Tác giả:

- Vi Yến! Nghe gọi tên, tôi giật mình đứng lại. Đầu óc nãy giờ ở trên mây cuối cùng cũng kịp quay về để nhận diện tiếng nói ban nãy. - Dạ thầy gọi em? Thầy Phan ngoắc ngoắc tôi: - Ừ, em lại đây! Rồi, thấy cái tên Vỹ Thiên đứng bên cạnh thầy, tôi cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Quay sang bảo nhỏ Nhi dắt xe đi gửi một mình, tôi nhanh chân tiến đến chỗ thầy. Thầy Phan chỉ vào Vỹ Thiên, bảo tôi: - Đây này, Cao Vỹ Thiên 9A2, bỏ áo ngoài quần. Bạn này của lớp em, thầy giao lại cho em đó. Thầy đã ghi tên bạn vào sổ rồi, lát em nhớ báo cô chủ nhiệm. Tôi ngoan ngoãn: - Dạ. Thay mặt bạn em xin lỗi thầy. Thầy lắc đầu: - Không sao. Haizz...Một đứa thì ngoan hiền, lễ phép vậy đó, còn một đứa thì... Học sinh bây giờ thật là hết nói nổi! Nghe thầy ca cẩm mà tôi thấy vừa ngại lại vừa buồn cười. Nếu không nhanh chân lẹ tay kéo tên Vỹ Thiên đi thì chắc thầy đã rút lại lời khen ban nãy mất rồi. Ai bảo cái tật tôi nó hay cười~~~ Lại nói đến cái tên Vỹ Thiên. Hình như không gây chuyện thì hắn ăn không…

Chương 33

Ừ Thì, Tao Thích Mày!Tác giả: song_lam- Vi Yến! Nghe gọi tên, tôi giật mình đứng lại. Đầu óc nãy giờ ở trên mây cuối cùng cũng kịp quay về để nhận diện tiếng nói ban nãy. - Dạ thầy gọi em? Thầy Phan ngoắc ngoắc tôi: - Ừ, em lại đây! Rồi, thấy cái tên Vỹ Thiên đứng bên cạnh thầy, tôi cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Quay sang bảo nhỏ Nhi dắt xe đi gửi một mình, tôi nhanh chân tiến đến chỗ thầy. Thầy Phan chỉ vào Vỹ Thiên, bảo tôi: - Đây này, Cao Vỹ Thiên 9A2, bỏ áo ngoài quần. Bạn này của lớp em, thầy giao lại cho em đó. Thầy đã ghi tên bạn vào sổ rồi, lát em nhớ báo cô chủ nhiệm. Tôi ngoan ngoãn: - Dạ. Thay mặt bạn em xin lỗi thầy. Thầy lắc đầu: - Không sao. Haizz...Một đứa thì ngoan hiền, lễ phép vậy đó, còn một đứa thì... Học sinh bây giờ thật là hết nói nổi! Nghe thầy ca cẩm mà tôi thấy vừa ngại lại vừa buồn cười. Nếu không nhanh chân lẹ tay kéo tên Vỹ Thiên đi thì chắc thầy đã rút lại lời khen ban nãy mất rồi. Ai bảo cái tật tôi nó hay cười~~~ Lại nói đến cái tên Vỹ Thiên. Hình như không gây chuyện thì hắn ăn không… Thiên và tôi lang thang ra công viên, rồi vô thức bước đến con đường quen thuộc dẫn đến trường Nam Văn.Thiên cho tay tôi vào túi áo hắn, giọng hoà vào gió:- Nhớ hồi xưa mày nhỉ...- Ừ, hồi đó tao chỉ toàn đuổi mày trên đường này thôi.Thiên cười, khẽ siết tay tôi. Lòng hai đứa nhẹ nhõm lạ.Thiên vừa thắng kiện khi lật lại vụ án năm xưa ở Pháp. Ông bà Ái - người đã giết ba mẹ ruột của Thiên do hiềm khích trong làm ăn, cũng là người Thiên gọi là ba mẹ suốt những năm tháng tuổi thơ - cuối cùng cũng bị pháp luật trừng trị. Công ty được trả về cho Thiên. Hắn bảo:- Dù sao họ cũng nuôi tao từ bé đến lớn, nên tao xin toà giảm tội cho họ. Đành vậy, coi như tao trả nợ ân tình.Thiên chăm sóc ba mẹ nuôi, tức những người đã cưu mang hắn những ngày hắn mất trí nhớ, như chăm sóc những đấng sinh thành thật sự.Tôi làm một chuỗi bài viết về câu chuyện của Thiên và được tổng biên tập đánh giá cao. Anh ấy còn đòi gặp Thiên để kết nghĩa anh em.Nhanh thật, đau khổ và vất vả đi qua, giờ chúng tôi đã có thể yên bình mà đi bên nhau.Hai đứa im lặng tận hưởng những phút giây đất trời sáng sủa sau bao nhiêu giông bão. Chẳng mấy chốc đã thấy ngôi trường quen thuộc hiện ra trước mắt.Chiều, học sinh đã về hết. Sân trường chìm trong sự vắng lặng.Đang đi bên cạnh tôi, chợt Thiên dừng lại. Một tay giữ tay tôi, một tay Thiên cho vào túi áo lấy ra một hộp nhỏ.Hắn trịnh trọng quỳ một chân, nâng tay tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười:- Làm vợ tao nhé!Tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, gật đầu mà cố không để nước mắt rơi. Hắn đeo nhẫn cho tôi, nhìn tôi cười trìu mến rồi ôm tôi vào lòng. Nụ cười ấy, bao năm vẫn làm tan chảy tim tôi.Cây phượng khẽ đu đưa. Một vài cánh hoa đỏ tinh nghịch rơi xuống vai hắn. Tôi nhoẻn miệng cười, liền bị đôi môi ai đó nhẹ nhàng đặt lên miệng. Ngọt liệm...End.Au: Chân thành cảm ơn mọi người đã đọc đến hết truyện. Đây là truyện đầu tay, vẫn còn rất rất nhiều sai sót (chịu nhặt có khi ra mấy rổ sạn -.-), mong mọi người bỏ qua cho au. Mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi những “đứa con” sau của au. Con cả coi như trưởng thành đấy ạ. Một lần nữa au xin chân thành cảm ơn!Sẽ có 1 ngoại truyện nha các bạn! Đón đọc vào ngày mai nhé!

Thiên và tôi lang thang ra công viên, rồi vô thức bước đến con đường quen thuộc dẫn đến trường Nam Văn.

Thiên cho tay tôi vào túi áo hắn, giọng hoà vào gió:

- Nhớ hồi xưa mày nhỉ...

- Ừ, hồi đó tao chỉ toàn đuổi mày trên đường này thôi.

Thiên cười, khẽ siết tay tôi. Lòng hai đứa nhẹ nhõm lạ.

Thiên vừa thắng kiện khi lật lại vụ án năm xưa ở Pháp. Ông bà Ái - người đã giết ba mẹ ruột của Thiên do hiềm khích trong làm ăn, cũng là người Thiên gọi là ba mẹ suốt những năm tháng tuổi thơ - cuối cùng cũng bị pháp luật trừng trị. Công ty được trả về cho Thiên. Hắn bảo:

- Dù sao họ cũng nuôi tao từ bé đến lớn, nên tao xin toà giảm tội cho họ. Đành vậy, coi như tao trả nợ ân tình.

Thiên chăm sóc ba mẹ nuôi, tức những người đã cưu mang hắn những ngày hắn mất trí nhớ, như chăm sóc những đấng sinh thành thật sự.

Tôi làm một chuỗi bài viết về câu chuyện của Thiên và được tổng biên tập đánh giá cao. Anh ấy còn đòi gặp Thiên để kết nghĩa anh em.

Nhanh thật, đau khổ và vất vả đi qua, giờ chúng tôi đã có thể yên bình mà đi bên nhau.

Hai đứa im lặng tận hưởng những phút giây đất trời sáng sủa sau bao nhiêu giông bão. Chẳng mấy chốc đã thấy ngôi trường quen thuộc hiện ra trước mắt.

Chiều, học sinh đã về hết. Sân trường chìm trong sự vắng lặng.

Đang đi bên cạnh tôi, chợt Thiên dừng lại. Một tay giữ tay tôi, một tay Thiên cho vào túi áo lấy ra một hộp nhỏ.

Hắn trịnh trọng quỳ một chân, nâng tay tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười:

- Làm vợ tao nhé!

Tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, gật đầu mà cố không để nước mắt rơi. Hắn đeo nhẫn cho tôi, nhìn tôi cười trìu mến rồi ôm tôi vào lòng. Nụ cười ấy, bao năm vẫn làm tan chảy tim tôi.

Cây phượng khẽ đu đưa. Một vài cánh hoa đỏ tinh nghịch rơi xuống vai hắn. Tôi nhoẻn miệng cười, liền bị đôi môi ai đó nhẹ nhàng đặt lên miệng. Ngọt liệm...

End.

Au: Chân thành cảm ơn mọi người đã đọc đến hết truyện. Đây là truyện đầu tay, vẫn còn rất rất nhiều sai sót (chịu nhặt có khi ra mấy rổ sạn -.-), mong mọi người bỏ qua cho au. Mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi những “đứa con” sau của au. Con cả coi như trưởng thành đấy ạ. Một lần nữa au xin chân thành cảm ơn!

Sẽ có 1 ngoại truyện nha các bạn! Đón đọc vào ngày mai nhé!

Ừ Thì, Tao Thích Mày!Tác giả: song_lam- Vi Yến! Nghe gọi tên, tôi giật mình đứng lại. Đầu óc nãy giờ ở trên mây cuối cùng cũng kịp quay về để nhận diện tiếng nói ban nãy. - Dạ thầy gọi em? Thầy Phan ngoắc ngoắc tôi: - Ừ, em lại đây! Rồi, thấy cái tên Vỹ Thiên đứng bên cạnh thầy, tôi cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra. Quay sang bảo nhỏ Nhi dắt xe đi gửi một mình, tôi nhanh chân tiến đến chỗ thầy. Thầy Phan chỉ vào Vỹ Thiên, bảo tôi: - Đây này, Cao Vỹ Thiên 9A2, bỏ áo ngoài quần. Bạn này của lớp em, thầy giao lại cho em đó. Thầy đã ghi tên bạn vào sổ rồi, lát em nhớ báo cô chủ nhiệm. Tôi ngoan ngoãn: - Dạ. Thay mặt bạn em xin lỗi thầy. Thầy lắc đầu: - Không sao. Haizz...Một đứa thì ngoan hiền, lễ phép vậy đó, còn một đứa thì... Học sinh bây giờ thật là hết nói nổi! Nghe thầy ca cẩm mà tôi thấy vừa ngại lại vừa buồn cười. Nếu không nhanh chân lẹ tay kéo tên Vỹ Thiên đi thì chắc thầy đã rút lại lời khen ban nãy mất rồi. Ai bảo cái tật tôi nó hay cười~~~ Lại nói đến cái tên Vỹ Thiên. Hình như không gây chuyện thì hắn ăn không… Thiên và tôi lang thang ra công viên, rồi vô thức bước đến con đường quen thuộc dẫn đến trường Nam Văn.Thiên cho tay tôi vào túi áo hắn, giọng hoà vào gió:- Nhớ hồi xưa mày nhỉ...- Ừ, hồi đó tao chỉ toàn đuổi mày trên đường này thôi.Thiên cười, khẽ siết tay tôi. Lòng hai đứa nhẹ nhõm lạ.Thiên vừa thắng kiện khi lật lại vụ án năm xưa ở Pháp. Ông bà Ái - người đã giết ba mẹ ruột của Thiên do hiềm khích trong làm ăn, cũng là người Thiên gọi là ba mẹ suốt những năm tháng tuổi thơ - cuối cùng cũng bị pháp luật trừng trị. Công ty được trả về cho Thiên. Hắn bảo:- Dù sao họ cũng nuôi tao từ bé đến lớn, nên tao xin toà giảm tội cho họ. Đành vậy, coi như tao trả nợ ân tình.Thiên chăm sóc ba mẹ nuôi, tức những người đã cưu mang hắn những ngày hắn mất trí nhớ, như chăm sóc những đấng sinh thành thật sự.Tôi làm một chuỗi bài viết về câu chuyện của Thiên và được tổng biên tập đánh giá cao. Anh ấy còn đòi gặp Thiên để kết nghĩa anh em.Nhanh thật, đau khổ và vất vả đi qua, giờ chúng tôi đã có thể yên bình mà đi bên nhau.Hai đứa im lặng tận hưởng những phút giây đất trời sáng sủa sau bao nhiêu giông bão. Chẳng mấy chốc đã thấy ngôi trường quen thuộc hiện ra trước mắt.Chiều, học sinh đã về hết. Sân trường chìm trong sự vắng lặng.Đang đi bên cạnh tôi, chợt Thiên dừng lại. Một tay giữ tay tôi, một tay Thiên cho vào túi áo lấy ra một hộp nhỏ.Hắn trịnh trọng quỳ một chân, nâng tay tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười:- Làm vợ tao nhé!Tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, gật đầu mà cố không để nước mắt rơi. Hắn đeo nhẫn cho tôi, nhìn tôi cười trìu mến rồi ôm tôi vào lòng. Nụ cười ấy, bao năm vẫn làm tan chảy tim tôi.Cây phượng khẽ đu đưa. Một vài cánh hoa đỏ tinh nghịch rơi xuống vai hắn. Tôi nhoẻn miệng cười, liền bị đôi môi ai đó nhẹ nhàng đặt lên miệng. Ngọt liệm...End.Au: Chân thành cảm ơn mọi người đã đọc đến hết truyện. Đây là truyện đầu tay, vẫn còn rất rất nhiều sai sót (chịu nhặt có khi ra mấy rổ sạn -.-), mong mọi người bỏ qua cho au. Mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi những “đứa con” sau của au. Con cả coi như trưởng thành đấy ạ. Một lần nữa au xin chân thành cảm ơn!Sẽ có 1 ngoại truyện nha các bạn! Đón đọc vào ngày mai nhé!

Chương 33