Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 609
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 609: Mà kết quả của Tô Tích Nhi chính là xương cốt không còn. “Đúng là độc ác…”Trong lòng Diệp Phi xúc động thầm than một tiếng, sau đó thu lại ngân châm, còn tiện thế nhìn về phía lưng của Tô Tích Nhi và khẽ nhíu mày. Sau một lượt châm pháp “Lục Đạo Phục Ma” này, anh cũng không loại bỏ được tất cả Cửu U Hỏa Liên, chỉ làm cho một cánh hoa chờ nở kia khôi phục lại màu da. Má nó! Diệp Phi không ngừng mắng thầm, “Mình dốc hết †âm huyết chỉ giải quyết được nửa cánh?” “Vậy chẳng phải tám cánh còn lại sẽ làm mình mệt chết à? Anh nắm luôn lấy cổ tay của Tô Tích Nhi, đá Sinh Tử nhất thời hoạt động, trực tiếp chữa trị. Bảy tia sáng trắng vừa lóe lên đã biến mất. Tám cánh hoa sen trên lưng Tô Tích Nhi liền biến mất một cánh, nhưng còn có bảy cánh vẫn không có động tĩnh gì, vẫn tươi đẹp ướt át. Cho dù là vậy, cơ thể Tô Tích Nhi vẫn lay động, vẻ mệt mỏi liền biến mất, trên người cũng có tinh thần phấn chấn hơn. Mắt Đường Nhược Tuyết sáng lên: “Tình hình của Tích Nhi thế nào?” Chuyện này quá khó giải quyết… “Bệnh tình cơ bản đã được khống chế” Đầu Diệp Phi đầy mồ hôi, rút ngón tay về, còn xoay người sang chỗ khác để Đường Nhược Tuyết mặc quần áo lại đàng hoàng cho Tô Tích Nhi: “Mấy tháng tới, Tích Nhi sẽ không có gì đáng ngại. Nhưng muốn trị tận gốc thì vẫn cần thêm chút thời gian nữa” “Tích Nhi, về sau cứ mùng một với mười lăm, cô đều tới Kim Chi Lâm, tôi sẽ mau chóng trị ệ “Còn nữa, cô bị thiếu máu nghiêm trọng, đồ ăn cần phải phong phú một chút” Anh có hơi kiệt sức. “Cảm ơn bác sĩ Diệp…” Tô Tích Nhi mặc quần áo lại đàng hoàng, hít sâu một hơi. Cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra, đầu mình không còn choáng váng, trong lòng cũng không thấy hoảng hốt nữa. Cảm giác khó thở vẫn luôn làm mình thấy không thở nổi ban đầu cũng hoàn toàn biến mất, không còn thấy khó chịu khi tùy tiện cúi người nữa. Cô ấy yếu ớt nói với Diệp Phi: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, tôi cảm thấy khá hơn rồi” “Nhớ kỹ, về sau cứ mùng một và mười lăm lại tới Kim Chi Lâm: Diệp Phi căn dặn một câu: “Tuyệt đối không thể quên, nếu không cô vẫn có thể phát bệnh đấy” Tô Tích Nhi cắn môi: “Vâng” “Bác sĩ Diệp, vậy bao nhiêu tiền ạ…” Cô ấy thấp thỏm, lo âu nhìn Diệp Phi. Bệnh viện chữa trị cho cô ấy mấy lần, chỉ làm cô ấy vượt qua nguy hiểm, cũng không làm cho cô ấy khỏe hơn, lại lấy học bổng, học phí và tiền quyên giúp của cô. Bây giờ bác sĩ thiên tài Diệp Phi làm cho sức khỏe của cô tốt hơn, chắc thu phí cũng không rẻ. “Đưa ba trăm năm mươi nghìn.” Diệp Phi vốn không định thu tiền, nhưng không thể phá hỏng quy định của Kim Chỉ Lâm. Hơn nữa lấy tình cách của Tô Tích Nhi chắc chắn sẽ từ chối, cho nên anh thuận miệng đưa cho một con số. “Ba trăm năm mươi nghìn. Được…” Tô Tích Nhi mở túi vải ra, luống cuống tay chân lấy ra mấy tờ tiền mặt, sau đó lại rút ba mươi nghìn từ trong túi bò. Sau khi gom góp bảy, tám lần, xếp gọn gàng, cô ấy mới rũ mắt, đưa cho Diệp Phi, lo sợ bất an nói. “Bác sĩ Diệp, thật ngại quá, hôm nay trên người tôi chỉ có ba trăm hai mươi lăm nghìn.” “Tôi làm thêm mấy ngày nữa sẽ được thanh toán tiền. Đến lúc đó tôi sẽ trả số tiền còn lại cho anh. Không biết có được không…” Càng nói, gương mặt cô ấy càng đỏ lên, rất ngượng ngùng. “Lại ba trăm hai mươi lăm nghìn đi.” Diệp Phi mỉm cười nhận lấy số tiền này: “Nể tình thím Ngô, tôi giảm cho cô 9%.”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 609: Mà kết quả của Tô Tích Nhi chính là xương cốt không còn. “Đúng là độc ác…”Trong lòng Diệp Phi xúc động thầm than một tiếng, sau đó thu lại ngân châm, còn tiện thế nhìn về phía lưng của Tô Tích Nhi và khẽ nhíu mày. Sau một lượt châm pháp “Lục Đạo Phục Ma” này, anh cũng không loại bỏ được tất cả Cửu U Hỏa Liên, chỉ làm cho một cánh hoa chờ nở kia khôi phục lại màu da. Má nó! Diệp Phi không ngừng mắng thầm, “Mình dốc hết †âm huyết chỉ giải quyết được nửa cánh?” “Vậy chẳng phải tám cánh còn lại sẽ làm mình mệt chết à? Anh nắm luôn lấy cổ tay của Tô Tích Nhi, đá Sinh Tử nhất thời hoạt động, trực tiếp chữa trị. Bảy tia sáng trắng vừa lóe lên đã biến mất. Tám cánh hoa sen trên lưng Tô Tích Nhi liền biến mất một cánh, nhưng còn có bảy cánh vẫn không có động tĩnh gì, vẫn tươi đẹp ướt át. Cho dù là vậy, cơ thể Tô Tích Nhi vẫn lay động, vẻ mệt mỏi liền biến mất, trên người cũng có tinh thần phấn chấn hơn. Mắt Đường Nhược Tuyết sáng lên: “Tình hình của Tích Nhi thế nào?” Chuyện này quá khó giải quyết… “Bệnh tình cơ bản đã được khống chế” Đầu Diệp Phi đầy mồ hôi, rút ngón tay về, còn xoay người sang chỗ khác để Đường Nhược Tuyết mặc quần áo lại đàng hoàng cho Tô Tích Nhi: “Mấy tháng tới, Tích Nhi sẽ không có gì đáng ngại. Nhưng muốn trị tận gốc thì vẫn cần thêm chút thời gian nữa” “Tích Nhi, về sau cứ mùng một với mười lăm, cô đều tới Kim Chi Lâm, tôi sẽ mau chóng trị ệ “Còn nữa, cô bị thiếu máu nghiêm trọng, đồ ăn cần phải phong phú một chút” Anh có hơi kiệt sức. “Cảm ơn bác sĩ Diệp…” Tô Tích Nhi mặc quần áo lại đàng hoàng, hít sâu một hơi. Cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra, đầu mình không còn choáng váng, trong lòng cũng không thấy hoảng hốt nữa. Cảm giác khó thở vẫn luôn làm mình thấy không thở nổi ban đầu cũng hoàn toàn biến mất, không còn thấy khó chịu khi tùy tiện cúi người nữa. Cô ấy yếu ớt nói với Diệp Phi: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, tôi cảm thấy khá hơn rồi” “Nhớ kỹ, về sau cứ mùng một và mười lăm lại tới Kim Chi Lâm: Diệp Phi căn dặn một câu: “Tuyệt đối không thể quên, nếu không cô vẫn có thể phát bệnh đấy” Tô Tích Nhi cắn môi: “Vâng” “Bác sĩ Diệp, vậy bao nhiêu tiền ạ…” Cô ấy thấp thỏm, lo âu nhìn Diệp Phi. Bệnh viện chữa trị cho cô ấy mấy lần, chỉ làm cô ấy vượt qua nguy hiểm, cũng không làm cho cô ấy khỏe hơn, lại lấy học bổng, học phí và tiền quyên giúp của cô. Bây giờ bác sĩ thiên tài Diệp Phi làm cho sức khỏe của cô tốt hơn, chắc thu phí cũng không rẻ. “Đưa ba trăm năm mươi nghìn.” Diệp Phi vốn không định thu tiền, nhưng không thể phá hỏng quy định của Kim Chỉ Lâm. Hơn nữa lấy tình cách của Tô Tích Nhi chắc chắn sẽ từ chối, cho nên anh thuận miệng đưa cho một con số. “Ba trăm năm mươi nghìn. Được…” Tô Tích Nhi mở túi vải ra, luống cuống tay chân lấy ra mấy tờ tiền mặt, sau đó lại rút ba mươi nghìn từ trong túi bò. Sau khi gom góp bảy, tám lần, xếp gọn gàng, cô ấy mới rũ mắt, đưa cho Diệp Phi, lo sợ bất an nói. “Bác sĩ Diệp, thật ngại quá, hôm nay trên người tôi chỉ có ba trăm hai mươi lăm nghìn.” “Tôi làm thêm mấy ngày nữa sẽ được thanh toán tiền. Đến lúc đó tôi sẽ trả số tiền còn lại cho anh. Không biết có được không…” Càng nói, gương mặt cô ấy càng đỏ lên, rất ngượng ngùng. “Lại ba trăm hai mươi lăm nghìn đi.” Diệp Phi mỉm cười nhận lấy số tiền này: “Nể tình thím Ngô, tôi giảm cho cô 9%.”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 609: Mà kết quả của Tô Tích Nhi chính là xương cốt không còn. “Đúng là độc ác…”Trong lòng Diệp Phi xúc động thầm than một tiếng, sau đó thu lại ngân châm, còn tiện thế nhìn về phía lưng của Tô Tích Nhi và khẽ nhíu mày. Sau một lượt châm pháp “Lục Đạo Phục Ma” này, anh cũng không loại bỏ được tất cả Cửu U Hỏa Liên, chỉ làm cho một cánh hoa chờ nở kia khôi phục lại màu da. Má nó! Diệp Phi không ngừng mắng thầm, “Mình dốc hết †âm huyết chỉ giải quyết được nửa cánh?” “Vậy chẳng phải tám cánh còn lại sẽ làm mình mệt chết à? Anh nắm luôn lấy cổ tay của Tô Tích Nhi, đá Sinh Tử nhất thời hoạt động, trực tiếp chữa trị. Bảy tia sáng trắng vừa lóe lên đã biến mất. Tám cánh hoa sen trên lưng Tô Tích Nhi liền biến mất một cánh, nhưng còn có bảy cánh vẫn không có động tĩnh gì, vẫn tươi đẹp ướt át. Cho dù là vậy, cơ thể Tô Tích Nhi vẫn lay động, vẻ mệt mỏi liền biến mất, trên người cũng có tinh thần phấn chấn hơn. Mắt Đường Nhược Tuyết sáng lên: “Tình hình của Tích Nhi thế nào?” Chuyện này quá khó giải quyết… “Bệnh tình cơ bản đã được khống chế” Đầu Diệp Phi đầy mồ hôi, rút ngón tay về, còn xoay người sang chỗ khác để Đường Nhược Tuyết mặc quần áo lại đàng hoàng cho Tô Tích Nhi: “Mấy tháng tới, Tích Nhi sẽ không có gì đáng ngại. Nhưng muốn trị tận gốc thì vẫn cần thêm chút thời gian nữa” “Tích Nhi, về sau cứ mùng một với mười lăm, cô đều tới Kim Chi Lâm, tôi sẽ mau chóng trị ệ “Còn nữa, cô bị thiếu máu nghiêm trọng, đồ ăn cần phải phong phú một chút” Anh có hơi kiệt sức. “Cảm ơn bác sĩ Diệp…” Tô Tích Nhi mặc quần áo lại đàng hoàng, hít sâu một hơi. Cô ấy ngạc nhiên phát hiện ra, đầu mình không còn choáng váng, trong lòng cũng không thấy hoảng hốt nữa. Cảm giác khó thở vẫn luôn làm mình thấy không thở nổi ban đầu cũng hoàn toàn biến mất, không còn thấy khó chịu khi tùy tiện cúi người nữa. Cô ấy yếu ớt nói với Diệp Phi: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, tôi cảm thấy khá hơn rồi” “Nhớ kỹ, về sau cứ mùng một và mười lăm lại tới Kim Chi Lâm: Diệp Phi căn dặn một câu: “Tuyệt đối không thể quên, nếu không cô vẫn có thể phát bệnh đấy” Tô Tích Nhi cắn môi: “Vâng” “Bác sĩ Diệp, vậy bao nhiêu tiền ạ…” Cô ấy thấp thỏm, lo âu nhìn Diệp Phi. Bệnh viện chữa trị cho cô ấy mấy lần, chỉ làm cô ấy vượt qua nguy hiểm, cũng không làm cho cô ấy khỏe hơn, lại lấy học bổng, học phí và tiền quyên giúp của cô. Bây giờ bác sĩ thiên tài Diệp Phi làm cho sức khỏe của cô tốt hơn, chắc thu phí cũng không rẻ. “Đưa ba trăm năm mươi nghìn.” Diệp Phi vốn không định thu tiền, nhưng không thể phá hỏng quy định của Kim Chỉ Lâm. Hơn nữa lấy tình cách của Tô Tích Nhi chắc chắn sẽ từ chối, cho nên anh thuận miệng đưa cho một con số. “Ba trăm năm mươi nghìn. Được…” Tô Tích Nhi mở túi vải ra, luống cuống tay chân lấy ra mấy tờ tiền mặt, sau đó lại rút ba mươi nghìn từ trong túi bò. Sau khi gom góp bảy, tám lần, xếp gọn gàng, cô ấy mới rũ mắt, đưa cho Diệp Phi, lo sợ bất an nói. “Bác sĩ Diệp, thật ngại quá, hôm nay trên người tôi chỉ có ba trăm hai mươi lăm nghìn.” “Tôi làm thêm mấy ngày nữa sẽ được thanh toán tiền. Đến lúc đó tôi sẽ trả số tiền còn lại cho anh. Không biết có được không…” Càng nói, gương mặt cô ấy càng đỏ lên, rất ngượng ngùng. “Lại ba trăm hai mươi lăm nghìn đi.” Diệp Phi mỉm cười nhận lấy số tiền này: “Nể tình thím Ngô, tôi giảm cho cô 9%.”