Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 613

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 613: “Bốp”’ Thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết đều nói giúp bà, Lâm Thu Linh càng tức giận hơn, tát vào mặt thím Ngô. “Tôi bảo bà cút, có nghe không?” “Bà còn ưỡn ẹo ở đây làm gì? “Bà thật sự tưởng mình thành cọng hành nào mà cùng ăn cơm hả?” “Nhanh chút về phòng bếp, đừng có loanh quanh trước mặt tôi. Còn để cho tôi nhìn thấy nữa, tôi trừ bà ba triệu rưỡi” Thím Ngô ôm mặt, cầm bát chuẩn bị rời đi. “Cái ghế này bị bà ngồi qua rồi. Sau bữa cơm nhớ cố gắng rửa sạch đi. Cả người toàn dầu mỡ” Lâm Thu Linh còn nhấc cái ghế thím Ngô vừa ngồi với vẻ mặt ghét bỏ. “Bốp” Bà ta còn chưa nói xong, Diệp Phi đã tát vào mặt Lâm Thu Linh. Một tiếng “Bốp” vang vọng trong cả phòng khách. Trong nháy mắt, trên mặt Lâm Thu Linh có thêm năm dấu ngón tay. Lâm Thu Linh bị một tát này đánh cho bối rối, nhìn Diệp Phi với vẻ không dám tin. Đám người Đường Tam Quốc và Đường Nhược Tuyết cũng sửng sốt, dường như dù thế nào cũng không ngờ Diệp Phi sẽ ra tay. Lâm Thu Linh nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu: “Mày… Mày dám đánh tao à?” “Bà đánh thím Ngô được, sao tôi không đánh bà được chứ?” Diệp Phi lật tay lại tát tới: “Đánh bà thì làm sao?” Lâm Thu Linh rên lên một tiếng và lùi lại mấy bước, hai bên má đều sưng đỏ lên. “Mẹ, mẹ đáng đánh” Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản trước mặt Diệp Phi: “Thím Ngô bận gần chết mà mẹ còn đối xử với thím ấy như vậy, mẹ có lương tâm không vậy?” “Cút đi!” Lúc này Lâm Thu Linh mới có phản ứng, kéo Đường Nhược Tuyết ra, sau đó quát Diệp Phi: “Thằng khốn, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày”  Lâm Thu Linh gào tới khản cả cổ, sau đó lại kéo Đường Tam Quốc kêu lên: “Đồ vô dụng, nó đánh vợ ông, đánh vợ ông đây. Sao ông không lên tiếng hả?” “Còn hai vợ chồng các người nữa, ngồi đấy làm gì chứ? Xông lên đánh nó cho mẹ” Bà ta lại quát Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa. Vợ chồng Hàn Kiếm Phong liền tránh ánh mắt của bà ta. Đánh rắm à, giờ phút này vợ chồng bọn họ đã không thể bắt nạt Diệp Phi như trước rồi. Bọn họ vẫn luôn muốn quan hệ tốt với Diệp Phi, để kiếm chút công trình từ Thương hội Tứ Hải về làm đấy. Vẻ mặt Đường Tam Quốc bất lực, nhìn Diệp Phi nói: “Diệp. Phi, lần này là con không đúng rồi, đánh có hơi nặng…” “Khốn kiếp, đây là vấn đề có nặng hay không sao? “Đây là không nên đánh.”

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 613: “Bốp”’ Thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết đều nói giúp bà, Lâm Thu Linh càng tức giận hơn, tát vào mặt thím Ngô. “Tôi bảo bà cút, có nghe không?” “Bà còn ưỡn ẹo ở đây làm gì? “Bà thật sự tưởng mình thành cọng hành nào mà cùng ăn cơm hả?” “Nhanh chút về phòng bếp, đừng có loanh quanh trước mặt tôi. Còn để cho tôi nhìn thấy nữa, tôi trừ bà ba triệu rưỡi” Thím Ngô ôm mặt, cầm bát chuẩn bị rời đi. “Cái ghế này bị bà ngồi qua rồi. Sau bữa cơm nhớ cố gắng rửa sạch đi. Cả người toàn dầu mỡ” Lâm Thu Linh còn nhấc cái ghế thím Ngô vừa ngồi với vẻ mặt ghét bỏ. “Bốp” Bà ta còn chưa nói xong, Diệp Phi đã tát vào mặt Lâm Thu Linh. Một tiếng “Bốp” vang vọng trong cả phòng khách. Trong nháy mắt, trên mặt Lâm Thu Linh có thêm năm dấu ngón tay. Lâm Thu Linh bị một tát này đánh cho bối rối, nhìn Diệp Phi với vẻ không dám tin. Đám người Đường Tam Quốc và Đường Nhược Tuyết cũng sửng sốt, dường như dù thế nào cũng không ngờ Diệp Phi sẽ ra tay. Lâm Thu Linh nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu: “Mày… Mày dám đánh tao à?” “Bà đánh thím Ngô được, sao tôi không đánh bà được chứ?” Diệp Phi lật tay lại tát tới: “Đánh bà thì làm sao?” Lâm Thu Linh rên lên một tiếng và lùi lại mấy bước, hai bên má đều sưng đỏ lên. “Mẹ, mẹ đáng đánh” Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản trước mặt Diệp Phi: “Thím Ngô bận gần chết mà mẹ còn đối xử với thím ấy như vậy, mẹ có lương tâm không vậy?” “Cút đi!” Lúc này Lâm Thu Linh mới có phản ứng, kéo Đường Nhược Tuyết ra, sau đó quát Diệp Phi: “Thằng khốn, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày”  Lâm Thu Linh gào tới khản cả cổ, sau đó lại kéo Đường Tam Quốc kêu lên: “Đồ vô dụng, nó đánh vợ ông, đánh vợ ông đây. Sao ông không lên tiếng hả?” “Còn hai vợ chồng các người nữa, ngồi đấy làm gì chứ? Xông lên đánh nó cho mẹ” Bà ta lại quát Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa. Vợ chồng Hàn Kiếm Phong liền tránh ánh mắt của bà ta. Đánh rắm à, giờ phút này vợ chồng bọn họ đã không thể bắt nạt Diệp Phi như trước rồi. Bọn họ vẫn luôn muốn quan hệ tốt với Diệp Phi, để kiếm chút công trình từ Thương hội Tứ Hải về làm đấy. Vẻ mặt Đường Tam Quốc bất lực, nhìn Diệp Phi nói: “Diệp. Phi, lần này là con không đúng rồi, đánh có hơi nặng…” “Khốn kiếp, đây là vấn đề có nặng hay không sao? “Đây là không nên đánh.”

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 613: “Bốp”’ Thấy Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết đều nói giúp bà, Lâm Thu Linh càng tức giận hơn, tát vào mặt thím Ngô. “Tôi bảo bà cút, có nghe không?” “Bà còn ưỡn ẹo ở đây làm gì? “Bà thật sự tưởng mình thành cọng hành nào mà cùng ăn cơm hả?” “Nhanh chút về phòng bếp, đừng có loanh quanh trước mặt tôi. Còn để cho tôi nhìn thấy nữa, tôi trừ bà ba triệu rưỡi” Thím Ngô ôm mặt, cầm bát chuẩn bị rời đi. “Cái ghế này bị bà ngồi qua rồi. Sau bữa cơm nhớ cố gắng rửa sạch đi. Cả người toàn dầu mỡ” Lâm Thu Linh còn nhấc cái ghế thím Ngô vừa ngồi với vẻ mặt ghét bỏ. “Bốp” Bà ta còn chưa nói xong, Diệp Phi đã tát vào mặt Lâm Thu Linh. Một tiếng “Bốp” vang vọng trong cả phòng khách. Trong nháy mắt, trên mặt Lâm Thu Linh có thêm năm dấu ngón tay. Lâm Thu Linh bị một tát này đánh cho bối rối, nhìn Diệp Phi với vẻ không dám tin. Đám người Đường Tam Quốc và Đường Nhược Tuyết cũng sửng sốt, dường như dù thế nào cũng không ngờ Diệp Phi sẽ ra tay. Lâm Thu Linh nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu: “Mày… Mày dám đánh tao à?” “Bà đánh thím Ngô được, sao tôi không đánh bà được chứ?” Diệp Phi lật tay lại tát tới: “Đánh bà thì làm sao?” Lâm Thu Linh rên lên một tiếng và lùi lại mấy bước, hai bên má đều sưng đỏ lên. “Mẹ, mẹ đáng đánh” Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản trước mặt Diệp Phi: “Thím Ngô bận gần chết mà mẹ còn đối xử với thím ấy như vậy, mẹ có lương tâm không vậy?” “Cút đi!” Lúc này Lâm Thu Linh mới có phản ứng, kéo Đường Nhược Tuyết ra, sau đó quát Diệp Phi: “Thằng khốn, mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày”  Lâm Thu Linh gào tới khản cả cổ, sau đó lại kéo Đường Tam Quốc kêu lên: “Đồ vô dụng, nó đánh vợ ông, đánh vợ ông đây. Sao ông không lên tiếng hả?” “Còn hai vợ chồng các người nữa, ngồi đấy làm gì chứ? Xông lên đánh nó cho mẹ” Bà ta lại quát Hàn Kiếm Phong và Đường Phong Hoa. Vợ chồng Hàn Kiếm Phong liền tránh ánh mắt của bà ta. Đánh rắm à, giờ phút này vợ chồng bọn họ đã không thể bắt nạt Diệp Phi như trước rồi. Bọn họ vẫn luôn muốn quan hệ tốt với Diệp Phi, để kiếm chút công trình từ Thương hội Tứ Hải về làm đấy. Vẻ mặt Đường Tam Quốc bất lực, nhìn Diệp Phi nói: “Diệp. Phi, lần này là con không đúng rồi, đánh có hơi nặng…” “Khốn kiếp, đây là vấn đề có nặng hay không sao? “Đây là không nên đánh.”

Chương 613