“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi.” Vương Vĩnh Bình nhìn rau xào, nay đã biến thành vật thể “Không thể định nghĩa ” trên bàn cơm – cảm khái nói. Tuy rằng 10 năm trước, sau khi vợ bỏ hắn và đứa con 9 tuổi để bỏ trốn theo tình nhân, tất cả việc nhà đều một tay hắn làm. Nhưng mà, không biết là do trời sinh ngốc nghếch hay là do mỗi người đều có chuyện không thể làm được, nấu ăn vẫn là nhược điểm của hắn. Cho dù hắn nấu ăn theo sách, hay là hỏi thăm đủ loại bí quyết từ các nữ đồng nghiệp trong công ty, thì 10 năm qua, trù nghệ của hắn hoàn toàn không có tiến bộ. Hao hết tâm tư làm đồ ăn cũng không thể thành công, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy áy náy. Đứa con đến thời kỳ trưởng thành không được ăn thức ăn bổ dưỡng, điều này đối với con hắn là bất lợi lớn. Thế nên lúc đầu hắn quyết bỏ tiền thuê đầu bếp. Đầu bếp được gửi tới có lẽ là người Tứ Xuyên? Vô luận làm món gì c*̃ng thích bỏ một đống ớt cay khiến đứa con ăn đến phát hoả, trên mặt mụn…
Chương 10
Bất Luân Chi LuyếnTác giả: Bắc Xuyên Tú HoànhTruyện Đam Mỹ“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi.” Vương Vĩnh Bình nhìn rau xào, nay đã biến thành vật thể “Không thể định nghĩa ” trên bàn cơm – cảm khái nói. Tuy rằng 10 năm trước, sau khi vợ bỏ hắn và đứa con 9 tuổi để bỏ trốn theo tình nhân, tất cả việc nhà đều một tay hắn làm. Nhưng mà, không biết là do trời sinh ngốc nghếch hay là do mỗi người đều có chuyện không thể làm được, nấu ăn vẫn là nhược điểm của hắn. Cho dù hắn nấu ăn theo sách, hay là hỏi thăm đủ loại bí quyết từ các nữ đồng nghiệp trong công ty, thì 10 năm qua, trù nghệ của hắn hoàn toàn không có tiến bộ. Hao hết tâm tư làm đồ ăn cũng không thể thành công, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy áy náy. Đứa con đến thời kỳ trưởng thành không được ăn thức ăn bổ dưỡng, điều này đối với con hắn là bất lợi lớn. Thế nên lúc đầu hắn quyết bỏ tiền thuê đầu bếp. Đầu bếp được gửi tới có lẽ là người Tứ Xuyên? Vô luận làm món gì c*̃ng thích bỏ một đống ớt cay khiến đứa con ăn đến phát hoả, trên mặt mụn… “Vương tiên sinh, đây là chuyến cuối cùng.” Người của công ty vận chuyển nói với Vương Diệc Phàm.“Cám ơn, các ngươi đi trước đi, chúng ta lập tức ra ngay.”Vương Vĩnh Bình đứng trong căn phòng trống rỗng. Lữ Di Quân đột nhiên xuất hiện và biến mất làm hắn quyết tâm chuyển nhà. Đến một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. . . Sắp rời đi căn nhà tràn ngập kỉ niệm này. . . Trong lòng tự nhiên có chút luyến tiếc.“Sao vậy?”Vương Diệc Phàm nắm lấy tay cha, hai người nhìn nhau cười, tự nhiên mà hôn môi. . . Nhưng vẫn lo lắng bị người khác thấy, nhanh chóng buông ra.“Đi thôi!”“Ân!”Vương Vĩnh Bình cười trả lời.Phòng sẽ bán đi, nhưng kỉ niệm vĩnh viễn không bao giờ biến mất.Mặc kệ người khác nói gì, hắn cũng không thể xa rời đứa con. Cũng không có khả năng ngây ngô nói: “Chúng ta yêu nhau, tình yêu không bao giờ sai.” Dù sao bọn họ vẫn sống trong xã hội, chỉ là. . . Bọn họ sống cùng nhau, vừa không gây trở ngại người khác, cũng sẽ không thương tổn ai. Cho nên. . . . . . Để cho bọn họ tiếp tục yêu nhau đi!Hoàn
“Vương tiên sinh, đây là chuyến cuối cùng.” Người của công ty vận chuyển nói với Vương Diệc Phàm.
“Cám ơn, các ngươi đi trước đi, chúng ta lập tức ra ngay.”
Vương Vĩnh Bình đứng trong căn phòng trống rỗng. Lữ Di Quân đột nhiên xuất hiện và biến mất làm hắn quyết tâm chuyển nhà. Đến một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. . . Sắp rời đi căn nhà tràn ngập kỉ niệm này. . . Trong lòng tự nhiên có chút luyến tiếc.
“Sao vậy?”
Vương Diệc Phàm nắm lấy tay cha, hai người nhìn nhau cười, tự nhiên mà hôn môi. . . Nhưng vẫn lo lắng bị người khác thấy, nhanh chóng buông ra.
“Đi thôi!”
“Ân!”
Vương Vĩnh Bình cười trả lời.
Phòng sẽ bán đi, nhưng kỉ niệm vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
Mặc kệ người khác nói gì, hắn cũng không thể xa rời đứa con. Cũng không có khả năng ngây ngô nói: “Chúng ta yêu nhau, tình yêu không bao giờ sai.” Dù sao bọn họ vẫn sống trong xã hội, chỉ là. . . Bọn họ sống cùng nhau, vừa không gây trở ngại người khác, cũng sẽ không thương tổn ai. Cho nên. . . . . . Để cho bọn họ tiếp tục yêu nhau đi!
Hoàn
Bất Luân Chi LuyếnTác giả: Bắc Xuyên Tú HoànhTruyện Đam Mỹ“Nếu mẹ ngươi vẫn còn ở đây thì tốt rồi.” Vương Vĩnh Bình nhìn rau xào, nay đã biến thành vật thể “Không thể định nghĩa ” trên bàn cơm – cảm khái nói. Tuy rằng 10 năm trước, sau khi vợ bỏ hắn và đứa con 9 tuổi để bỏ trốn theo tình nhân, tất cả việc nhà đều một tay hắn làm. Nhưng mà, không biết là do trời sinh ngốc nghếch hay là do mỗi người đều có chuyện không thể làm được, nấu ăn vẫn là nhược điểm của hắn. Cho dù hắn nấu ăn theo sách, hay là hỏi thăm đủ loại bí quyết từ các nữ đồng nghiệp trong công ty, thì 10 năm qua, trù nghệ của hắn hoàn toàn không có tiến bộ. Hao hết tâm tư làm đồ ăn cũng không thể thành công, điều này làm cho hắn ít nhiều cảm thấy áy náy. Đứa con đến thời kỳ trưởng thành không được ăn thức ăn bổ dưỡng, điều này đối với con hắn là bất lợi lớn. Thế nên lúc đầu hắn quyết bỏ tiền thuê đầu bếp. Đầu bếp được gửi tới có lẽ là người Tứ Xuyên? Vô luận làm món gì c*̃ng thích bỏ một đống ớt cay khiến đứa con ăn đến phát hoả, trên mặt mụn… “Vương tiên sinh, đây là chuyến cuối cùng.” Người của công ty vận chuyển nói với Vương Diệc Phàm.“Cám ơn, các ngươi đi trước đi, chúng ta lập tức ra ngay.”Vương Vĩnh Bình đứng trong căn phòng trống rỗng. Lữ Di Quân đột nhiên xuất hiện và biến mất làm hắn quyết tâm chuyển nhà. Đến một nơi khác bắt đầu một cuộc sống mới. . . Sắp rời đi căn nhà tràn ngập kỉ niệm này. . . Trong lòng tự nhiên có chút luyến tiếc.“Sao vậy?”Vương Diệc Phàm nắm lấy tay cha, hai người nhìn nhau cười, tự nhiên mà hôn môi. . . Nhưng vẫn lo lắng bị người khác thấy, nhanh chóng buông ra.“Đi thôi!”“Ân!”Vương Vĩnh Bình cười trả lời.Phòng sẽ bán đi, nhưng kỉ niệm vĩnh viễn không bao giờ biến mất.Mặc kệ người khác nói gì, hắn cũng không thể xa rời đứa con. Cũng không có khả năng ngây ngô nói: “Chúng ta yêu nhau, tình yêu không bao giờ sai.” Dù sao bọn họ vẫn sống trong xã hội, chỉ là. . . Bọn họ sống cùng nhau, vừa không gây trở ngại người khác, cũng sẽ không thương tổn ai. Cho nên. . . . . . Để cho bọn họ tiếp tục yêu nhau đi!Hoàn