(1) Bây giờ đã là tháng mười rồi mà Trường Trung Học Cơ Sở Nghĩa Hùng này vẫn chưa đón được anh chàng nào đẹp trai tới nhập học. Bọn con gái "mai trê" thở dài, chắc có lẽ cũng hết hy vọng rồi. Bởi lẽ mới đầu năm nay, trường nhận thêm hai học sinh mới vào học lớp 9B. Trông xa thì tưởng đẹp trai, ai ngờ, nhìn gần thì xấu mà tính cách lại chẳng ai ưa. Chắc cố lắm mới có mấy bạn lớp 9B ưa được. Bọn "mai trê"lại thở dài. Thời buổi hoạn nạn khó khăn, kiếm đâu ra trai đẹp bây giờ. Thôi, đành ngậm ngùi ôn thi cấp ba trong đau khổ vậy. ( Nhi: buồn lắm chứ bà con) *** “Sân Bay Quốc Tế Nội Bài- Hà Nội” 5.a.m Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, máy bay riêng dành cho những học sinh du học mới về. Duy chỉ có một người, là người nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người đẹp trai nhất, về đây để tiếp tục công việc học hành. - Cậu Vũ, xe đã chuẩn bị xong. Chúng ta lên đường thôi. - Lại đi tiếp sao? Anh muốn giết tôi à? - Cậu Vũ, không phải, không phải. Là bà chủ dặn tôi, sau khi xuống máy bay phải lên đường về…

Chương 15: Chương 15

Nam Thần Hiện Hữu Giữa Lớp HọcTác giả: Nguyễn Hoàng Bảo Nhi(1) Bây giờ đã là tháng mười rồi mà Trường Trung Học Cơ Sở Nghĩa Hùng này vẫn chưa đón được anh chàng nào đẹp trai tới nhập học. Bọn con gái "mai trê" thở dài, chắc có lẽ cũng hết hy vọng rồi. Bởi lẽ mới đầu năm nay, trường nhận thêm hai học sinh mới vào học lớp 9B. Trông xa thì tưởng đẹp trai, ai ngờ, nhìn gần thì xấu mà tính cách lại chẳng ai ưa. Chắc cố lắm mới có mấy bạn lớp 9B ưa được. Bọn "mai trê"lại thở dài. Thời buổi hoạn nạn khó khăn, kiếm đâu ra trai đẹp bây giờ. Thôi, đành ngậm ngùi ôn thi cấp ba trong đau khổ vậy. ( Nhi: buồn lắm chứ bà con) *** “Sân Bay Quốc Tế Nội Bài- Hà Nội” 5.a.m Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, máy bay riêng dành cho những học sinh du học mới về. Duy chỉ có một người, là người nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người đẹp trai nhất, về đây để tiếp tục công việc học hành. - Cậu Vũ, xe đã chuẩn bị xong. Chúng ta lên đường thôi. - Lại đi tiếp sao? Anh muốn giết tôi à? - Cậu Vũ, không phải, không phải. Là bà chủ dặn tôi, sau khi xuống máy bay phải lên đường về… - Các thứ ba, năm, bảy, chủ nhật đến nhà tôi học. Ngày mai là chủ nhật các cậu đến chứ?- Con này phải đi học đội tuyển Sinh học nè. - Nhi trỏ tay về phía Phương- Cả ngày luôn.- Tối cũng học sao?Phương lắc đầu:- Tối thì không.- Vậy tối qua đi. 7 giờ đến 9 giờ. Về đi bảo vệ đóng cửa đấy.Hắn nói xong thì quay mặt 360 độ ( phá vỡ kỉ lục) bước đi không thèm nhìn ba tụi nó. Còn bọn Nhi, Ánh, Phương thì vui mừng hét lên. Hắn nghe thấy không hiểu sao môi cũng nở nụ cười.***Về đến nhà, Trịnh Quân đã réo lên với hắn:- Cậu chủ, cậu chủ.- Chuyện gì vậy? Từ từ nói không được sao? Tôi còn chưa vào nhà mà. Ủa ông bà đâu?Hắn ngó nghiêng thấy trong nhà chẳng có ai mới thắc mắc.- Thì tôi định nói về vấn đề ấy đây. Ông bà nội bảo là sẽ đi vắng một tháng. Ba mẹ cậu nói đã chuyển tiền về cho ông bà nội tới viện dưỡng lão dưỡng bệnh rồi.- À! Ra thế. - Hắn gật gù, bỗng nhớ tới gì đó. Hắn hỏi: - Thế thằng nhóc kia có gọi về không.?- Dạ, có đấy ạ.! Sáng giờ mấy cuộc, tôi bảo là cậu đi học.Hắn " Ừ " vội mấy câu rồi chạy lên phòng gọi lại cho " thằng em họ yêu quý " của hắn.*" Reng...reng...reng..."- Alo! Ai đấy - [ đầu dây bên kia] vang lên tiếng ngáy ngủ.- Anh nè!- Anh nào?- Anh Quốc.- Hắn bực mình gắt.Đầu dây bên kia nghe tiếng gắt vội tỉnh ngủ nói:- Anh à! Em đang trên máy bay về này.- Thế hả? Vậy bao giờ về tới nơi?- Sáng mai. Mà nè.- Hả?- Về đấy là anh phải đối xử tốt với em đấy. Đừng có mà bắt nạt người ta. Ba má anh bảo nếu anh mà dám bắt nạt em thì em sẽ về Hà Lan luôn. - [ Đầu dây bên kia ] ra cái giọng hăm dọa với hắn.Hắn nghe xong cũng muốn nhảy lên nhưng lại thôi.- Từ bé đến giờ anh có bắt nạt mày bao giờ chưa? Ngày mai về đây bắt đầu học hành đàng hoàng vào. Anh mày đang làm gia sư đấy.- Thế cơ đấy. - [ đầu dây bên kia ] ra vẻ kinh ngạc - Rồi, rồi để đảm bảo cho Vũ Thị chúng ta phải cố gắng học hành thôi.- Biết vậy là tốt. - Hắn khen em họ hắn mặc dù hắn biết em hắn sẽ không bao giờ sửa được cái tính chơi bời của cậu. Chỉ trừ khi, có một người rất quan trọng làm thay đổi suy nghĩ của cậu.- Cúp máy nhe... Bái bai.- Bye. - Hắn cúp máy và xuống nhà ăn cơm với Trịnh Quân.

- Các thứ ba, năm, bảy, chủ nhật đến nhà tôi học. Ngày mai là chủ nhật các cậu đến chứ?

- Con này phải đi học đội tuyển Sinh học nè. - Nhi trỏ tay về phía Phương- Cả ngày luôn.

- Tối cũng học sao?

Phương lắc đầu:

- Tối thì không.

- Vậy tối qua đi. 7 giờ đến 9 giờ. Về đi bảo vệ đóng cửa đấy.

Hắn nói xong thì quay mặt 360 độ ( phá vỡ kỉ lục) bước đi không thèm nhìn ba tụi nó. Còn bọn Nhi, Ánh, Phương thì vui mừng hét lên. Hắn nghe thấy không hiểu sao môi cũng nở nụ cười.

***

Về đến nhà, Trịnh Quân đã réo lên với hắn:

- Cậu chủ, cậu chủ.

- Chuyện gì vậy? Từ từ nói không được sao? Tôi còn chưa vào nhà mà. Ủa ông bà đâu?

Hắn ngó nghiêng thấy trong nhà chẳng có ai mới thắc mắc.

- Thì tôi định nói về vấn đề ấy đây. Ông bà nội bảo là sẽ đi vắng một tháng. Ba mẹ cậu nói đã chuyển tiền về cho ông bà nội tới viện dưỡng lão dưỡng bệnh rồi.

- À! Ra thế. - Hắn gật gù, bỗng nhớ tới gì đó. Hắn hỏi: - Thế thằng nhóc kia có gọi về không.?

- Dạ, có đấy ạ.! Sáng giờ mấy cuộc, tôi bảo là cậu đi học.

Hắn " Ừ " vội mấy câu rồi chạy lên phòng gọi lại cho " thằng em họ yêu quý " của hắn.

*" Reng...reng...reng..."

- Alo! Ai đấy - [ đầu dây bên kia] vang lên tiếng ngáy ngủ.

- Anh nè!

- Anh nào?

- Anh Quốc.- Hắn bực mình gắt.

Đầu dây bên kia nghe tiếng gắt vội tỉnh ngủ nói:

- Anh à! Em đang trên máy bay về này.

- Thế hả? Vậy bao giờ về tới nơi?

- Sáng mai. Mà nè.

- Hả?

- Về đấy là anh phải đối xử tốt với em đấy. Đừng có mà bắt nạt người ta. Ba má anh bảo nếu anh mà dám bắt nạt em thì em sẽ về Hà Lan luôn. - [ Đầu dây bên kia ] ra cái giọng hăm dọa với hắn.

Hắn nghe xong cũng muốn nhảy lên nhưng lại thôi.

- Từ bé đến giờ anh có bắt nạt mày bao giờ chưa? Ngày mai về đây bắt đầu học hành đàng hoàng vào. Anh mày đang làm gia sư đấy.

- Thế cơ đấy. - [ đầu dây bên kia ] ra vẻ kinh ngạc - Rồi, rồi để đảm bảo cho Vũ Thị chúng ta phải cố gắng học hành thôi.

- Biết vậy là tốt. - Hắn khen em họ hắn mặc dù hắn biết em hắn sẽ không bao giờ sửa được cái tính chơi bời của cậu. Chỉ trừ khi, có một người rất quan trọng làm thay đổi suy nghĩ của cậu.

- Cúp máy nhe... Bái bai.

- Bye. - Hắn cúp máy và xuống nhà ăn cơm với Trịnh Quân.

Nam Thần Hiện Hữu Giữa Lớp HọcTác giả: Nguyễn Hoàng Bảo Nhi(1) Bây giờ đã là tháng mười rồi mà Trường Trung Học Cơ Sở Nghĩa Hùng này vẫn chưa đón được anh chàng nào đẹp trai tới nhập học. Bọn con gái "mai trê" thở dài, chắc có lẽ cũng hết hy vọng rồi. Bởi lẽ mới đầu năm nay, trường nhận thêm hai học sinh mới vào học lớp 9B. Trông xa thì tưởng đẹp trai, ai ngờ, nhìn gần thì xấu mà tính cách lại chẳng ai ưa. Chắc cố lắm mới có mấy bạn lớp 9B ưa được. Bọn "mai trê"lại thở dài. Thời buổi hoạn nạn khó khăn, kiếm đâu ra trai đẹp bây giờ. Thôi, đành ngậm ngùi ôn thi cấp ba trong đau khổ vậy. ( Nhi: buồn lắm chứ bà con) *** “Sân Bay Quốc Tế Nội Bài- Hà Nội” 5.a.m Một chiếc máy bay từ từ hạ cánh, máy bay riêng dành cho những học sinh du học mới về. Duy chỉ có một người, là người nhỏ tuổi nhất nhưng cũng là người đẹp trai nhất, về đây để tiếp tục công việc học hành. - Cậu Vũ, xe đã chuẩn bị xong. Chúng ta lên đường thôi. - Lại đi tiếp sao? Anh muốn giết tôi à? - Cậu Vũ, không phải, không phải. Là bà chủ dặn tôi, sau khi xuống máy bay phải lên đường về… - Các thứ ba, năm, bảy, chủ nhật đến nhà tôi học. Ngày mai là chủ nhật các cậu đến chứ?- Con này phải đi học đội tuyển Sinh học nè. - Nhi trỏ tay về phía Phương- Cả ngày luôn.- Tối cũng học sao?Phương lắc đầu:- Tối thì không.- Vậy tối qua đi. 7 giờ đến 9 giờ. Về đi bảo vệ đóng cửa đấy.Hắn nói xong thì quay mặt 360 độ ( phá vỡ kỉ lục) bước đi không thèm nhìn ba tụi nó. Còn bọn Nhi, Ánh, Phương thì vui mừng hét lên. Hắn nghe thấy không hiểu sao môi cũng nở nụ cười.***Về đến nhà, Trịnh Quân đã réo lên với hắn:- Cậu chủ, cậu chủ.- Chuyện gì vậy? Từ từ nói không được sao? Tôi còn chưa vào nhà mà. Ủa ông bà đâu?Hắn ngó nghiêng thấy trong nhà chẳng có ai mới thắc mắc.- Thì tôi định nói về vấn đề ấy đây. Ông bà nội bảo là sẽ đi vắng một tháng. Ba mẹ cậu nói đã chuyển tiền về cho ông bà nội tới viện dưỡng lão dưỡng bệnh rồi.- À! Ra thế. - Hắn gật gù, bỗng nhớ tới gì đó. Hắn hỏi: - Thế thằng nhóc kia có gọi về không.?- Dạ, có đấy ạ.! Sáng giờ mấy cuộc, tôi bảo là cậu đi học.Hắn " Ừ " vội mấy câu rồi chạy lên phòng gọi lại cho " thằng em họ yêu quý " của hắn.*" Reng...reng...reng..."- Alo! Ai đấy - [ đầu dây bên kia] vang lên tiếng ngáy ngủ.- Anh nè!- Anh nào?- Anh Quốc.- Hắn bực mình gắt.Đầu dây bên kia nghe tiếng gắt vội tỉnh ngủ nói:- Anh à! Em đang trên máy bay về này.- Thế hả? Vậy bao giờ về tới nơi?- Sáng mai. Mà nè.- Hả?- Về đấy là anh phải đối xử tốt với em đấy. Đừng có mà bắt nạt người ta. Ba má anh bảo nếu anh mà dám bắt nạt em thì em sẽ về Hà Lan luôn. - [ Đầu dây bên kia ] ra cái giọng hăm dọa với hắn.Hắn nghe xong cũng muốn nhảy lên nhưng lại thôi.- Từ bé đến giờ anh có bắt nạt mày bao giờ chưa? Ngày mai về đây bắt đầu học hành đàng hoàng vào. Anh mày đang làm gia sư đấy.- Thế cơ đấy. - [ đầu dây bên kia ] ra vẻ kinh ngạc - Rồi, rồi để đảm bảo cho Vũ Thị chúng ta phải cố gắng học hành thôi.- Biết vậy là tốt. - Hắn khen em họ hắn mặc dù hắn biết em hắn sẽ không bao giờ sửa được cái tính chơi bời của cậu. Chỉ trừ khi, có một người rất quan trọng làm thay đổi suy nghĩ của cậu.- Cúp máy nhe... Bái bai.- Bye. - Hắn cúp máy và xuống nhà ăn cơm với Trịnh Quân.

Chương 15: Chương 15