếu cô ta không phải đang diễn trò thì nói cô ta nhìn con rối đi xem nào? Cô ta có dám làm không?]
[Mấy người…]
Phương Hiểu Tuyết thấy phòng phát sóng trực tiếp lại chuẩn bị cãi nhau, rồi nghĩ tới sản phẩm cần được quảng cáo vẫn còn chưa lên sóng, vì thế cô ta nhanh chóng cười trấn an mọi người.
“Được rồi, được rồi, có thể là vở diễn lúc nãy của em đã khiến mọi người hiểu lầm rồi.” Cô ta dừng lại, cười một cái: “Bây giờ em nhìn con rối là được rồi mà.”
Nói xong, Phương Hiểu Tuyết kiên trì quay qua nhìn con rối đang ngồi trên vai trái cô ta, sau khi nhận ra hình như nó không có vấn đề gì, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ cô ta đã bị mấy câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp hù dọa rồi, những thứ kiểu như con rối sao có thể động đậy được chứ?
Phương Hiểu Tuyết tự giễu trong lòng rồi hừ lạnh, lại lần nữa cảm thấy đắc ý.
Trong khu bình luận vẫn còn người đang nói mấy câu như [Vậy cô và nó mặt đối mặt đi.]
Tính tình của cô ta vốn dĩ không tốt, bây giờ đã nổi giận.
Cô ta nhanh chóng trả lời: “Được.”
Sau đó Phương Hiểu Tuyết giật con rối từ trên vai mình xuống, “bộp” một tiếng, để nó xuống đối diện, tâm tình không tốt nói: “Bây giờ em sẽ mặt đối mặt với nó mười phút, nếu em làm được, mời anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chỗ này không chào đón anh.”
Người hâm mộ dồn dập bảo tốt lắm, những dòng chữ [Hiểu Tuyết V587!], [Mạnh!] không ngừng chạy trên màn hình.
Nhưng cũng có người hâm mộ có tính cách ôn hòa nói: [Cô để xuống nhẹ thôi, con rối búp bê rất yếu đuối, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ bị hư.]
[Hành động quẳng con rối của cô ta như này, tôi đây không làm người hâm mộ nữa. Hẹn gặp lại mọi người!]
[Tôi cũng vậy! Những người thích búp bê không thể chịu được!]
[Cùng nhau, cùng nhau đi thôi nào!]
[Huyệt thái dương của búp bê có vết rách… Không phải là cô ta tự mình ném hỏng rồi nói là do ngăn cản trộm gì đó chứ?]
[Có thể lắm ~]
[Ghê tởm. Tôi chuyển thành antifan đây.]
Tất nhiên Phương Hiểu Tuyết nhìn thấy những bình luận này, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp thì cô ra sẽ tức giận tới văng tục rồi.
Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn c*n m** d***, đè lửa giận xuống, nhìn chằm chằm vào con rối.
Phương Hiểu Tuyết đợi một lát rồi mới giương mắt nhìn về phía camera đang phát sóng trực tiếp mà nói: “Nhìn kìa, đâu có chuyện gì xảy ra đâu nào? Căn bản là con rối búp bê sẽ không…”
Thiên Kim Thật Xuống Núi RồiTác giả: Nhất Oản Xoa ThiêuTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngLúc Hứa Tần Nhã từ trên lầu đi xuống, Bạch quản gia đang dặn dò người giúp việc mang bữa sáng lên lầu. Sau khi nhìn thấy Hứa Tần Nhã thì dừng lại, hơi cúi người nói: “Bà chủ.” Hứa Tần Nhã tùy tiện đáp một tiếng, bà ta nhìn thấy người giúp việc bưng bữa sáng lên lầu thì nhăn mặt, sau đó quay xuống nhìn quản gia hỏi: “Lúc này rồi mà nó vẫn chưa tỉnh dậy sao?” Từ “nó” này có đôi chút phản cảm, nhưng quản gia cũng không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu một cái với Hứa Tần Nhã. “Hôm nay tôi còn chưa gặp qua Tô tiểu thư.” Hứa Tần Nhã nghe xong thì càng cau mày hơn. Nhưng sau vài giây lại hồi phục sắc mặt, vừa tiếp tục đi xuống lầu vừa hời hợi nói: “Sau khi Ngữ Dung bận rộn xong thì nhớ nói với tôi, để tôi báo danh cho nó một lớp học về lễ nghi.” “Vâng.” Quản gia rũ mắt đứng yên ở chỗ cũ. Đợi tiễn Hứa Tần Nhã ra cửa xong thì mới quay lại nhìn người làm, vẻ mặt lạnh lùng “Đưa bữa sáng này qua cho Tô tiểu thư đi.” Người làm “dạ” một tiếng, sau đó liền mang bữa sáng lên lầu. Đến lầu rẽ phải, đi đến… [Hả? Hóa ra vừa rồi em đang diễn sao? Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết thật tốt! Thật mong chờ phim ra mắt!][Mong chờ +1][Kỹ năng diễn xuất của Hiểu Tuyết so ra còn tốt hơn một vài diễn viên nổi tiếng khác, vừa rồi suýt chút nữa tôi đã tin là thật. Bọn họ đáng ra nên tới học tập cô một chút.][Đúng vậy, Hiểu Tuyết thật tuyệt vời, khi nào bộ phim em đóng ra mắt tôi nhất định sẽ đi xem cổ vũ.]Phương Hiểu Tuyết cắn răng cười, giả bộ như bản thân đang đọc bình luận của mọi người, nhưng thật ra ở bên dưới, cô ta vẫn đang không ngừng tự nhéo tay mình.Sau khi đè nỗi sợ hãi không tên xuống, cô ta mới chớp mắt, hoạt bát nói: “Được rồi, Hiểu Tuyết ở đây cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đối với em, nhưng hiện tại bộ phim còn đang trong giai đoạn bí mật, nên em không thể tiết lộ gì thêm với mọi người được nữa đâu!”[Hiểu được.][Cố lên.]Phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên trở nên hài hòa, tất cả bình luận đều là những lời cổ vũ Phương Hiểu Tuyết.Nhưng bí mật nhiều người biết thì khó giữ được, trong lúc này không thể nào chỉ có một tiếng nói.Quả nhiên, vẫn có một nhóm người không ngừng bình luận kêu Phương Hiểu Tuyết “Lừa đảo”.Ngay lập tức, hai phe lại rùm beng lên.[Sao vẫn có người cứ nói cái gì mà lừa đảo với chả lừa đảo vậy? Không nghe Hiểu Tuyết nói mới nãy chỉ là đang diễn thôi à? Mấy người có phải là người hâm mộ của Khúc Nhiên không? Thật là thối mà, mau cút về bên cạnh chủ của mấy người đi!][?? Sao tôi lại thành người hâm mộ của Khúc Nhiên rồi. Vừa nãy đúng là búp bê đã cử động mà.][Đúng thế, làm sao nào? Quan điểm khác với mấy người thì chính là ở phe đối lập đúng không? Nếu cô ta không phải đang diễn trò thì nói cô ta nhìn con rối đi xem nào? Cô ta có dám làm không?][Mấy người…]Phương Hiểu Tuyết thấy phòng phát sóng trực tiếp lại chuẩn bị cãi nhau, rồi nghĩ tới sản phẩm cần được quảng cáo vẫn còn chưa lên sóng, vì thế cô ta nhanh chóng cười trấn an mọi người.“Được rồi, được rồi, có thể là vở diễn lúc nãy của em đã khiến mọi người hiểu lầm rồi.” Cô ta dừng lại, cười một cái: “Bây giờ em nhìn con rối là được rồi mà.”Nói xong, Phương Hiểu Tuyết kiên trì quay qua nhìn con rối đang ngồi trên vai trái cô ta, sau khi nhận ra hình như nó không có vấn đề gì, cô ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Có vẻ cô ta đã bị mấy câu nói trong phòng phát sóng trực tiếp hù dọa rồi, những thứ kiểu như con rối sao có thể động đậy được chứ?Phương Hiểu Tuyết tự giễu trong lòng rồi hừ lạnh, lại lần nữa cảm thấy đắc ý.Trong khu bình luận vẫn còn người đang nói mấy câu như [Vậy cô và nó mặt đối mặt đi.]Tính tình của cô ta vốn dĩ không tốt, bây giờ đã nổi giận.Cô ta nhanh chóng trả lời: “Được.”Sau đó Phương Hiểu Tuyết giật con rối từ trên vai mình xuống, “bộp” một tiếng, để nó xuống đối diện, tâm tình không tốt nói: “Bây giờ em sẽ mặt đối mặt với nó mười phút, nếu em làm được, mời anh rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chỗ này không chào đón anh.”Người hâm mộ dồn dập bảo tốt lắm, những dòng chữ [Hiểu Tuyết V587!], [Mạnh!] không ngừng chạy trên màn hình.Nhưng cũng có người hâm mộ có tính cách ôn hòa nói: [Cô để xuống nhẹ thôi, con rối búp bê rất yếu đuối, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ bị hư.][Hành động quẳng con rối của cô ta như này, tôi đây không làm người hâm mộ nữa. Hẹn gặp lại mọi người!][Tôi cũng vậy! Những người thích búp bê không thể chịu được!][Cùng nhau, cùng nhau đi thôi nào!][Huyệt thái dương của búp bê có vết rách… Không phải là cô ta tự mình ném hỏng rồi nói là do ngăn cản trộm gì đó chứ?][Có thể lắm ~][Ghê tởm. Tôi chuyển thành antifan đây.]Tất nhiên Phương Hiểu Tuyết nhìn thấy những bình luận này, nếu không phải đang phát sóng trực tiếp thì cô ra sẽ tức giận tới văng tục rồi.Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn c*n m** d***, đè lửa giận xuống, nhìn chằm chằm vào con rối.Phương Hiểu Tuyết đợi một lát rồi mới giương mắt nhìn về phía camera đang phát sóng trực tiếp mà nói: “Nhìn kìa, đâu có chuyện gì xảy ra đâu nào? Căn bản là con rối búp bê sẽ không…”