Tác giả:

Hôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó…

Chương 16: Chương 16 : NGƯỜI LẠ MẶT – CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT

Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… Bây giờ, Nó đã thôi khóc và cố dùng cả hai tay đẩy anh ta ra xa, liếc nhìn và Nó bắt gặp gương mặt thiên thần cùng nụ cười gượng gạo, anh đang nhìn Nó gãi gãi đầu vẻ bối rối. Rồi tự dưng anh ta nắm chặt tay Nó kéo đi. Nó ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng, mặc cho anh ta cứ thế dẫn đi. Không hiểu sao Nó lại co cảm giác an toàn và yên tâm khi đi cạnh anh ta. Có một cái gì đó quen lắm,Nó vừa cảm nhận được nhưng lại quen mất rồi.Người rước mậ Nó đột ngột đứng lại khiến Nó theo quán tính đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn. Nó quắc mắt nhìn ai kia.Chàng trai quay lại, vui vẻ cười với Nó:-Đến rồi, vào thôi!-Cafe vệt nắng??!Nó khó hiểu nhìn anh nhưng cũng lẵng lặng theo anh vào trong. Thì ra nãy giờ anh đã kéo Nó một mạch ra khỏi trường và đến đây. Đầu óc Nó nãy giờ để đâu hay sao ấy mà không biết là mình đang trốn học để cùng một người con trai xa lạ chạy rong ngoài phố. Nó cũng chẳng nhớ nổi mình ra được cổng trường bằng cách nào.Bên trong quán hơi tối một chút nhưng ánh đèn neon đủ màu sắc chiếu sáng rực rỡ thật đẹp mắt, điều hòa để ở chế độ mát dịu cộng với bên trong có khá nhiều chậu cảnh trang trí nên không khí khá là dễ chịu.Nó và anh ta ngồi ở gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy được xe cộ chạy tấp nập bên ngoài và dòng người qua lại náo nhiệt – đúng kiểu Nó thích luôn.Trong khi Nó bận quan sát nội thất của quán thì anh chàng kia đã gọi thức uống từ lúc nào không hay. Anh bồi bàn thân thiện mang đến 1 tách café và một ly sữa tươi, sau khi để lại một nụ cười lịch thiệp anh phục vụ bỏ đi trả lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ.Chàng trai đẩy cốc sữa về phía Nó, lịch sự:-Bạn uống đi!Quái! Sao anh ta biết mình thích uống sữa nhỉ?! Nó cầm ly sữa lên nhấm một ít, vị sữa dịu mát làm tâm hồn Nó cũng trở nên êm dịu hơn. Một ý nghĩ vụt qua đầu Nó:người này quen quen, nếu xét về dáng người và giọng nói thì nếu Nó không lầm, chắc chắn anh ta là…không! Không thể nào, khác xa nhau thế cơ mà…chẳng lẽ…không kìm được những thắc mắc trong lòng, Nó lên tiếng:-Cậu là…Tiến Thanh???( ầm ầm, hình như sét đánh ngang tai. Hichic, phải tự công nhận là t/g lắm trò ghê nhở, mấy hôm nay mưa quá nên t/g muốn đem chút tin sốt nóng vào truyện cho Nó thêm hấp dẫn thôi, hi hi ☺) .Mời mọi người đọc tiếp chương 17: LỜI TỎ TÌNH BẤT NGỜ - 06/10/2013Hôm nay hơi trễ nhá, sr các bạn nhìu nhìu nhá. Hjhj, hẹn gặp lại ở chương tiếp

Bây giờ, Nó đã thôi khóc và cố dùng cả hai tay đẩy anh ta ra xa, liếc nhìn và Nó bắt gặp gương mặt thiên thần cùng nụ cười gượng gạo, anh đang nhìn Nó gãi gãi đầu vẻ bối rối. Rồi tự dưng anh ta nắm chặt tay Nó kéo đi. Nó ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng, mặc cho anh ta cứ thế dẫn đi. Không hiểu sao Nó lại co cảm giác an toàn và yên tâm khi đi cạnh anh ta. Có một cái gì đó quen lắm,Nó vừa cảm nhận được nhưng lại quen mất rồi.

Người rước mậ Nó đột ngột đứng lại khiến Nó theo quán tính đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn. Nó quắc mắt nhìn ai kia.

Chàng trai quay lại, vui vẻ cười với Nó:

-Đến rồi, vào thôi!

-Cafe vệt nắng??!

Nó khó hiểu nhìn anh nhưng cũng lẵng lặng theo anh vào trong. Thì ra nãy giờ anh đã kéo Nó một mạch ra khỏi trường và đến đây. Đầu óc Nó nãy giờ để đâu hay sao ấy mà không biết là mình đang trốn học để cùng một người con trai xa lạ chạy rong ngoài phố. Nó cũng chẳng nhớ nổi mình ra được cổng trường bằng cách nào.

Bên trong quán hơi tối một chút nhưng ánh đèn neon đủ màu sắc chiếu sáng rực rỡ thật đẹp mắt, điều hòa để ở chế độ mát dịu cộng với bên trong có khá nhiều chậu cảnh trang trí nên không khí khá là dễ chịu.

Nó và anh ta ngồi ở gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy được xe cộ chạy tấp nập bên ngoài và dòng người qua lại náo nhiệt – đúng kiểu Nó thích luôn.

Trong khi Nó bận quan sát nội thất của quán thì anh chàng kia đã gọi thức uống từ lúc nào không hay. Anh bồi bàn thân thiện mang đến 1 tách café và một ly sữa tươi, sau khi để lại một nụ cười lịch thiệp anh phục vụ bỏ đi trả lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ.

Chàng trai đẩy cốc sữa về phía Nó, lịch sự:

-Bạn uống đi!

Quái! Sao anh ta biết mình thích uống sữa nhỉ?! Nó cầm ly sữa lên nhấm một ít, vị sữa dịu mát làm tâm hồn Nó cũng trở nên êm dịu hơn. Một ý nghĩ vụt qua đầu Nó:người này quen quen, nếu xét về dáng người và giọng nói thì nếu Nó không lầm, chắc chắn anh ta là…không! Không thể nào, khác xa nhau thế cơ mà…chẳng lẽ…không kìm được những thắc mắc trong lòng, Nó lên tiếng:

-Cậu là…Tiến Thanh???

( ầm ầm, hình như sét đánh ngang tai. Hichic, phải tự công nhận là t/g lắm trò ghê nhở, mấy hôm nay mưa quá nên t/g muốn đem chút tin sốt nóng vào truyện cho Nó thêm hấp dẫn thôi, hi hi ☺) .

Mời mọi người đọc tiếp chương 17: LỜI TỎ TÌNH BẤT NGỜ - 06/10/2013

Hôm nay hơi trễ nhá, sr các bạn nhìu nhìu nhá. Hjhj, hẹn gặp lại ở chương tiếp

Devil & AngelTác giả: NhoklahchahHôm nay là ngày đầu tiên Nó(Nguyễn Ngọc Quỳnh Như ) được chuyển tới học ở trường THPT chuyên Hồng Đức ( lí do sẽ p/s sau). Để che giấu đi vẻ ngoài xinh đẹp của mình Nó quyết định một cách thạt hoàn mỹ trước khi đến trường nhằm không cho ai biết gương mặt thật sự của Nó.Đôi mắt trong veo,uyên bác, tĩnh lặng như nước hồ thu bị che dấu dưới cặp mắt kính dày cộm, mái tóc đenn suôn dài óng ả tết thành 2 bím trong cực ngố và trông có vẻ giống những người ngoài việc học ra thì không còn biết đến gì khác, tóc mái để xõa che lòa xòa trước trán. Đồng phục của trường là váy ngắn cao hơn đầu gối khoảng vài cm nhưng nó lại chọn chiếc váy dài thụng qua khỏi đầu gối hơn cả chục cm.Ngắm nhìn bộ dạng của mình trong gương mà không khỏi choáng váng, nó khẽ nhếch mép tạo một nụ cười nữa miệng (nụ cười hiếm hoi đấy nhé vì nó gần như không còn cười thật sự từ cái ngày ấy...trừ nụ những nụ cười giả tạo do hoàn cảnh bắt buộc - giống kiểu diễn viên đóng kịch í ) Dù đã có một lớp ngụy trang hoàn hảo nhưng Nó… Bây giờ, Nó đã thôi khóc và cố dùng cả hai tay đẩy anh ta ra xa, liếc nhìn và Nó bắt gặp gương mặt thiên thần cùng nụ cười gượng gạo, anh đang nhìn Nó gãi gãi đầu vẻ bối rối. Rồi tự dưng anh ta nắm chặt tay Nó kéo đi. Nó ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng, mặc cho anh ta cứ thế dẫn đi. Không hiểu sao Nó lại co cảm giác an toàn và yên tâm khi đi cạnh anh ta. Có một cái gì đó quen lắm,Nó vừa cảm nhận được nhưng lại quen mất rồi.Người rước mậ Nó đột ngột đứng lại khiến Nó theo quán tính đâm sầm vào tấm lưng rộng lớn. Nó quắc mắt nhìn ai kia.Chàng trai quay lại, vui vẻ cười với Nó:-Đến rồi, vào thôi!-Cafe vệt nắng??!Nó khó hiểu nhìn anh nhưng cũng lẵng lặng theo anh vào trong. Thì ra nãy giờ anh đã kéo Nó một mạch ra khỏi trường và đến đây. Đầu óc Nó nãy giờ để đâu hay sao ấy mà không biết là mình đang trốn học để cùng một người con trai xa lạ chạy rong ngoài phố. Nó cũng chẳng nhớ nổi mình ra được cổng trường bằng cách nào.Bên trong quán hơi tối một chút nhưng ánh đèn neon đủ màu sắc chiếu sáng rực rỡ thật đẹp mắt, điều hòa để ở chế độ mát dịu cộng với bên trong có khá nhiều chậu cảnh trang trí nên không khí khá là dễ chịu.Nó và anh ta ngồi ở gần cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy được xe cộ chạy tấp nập bên ngoài và dòng người qua lại náo nhiệt – đúng kiểu Nó thích luôn.Trong khi Nó bận quan sát nội thất của quán thì anh chàng kia đã gọi thức uống từ lúc nào không hay. Anh bồi bàn thân thiện mang đến 1 tách café và một ly sữa tươi, sau khi để lại một nụ cười lịch thiệp anh phục vụ bỏ đi trả lại không gian riêng cho đôi bạn trẻ.Chàng trai đẩy cốc sữa về phía Nó, lịch sự:-Bạn uống đi!Quái! Sao anh ta biết mình thích uống sữa nhỉ?! Nó cầm ly sữa lên nhấm một ít, vị sữa dịu mát làm tâm hồn Nó cũng trở nên êm dịu hơn. Một ý nghĩ vụt qua đầu Nó:người này quen quen, nếu xét về dáng người và giọng nói thì nếu Nó không lầm, chắc chắn anh ta là…không! Không thể nào, khác xa nhau thế cơ mà…chẳng lẽ…không kìm được những thắc mắc trong lòng, Nó lên tiếng:-Cậu là…Tiến Thanh???( ầm ầm, hình như sét đánh ngang tai. Hichic, phải tự công nhận là t/g lắm trò ghê nhở, mấy hôm nay mưa quá nên t/g muốn đem chút tin sốt nóng vào truyện cho Nó thêm hấp dẫn thôi, hi hi ☺) .Mời mọi người đọc tiếp chương 17: LỜI TỎ TÌNH BẤT NGỜ - 06/10/2013Hôm nay hơi trễ nhá, sr các bạn nhìu nhìu nhá. Hjhj, hẹn gặp lại ở chương tiếp

Chương 16: Chương 16 : NGƯỜI LẠ MẶT – CHÂN TƯỚNG SỰ THẬT