“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 69
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Nguyên Cảnh ra sức cau mày, anh không hy vọng Tô Cẩm gặp phải nguy hiểm.Nếu như nói phía sau chuyện này còn có âm mưu càng lớn hơn, anh càng hy vọng Tô Cẩm có thể thật tốt hơn.Anh thử thăm dò: “Từ trên người Triệu Mạn, có thể truy xét ra được tung tích của những thứ khác không?”Tô Cẩm lắc đầu: “Những thứ tà vật này đều tồn tại đơn độc, không có liên hệ gì đặc biệt, cũng giống như cái gọi là “Tượng thần” này, cho dù đuổi theo tra được nguồn gốc của nó, sợ là cũng không tra ra được điều gì.”Nhưng rất nhiều chuyện đã xuất hiện, như vậy cuối cùng cũng có một ngày, sẽ lộ ra chân tướng.Nguyên Cảnh trầm mặc hồi lâu.Tô Cẩm đột nhiên vỗ bờ vai của anh: “Ai, anh yên tâm đi, chỉ cần anh không tiếp xúc với những thứ tà vật loạn thất bát tao thì sẽ không gặp nguy hiểm.”Nguyên Cảnh: “…” Anh lo lắng chính là chuyện này sao? Anh chính là lo lắng cho cô.Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm thật sâu, thôi đi, đầu óc cô chậm chạp, anh có thể làm sao?Coi như bây giờ nói ra, đoán chừng cũng sẽ chỉ hù doạ đến cô.Nguyên Cảnh mở miệng đổi đề tài: “A Cẩm có thể suy nghĩ một chút về chi phí lần này, chờ Lục Chi Ninh tỉnh lại, có lẽ nên hỏi anh ta trả bao nhiêu cho phù hợp.”Tô Cẩm lập tức tỉnh táo tinh thần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có lý! Lần này hao tốn không ít bùa đâu!”Hơn nữa cô còn chạy tới chạy lui mấy chuyến.Nhất định phải thêm tiền!Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tô Cẩm tràn đầy linh động hoạt bát, đáy mắt Nguyên Cảnh tràn ra mấy phần ý cười.Nếu quả thật không thể khiến cho A Cẩm coi trọng anh, vậy sau này, có lẽ anh có thể thử dùng tài sản của Nguyên gia lừa bắt A Cẩm…*Một đoàn người trở về biệt thự của Nguyên Cảnh.Lục Chi Ninh bị đặt lên trên ghế sofa ở phòng khách.Mẹ Lục thấy anh ta còn chưa tỉnh lại, trong lòng có chút sốt ruột, bà ấy trông mong nhìn về phía Tô Cẩm.Tô Cẩm hiểu ý.“Nguyên Thất đi rót chén nước lạnh đến đây.”Trong giây lát, Nguyên Thất đã bưng chén nước lạnh tới.Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh còn đang bất tỉnh, cô đi tới, giội thẳng chén nước lạnh lên trên mặt Lục Chi Ninh, động tác dứt khoát chứ không ôn nhu chút nào.Mấy người ở đây: “…”Mẹ Lục: “…” Tô quán chủ làm việc quả nhiên không tầm thường.Ngay sau đó, chỉ thấy Lục Chi Ninh ở trên ghế sofa khoan thai tỉnh lại, trong miệng anh ta còn líu ríu: “Trời mưa, trời mưa!”Lục Chi Ninh mở mắt nhìn thấy Sở Lâm ở khoảng cách gần, không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Sở Lâm: “A a a a tôi lại mơ thấy ác mộng! ! !”Thấy vậy, mẹ Lục nhẹ nhàng thở ra: “…” Đạo pháp của Tô quán chủ thật sự là quá cao thâm, nhất định phải bảo Sở Lâm học tập cho giỏi.Ánh mắt Sở Lâm đình trệ trong chốc lát, anh ta xoa đầu Lục Chi Ninh: “Anh nói một chút, anh mơ thấy ác mộng gì?” Để cho tôi khoái lạc từng cái!Lục Chi Ninh buông Sở Lâm ra, nhìn thấy mẹ Lục cũng ở trước mặt, anh ta có chút xấu hổ.“Kỳ thật cũng không có gì, chính là lại mơ thấy mình bị phụ nữ coi trọng, sau đó cô ta tóm lấy tôi, muốn mê hoặc tôi, tôi liều chết không theo, kết quả cô ta mạnh mẽ đòi…” Nói đến chỗ này, Lục Chi Ninh càng ngại ngùng.Giấc mộng kia quá chân thực.Hơi nhớ lại một chút, Lục Chi Ninh còn cảm thấy có chút khó tin.Ở trong mơ, nữ nhân kia thấy mê hoặc không thành, thì muốn gạo nấu thành cơm, cũng may anh ta cơ trí hơn người, tiện tay quăng tấm bùa Thiên Lôi về phía cô ta!Người kia bị dọa liên tục lui về phía sau, không tiếp tục ra tay với anh ta nữa!Về sau, cô ta lại bắt đầu nghĩ những cách khác, anh ta còn trông thấy cô ta còn cầu nguyện với bức ‘Tượng thần’, còn nhỏ máu lên trên bức tượng thần…Thứ đồ chơi kia xem ra cũng không phải là tượng thần nghiêm chỉnh!Hơn nữa máu tươi kia cũng đã được hấp thụ rồi.Sau đó, anh ta bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc cũng không còn rõ ràng nữa, giống như là một đám dây rợ rối loạn, giam anh ta ở trong đó, anh ta dùng hết sức giãy dụa… Cuối cùng bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết nữa.Lục Chi Ninh nhịn không được rùng mình một cái.“Dọa chết người rồi, em phải an ủi một chút.”Lời vừa nói ra, Lục Chi Ninh bỗng nhiên phát hiện ra sức lực có cái gì đó không đúng.Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Sở Lâm, lại nhìn thấy mẹ Lục hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, trong đầu anh ta hoảng hốt có thứ gì đó bộp một tiếng nổ tung.
Nguyên Cảnh ra sức cau mày, anh không hy vọng Tô Cẩm gặp phải nguy hiểm.
Nếu như nói phía sau chuyện này còn có âm mưu càng lớn hơn, anh càng hy vọng Tô Cẩm có thể thật tốt hơn.
Anh thử thăm dò: “Từ trên người Triệu Mạn, có thể truy xét ra được tung tích của những thứ khác không?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Những thứ tà vật này đều tồn tại đơn độc, không có liên hệ gì đặc biệt, cũng giống như cái gọi là “Tượng thần” này, cho dù đuổi theo tra được nguồn gốc của nó, sợ là cũng không tra ra được điều gì.”
Nhưng rất nhiều chuyện đã xuất hiện, như vậy cuối cùng cũng có một ngày, sẽ lộ ra chân tướng.
Nguyên Cảnh trầm mặc hồi lâu.
Tô Cẩm đột nhiên vỗ bờ vai của anh: “Ai, anh yên tâm đi, chỉ cần anh không tiếp xúc với những thứ tà vật loạn thất bát tao thì sẽ không gặp nguy hiểm.”
Nguyên Cảnh: “…” Anh lo lắng chính là chuyện này sao? Anh chính là lo lắng cho cô.
Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm thật sâu, thôi đi, đầu óc cô chậm chạp, anh có thể làm sao?
Coi như bây giờ nói ra, đoán chừng cũng sẽ chỉ hù doạ đến cô.
Nguyên Cảnh mở miệng đổi đề tài: “A Cẩm có thể suy nghĩ một chút về chi phí lần này, chờ Lục Chi Ninh tỉnh lại, có lẽ nên hỏi anh ta trả bao nhiêu cho phù hợp.”
Tô Cẩm lập tức tỉnh táo tinh thần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có lý! Lần này hao tốn không ít bùa đâu!”
Hơn nữa cô còn chạy tới chạy lui mấy chuyến.
Nhất định phải thêm tiền!
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tô Cẩm tràn đầy linh động hoạt bát, đáy mắt Nguyên Cảnh tràn ra mấy phần ý cười.
Nếu quả thật không thể khiến cho A Cẩm coi trọng anh, vậy sau này, có lẽ anh có thể thử dùng tài sản của Nguyên gia lừa bắt A Cẩm…
*
Một đoàn người trở về biệt thự của Nguyên Cảnh.
Lục Chi Ninh bị đặt lên trên ghế sofa ở phòng khách.
Mẹ Lục thấy anh ta còn chưa tỉnh lại, trong lòng có chút sốt ruột, bà ấy trông mong nhìn về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm hiểu ý.
“Nguyên Thất đi rót chén nước lạnh đến đây.”
Trong giây lát, Nguyên Thất đã bưng chén nước lạnh tới.
Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh còn đang bất tỉnh, cô đi tới, giội thẳng chén nước lạnh lên trên mặt Lục Chi Ninh, động tác dứt khoát chứ không ôn nhu chút nào.
Mấy người ở đây: “…”
Mẹ Lục: “…” Tô quán chủ làm việc quả nhiên không tầm thường.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lục Chi Ninh ở trên ghế sofa khoan thai tỉnh lại, trong miệng anh ta còn líu ríu: “Trời mưa, trời mưa!”
Lục Chi Ninh mở mắt nhìn thấy Sở Lâm ở khoảng cách gần, không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Sở Lâm: “A a a a tôi lại mơ thấy ác mộng! ! !”
Thấy vậy, mẹ Lục nhẹ nhàng thở ra: “…” Đạo pháp của Tô quán chủ thật sự là quá cao thâm, nhất định phải bảo Sở Lâm học tập cho giỏi.
Ánh mắt Sở Lâm đình trệ trong chốc lát, anh ta xoa đầu Lục Chi Ninh: “Anh nói một chút, anh mơ thấy ác mộng gì?” Để cho tôi khoái lạc từng cái!
Lục Chi Ninh buông Sở Lâm ra, nhìn thấy mẹ Lục cũng ở trước mặt, anh ta có chút xấu hổ.
“Kỳ thật cũng không có gì, chính là lại mơ thấy mình bị phụ nữ coi trọng, sau đó cô ta tóm lấy tôi, muốn mê hoặc tôi, tôi liều chết không theo, kết quả cô ta mạnh mẽ đòi…” Nói đến chỗ này, Lục Chi Ninh càng ngại ngùng.
Giấc mộng kia quá chân thực.
Hơi nhớ lại một chút, Lục Chi Ninh còn cảm thấy có chút khó tin.
Ở trong mơ, nữ nhân kia thấy mê hoặc không thành, thì muốn gạo nấu thành cơm, cũng may anh ta cơ trí hơn người, tiện tay quăng tấm bùa Thiên Lôi về phía cô ta!
Người kia bị dọa liên tục lui về phía sau, không tiếp tục ra tay với anh ta nữa!
Về sau, cô ta lại bắt đầu nghĩ những cách khác, anh ta còn trông thấy cô ta còn cầu nguyện với bức ‘Tượng thần’, còn nhỏ máu lên trên bức tượng thần…
Thứ đồ chơi kia xem ra cũng không phải là tượng thần nghiêm chỉnh!
Hơn nữa máu tươi kia cũng đã được hấp thụ rồi.
Sau đó, anh ta bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc cũng không còn rõ ràng nữa, giống như là một đám dây rợ rối loạn, giam anh ta ở trong đó, anh ta dùng hết sức giãy dụa… Cuối cùng bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết nữa.
Lục Chi Ninh nhịn không được rùng mình một cái.
“Dọa chết người rồi, em phải an ủi một chút.”
Lời vừa nói ra, Lục Chi Ninh bỗng nhiên phát hiện ra sức lực có cái gì đó không đúng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Sở Lâm, lại nhìn thấy mẹ Lục hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, trong đầu anh ta hoảng hốt có thứ gì đó bộp một tiếng nổ tung.
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Nguyên Cảnh ra sức cau mày, anh không hy vọng Tô Cẩm gặp phải nguy hiểm.Nếu như nói phía sau chuyện này còn có âm mưu càng lớn hơn, anh càng hy vọng Tô Cẩm có thể thật tốt hơn.Anh thử thăm dò: “Từ trên người Triệu Mạn, có thể truy xét ra được tung tích của những thứ khác không?”Tô Cẩm lắc đầu: “Những thứ tà vật này đều tồn tại đơn độc, không có liên hệ gì đặc biệt, cũng giống như cái gọi là “Tượng thần” này, cho dù đuổi theo tra được nguồn gốc của nó, sợ là cũng không tra ra được điều gì.”Nhưng rất nhiều chuyện đã xuất hiện, như vậy cuối cùng cũng có một ngày, sẽ lộ ra chân tướng.Nguyên Cảnh trầm mặc hồi lâu.Tô Cẩm đột nhiên vỗ bờ vai của anh: “Ai, anh yên tâm đi, chỉ cần anh không tiếp xúc với những thứ tà vật loạn thất bát tao thì sẽ không gặp nguy hiểm.”Nguyên Cảnh: “…” Anh lo lắng chính là chuyện này sao? Anh chính là lo lắng cho cô.Nguyên Cảnh nhìn Tô Cẩm thật sâu, thôi đi, đầu óc cô chậm chạp, anh có thể làm sao?Coi như bây giờ nói ra, đoán chừng cũng sẽ chỉ hù doạ đến cô.Nguyên Cảnh mở miệng đổi đề tài: “A Cẩm có thể suy nghĩ một chút về chi phí lần này, chờ Lục Chi Ninh tỉnh lại, có lẽ nên hỏi anh ta trả bao nhiêu cho phù hợp.”Tô Cẩm lập tức tỉnh táo tinh thần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có lý! Lần này hao tốn không ít bùa đâu!”Hơn nữa cô còn chạy tới chạy lui mấy chuyến.Nhất định phải thêm tiền!Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tô Cẩm tràn đầy linh động hoạt bát, đáy mắt Nguyên Cảnh tràn ra mấy phần ý cười.Nếu quả thật không thể khiến cho A Cẩm coi trọng anh, vậy sau này, có lẽ anh có thể thử dùng tài sản của Nguyên gia lừa bắt A Cẩm…*Một đoàn người trở về biệt thự của Nguyên Cảnh.Lục Chi Ninh bị đặt lên trên ghế sofa ở phòng khách.Mẹ Lục thấy anh ta còn chưa tỉnh lại, trong lòng có chút sốt ruột, bà ấy trông mong nhìn về phía Tô Cẩm.Tô Cẩm hiểu ý.“Nguyên Thất đi rót chén nước lạnh đến đây.”Trong giây lát, Nguyên Thất đã bưng chén nước lạnh tới.Tô Cẩm nhìn Lục Chi Ninh còn đang bất tỉnh, cô đi tới, giội thẳng chén nước lạnh lên trên mặt Lục Chi Ninh, động tác dứt khoát chứ không ôn nhu chút nào.Mấy người ở đây: “…”Mẹ Lục: “…” Tô quán chủ làm việc quả nhiên không tầm thường.Ngay sau đó, chỉ thấy Lục Chi Ninh ở trên ghế sofa khoan thai tỉnh lại, trong miệng anh ta còn líu ríu: “Trời mưa, trời mưa!”Lục Chi Ninh mở mắt nhìn thấy Sở Lâm ở khoảng cách gần, không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Sở Lâm: “A a a a tôi lại mơ thấy ác mộng! ! !”Thấy vậy, mẹ Lục nhẹ nhàng thở ra: “…” Đạo pháp của Tô quán chủ thật sự là quá cao thâm, nhất định phải bảo Sở Lâm học tập cho giỏi.Ánh mắt Sở Lâm đình trệ trong chốc lát, anh ta xoa đầu Lục Chi Ninh: “Anh nói một chút, anh mơ thấy ác mộng gì?” Để cho tôi khoái lạc từng cái!Lục Chi Ninh buông Sở Lâm ra, nhìn thấy mẹ Lục cũng ở trước mặt, anh ta có chút xấu hổ.“Kỳ thật cũng không có gì, chính là lại mơ thấy mình bị phụ nữ coi trọng, sau đó cô ta tóm lấy tôi, muốn mê hoặc tôi, tôi liều chết không theo, kết quả cô ta mạnh mẽ đòi…” Nói đến chỗ này, Lục Chi Ninh càng ngại ngùng.Giấc mộng kia quá chân thực.Hơi nhớ lại một chút, Lục Chi Ninh còn cảm thấy có chút khó tin.Ở trong mơ, nữ nhân kia thấy mê hoặc không thành, thì muốn gạo nấu thành cơm, cũng may anh ta cơ trí hơn người, tiện tay quăng tấm bùa Thiên Lôi về phía cô ta!Người kia bị dọa liên tục lui về phía sau, không tiếp tục ra tay với anh ta nữa!Về sau, cô ta lại bắt đầu nghĩ những cách khác, anh ta còn trông thấy cô ta còn cầu nguyện với bức ‘Tượng thần’, còn nhỏ máu lên trên bức tượng thần…Thứ đồ chơi kia xem ra cũng không phải là tượng thần nghiêm chỉnh!Hơn nữa máu tươi kia cũng đã được hấp thụ rồi.Sau đó, anh ta bắt đầu ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc cũng không còn rõ ràng nữa, giống như là một đám dây rợ rối loạn, giam anh ta ở trong đó, anh ta dùng hết sức giãy dụa… Cuối cùng bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết nữa.Lục Chi Ninh nhịn không được rùng mình một cái.“Dọa chết người rồi, em phải an ủi một chút.”Lời vừa nói ra, Lục Chi Ninh bỗng nhiên phát hiện ra sức lực có cái gì đó không đúng.Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Sở Lâm, lại nhìn thấy mẹ Lục hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc, trong đầu anh ta hoảng hốt có thứ gì đó bộp một tiếng nổ tung.