“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…

Chương 259

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Lục phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy con đến đây với mẹ, chỗ mẹ có một cây trâm ngọc, ngược lại là rất xứng với chiếc sườn xám này của con.”Lục phu nhân đè nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, bình thường hai mẹ con đều không mặc sườn xám, cây trâm ngọc kia, chưa từng đeo, trong lúc nhất thời, bà ấy thật sự là có một chút nghĩ không ra đã để đồ ở đâu.“Vận Nhi, con chờ một chút, mẹ đi tìm trước một chút. Ai, lớn tuổi rồi, thường xuyên vứt bừa bãi.” Lục phu nhân đầu tiên là tìm trong hộp trang sức một lần, sau đó lại đến ngăn tủ bình thường cất giữ vật phẩm quý giá.Lần trước bà ấy tìm cái gì đó? Lúc ấy vẫn còn nhìn thấy.Mấy phút sau, Lục phu nhân tìm được cây trâm ngọc kia, chất lượng xem xét rất tốt.Bà ấy cầm hộp gỗ nhỏ dài vui vẻ nói: “Vận Nhi, tìm thấy cây trâm rồi.” Vừa dứt lời, bà ấy vừa quay đầu lại, lại thấy Lục Chi Vận đang lật tìm hộp trang sức của bà ấy.Lục phu nhân bối rối một giây: “Vận Nhi? Con đang tìm cái gì sao?”Lục Chi Vận nghe tiếng, không ngẩng đầu trả lời một câu: “Đồ trang sức ở chỗ mẹ thật đẹp, con chỉ là muốn ngắm nhiều hơn một chút.”Nói xong lời này, cô ta cầm cái vòng ngọc đeo lên tay.Thấy vậy, Lục phu nhân khẽ nhíu mày.Một chút nghi ngờ ở đáy lòng kia trong nháy mắt bị phóng đại.Bà ấy nắm chặt hộp gỗ trong tay, không tự chủ tăng thêm lực đạo, đầu ngón tay hơi trắng bệch.Mà Lục Chi Vận cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục phu nhân, cô ta giơ tay lắc lư chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Mẹ, con đeo cái vòng tay này đẹp không?”Lục phu nhân chật vật kéo ra nụ cười: “Đẹp.”Lục Chi Vận không vui giận dỗi một câu: “Mẹ, mẹ cũng thật là, trong hộp trang sức nhiều đồ tốt như vậy, cũng không chia cho con một ít? Mẹ xem hộp trang sức của con, đều là mấy thứ linh tinh lộn xộn, một chút cũng không phù hợp với phẩm vị của con.”Nụ cười trên mặt Lục phu nhân, hoàn toàn ngưng lại.Nếu như nói ban đầu trong lòng bà ấy còn nghi ngờ về Lục Chi Vận, vậy thì lúc này, chính là nghi ngờ rất lớn, thậm chí là hoài nghi.Trong hộp trang sức của con gái bà ấy, đều là những viên kim cương lớn, hoặc là các loại bảo thạch khó gặp, từ nhỏ con gái đã thích những thứ đó…Làm sao có thể bởi vì thay một chiếc sườn xám, mà sở thích cũng thay đổi?Còn có giờ phút này chiếc vòng ngọc trên tay con gái, con gái tính tình hiếu động, vòng ngọc đeo trên tay nó, sợ là chưa đến một giờ là có thể vỡ thành mấy miếng, cho nên từ trước tới giờ con gái không đeo vòng ngọc.Hơn nữa những điều này đều không phải là điểm mấu chốt nhất…Mấu chốt nhất ở chỗ cái vòng ngọc mà Lục Chi Vận đang đeo kia, là món quà Lục Chiêu Hoà tặng cho mình vào ngày mỷ niệm kết hôn, lấy được từ một buổi đấu giá.Loại quà tặng có ý nghĩa kỷ niệm này, con gái làm sao có thể tùy tiện đeo ở trên tay, còn hỏi bà ấy có đẹp hay không?Lúc này Lục phu nhân, chỉ cảm thấy trong lòng như có gai đâm.Bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho bà ấy biết… Đứa con gái trước mắt này, rất có vấn đề…Thậm chí, người trước mắt, rất có thể không phải con gái mình.Lục phu nhân cố gắng để cho mình trấn định lại, chỉ là cánh tay đang để xuôi ở bên người, vẫn không thể tránh khỏi có chút run rẩy.Lục Chi Vận đang chuyên tâm chọn đồ trang sức, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục phu nhân: “Mẹ, mẹ không muốn cho con đồ trang sức sao? Sao con nói chuyện mẹ lại không trả lời?”Khoé miệng Lục phu nhân khẽ giật: “Con thích thì cứ lấy đi là được, mẹ đang suy nghĩ chuyện khác, nhất thời thất thần…”Lục Chi Vận đặt đồ trang sức xuống, đi hai bước về phía Lục phu nhân: “Thất thần sao?”Cô ta đánh giá vẻ mặt của Lục phu nhân, ánh mắt rơi vào trên cánh tay đang run rẩy của Lục phu nhân: “Sao con có cảm giác mẹ đang sợ con thế?”

Lục phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy con đến đây với mẹ, chỗ mẹ có một cây trâm ngọc, ngược lại là rất xứng với chiếc sườn xám này của con.”

Lục phu nhân đè nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, bình thường hai mẹ con đều không mặc sườn xám, cây trâm ngọc kia, chưa từng đeo, trong lúc nhất thời, bà ấy thật sự là có một chút nghĩ không ra đã để đồ ở đâu.

“Vận Nhi, con chờ một chút, mẹ đi tìm trước một chút. Ai, lớn tuổi rồi, thường xuyên vứt bừa bãi.” Lục phu nhân đầu tiên là tìm trong hộp trang sức một lần, sau đó lại đến ngăn tủ bình thường cất giữ vật phẩm quý giá.

Lần trước bà ấy tìm cái gì đó? Lúc ấy vẫn còn nhìn thấy.

Mấy phút sau, Lục phu nhân tìm được cây trâm ngọc kia, chất lượng xem xét rất tốt.

Bà ấy cầm hộp gỗ nhỏ dài vui vẻ nói: “Vận Nhi, tìm thấy cây trâm rồi.” Vừa dứt lời, bà ấy vừa quay đầu lại, lại thấy Lục Chi Vận đang lật tìm hộp trang sức của bà ấy.

Lục phu nhân bối rối một giây: “Vận Nhi? Con đang tìm cái gì sao?”

Lục Chi Vận nghe tiếng, không ngẩng đầu trả lời một câu: “Đồ trang sức ở chỗ mẹ thật đẹp, con chỉ là muốn ngắm nhiều hơn một chút.”

Nói xong lời này, cô ta cầm cái vòng ngọc đeo lên tay.

Thấy vậy, Lục phu nhân khẽ nhíu mày.

Một chút nghi ngờ ở đáy lòng kia trong nháy mắt bị phóng đại.

Bà ấy nắm chặt hộp gỗ trong tay, không tự chủ tăng thêm lực đạo, đầu ngón tay hơi trắng bệch.

Mà Lục Chi Vận cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục phu nhân, cô ta giơ tay lắc lư chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Mẹ, con đeo cái vòng tay này đẹp không?”

Lục phu nhân chật vật kéo ra nụ cười: “Đẹp.”

Lục Chi Vận không vui giận dỗi một câu: “Mẹ, mẹ cũng thật là, trong hộp trang sức nhiều đồ tốt như vậy, cũng không chia cho con một ít? Mẹ xem hộp trang sức của con, đều là mấy thứ linh tinh lộn xộn, một chút cũng không phù hợp với phẩm vị của con.”

Nụ cười trên mặt Lục phu nhân, hoàn toàn ngưng lại.

Nếu như nói ban đầu trong lòng bà ấy còn nghi ngờ về Lục Chi Vận, vậy thì lúc này, chính là nghi ngờ rất lớn, thậm chí là hoài nghi.

Trong hộp trang sức của con gái bà ấy, đều là những viên kim cương lớn, hoặc là các loại bảo thạch khó gặp, từ nhỏ con gái đã thích những thứ đó…

Làm sao có thể bởi vì thay một chiếc sườn xám, mà sở thích cũng thay đổi?

Còn có giờ phút này chiếc vòng ngọc trên tay con gái, con gái tính tình hiếu động, vòng ngọc đeo trên tay nó, sợ là chưa đến một giờ là có thể vỡ thành mấy miếng, cho nên từ trước tới giờ con gái không đeo vòng ngọc.

Hơn nữa những điều này đều không phải là điểm mấu chốt nhất…

Mấu chốt nhất ở chỗ cái vòng ngọc mà Lục Chi Vận đang đeo kia, là món quà Lục Chiêu Hoà tặng cho mình vào ngày mỷ niệm kết hôn, lấy được từ một buổi đấu giá.

Loại quà tặng có ý nghĩa kỷ niệm này, con gái làm sao có thể tùy tiện đeo ở trên tay, còn hỏi bà ấy có đẹp hay không?

Lúc này Lục phu nhân, chỉ cảm thấy trong lòng như có gai đâm.

Bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho bà ấy biết… Đứa con gái trước mắt này, rất có vấn đề…

Thậm chí, người trước mắt, rất có thể không phải con gái mình.

Lục phu nhân cố gắng để cho mình trấn định lại, chỉ là cánh tay đang để xuôi ở bên người, vẫn không thể tránh khỏi có chút run rẩy.

Lục Chi Vận đang chuyên tâm chọn đồ trang sức, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục phu nhân: “Mẹ, mẹ không muốn cho con đồ trang sức sao? Sao con nói chuyện mẹ lại không trả lời?”

Khoé miệng Lục phu nhân khẽ giật: “Con thích thì cứ lấy đi là được, mẹ đang suy nghĩ chuyện khác, nhất thời thất thần…”

Lục Chi Vận đặt đồ trang sức xuống, đi hai bước về phía Lục phu nhân: “Thất thần sao?”

Cô ta đánh giá vẻ mặt của Lục phu nhân, ánh mắt rơi vào trên cánh tay đang run rẩy của Lục phu nhân: “Sao con có cảm giác mẹ đang sợ con thế?”

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Lục phu nhân khẽ gật đầu: “Vậy con đến đây với mẹ, chỗ mẹ có một cây trâm ngọc, ngược lại là rất xứng với chiếc sườn xám này của con.”Lục phu nhân đè nén sự nghi ngờ xuống đáy lòng, bình thường hai mẹ con đều không mặc sườn xám, cây trâm ngọc kia, chưa từng đeo, trong lúc nhất thời, bà ấy thật sự là có một chút nghĩ không ra đã để đồ ở đâu.“Vận Nhi, con chờ một chút, mẹ đi tìm trước một chút. Ai, lớn tuổi rồi, thường xuyên vứt bừa bãi.” Lục phu nhân đầu tiên là tìm trong hộp trang sức một lần, sau đó lại đến ngăn tủ bình thường cất giữ vật phẩm quý giá.Lần trước bà ấy tìm cái gì đó? Lúc ấy vẫn còn nhìn thấy.Mấy phút sau, Lục phu nhân tìm được cây trâm ngọc kia, chất lượng xem xét rất tốt.Bà ấy cầm hộp gỗ nhỏ dài vui vẻ nói: “Vận Nhi, tìm thấy cây trâm rồi.” Vừa dứt lời, bà ấy vừa quay đầu lại, lại thấy Lục Chi Vận đang lật tìm hộp trang sức của bà ấy.Lục phu nhân bối rối một giây: “Vận Nhi? Con đang tìm cái gì sao?”Lục Chi Vận nghe tiếng, không ngẩng đầu trả lời một câu: “Đồ trang sức ở chỗ mẹ thật đẹp, con chỉ là muốn ngắm nhiều hơn một chút.”Nói xong lời này, cô ta cầm cái vòng ngọc đeo lên tay.Thấy vậy, Lục phu nhân khẽ nhíu mày.Một chút nghi ngờ ở đáy lòng kia trong nháy mắt bị phóng đại.Bà ấy nắm chặt hộp gỗ trong tay, không tự chủ tăng thêm lực đạo, đầu ngón tay hơi trắng bệch.Mà Lục Chi Vận cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lục phu nhân, cô ta giơ tay lắc lư chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Mẹ, con đeo cái vòng tay này đẹp không?”Lục phu nhân chật vật kéo ra nụ cười: “Đẹp.”Lục Chi Vận không vui giận dỗi một câu: “Mẹ, mẹ cũng thật là, trong hộp trang sức nhiều đồ tốt như vậy, cũng không chia cho con một ít? Mẹ xem hộp trang sức của con, đều là mấy thứ linh tinh lộn xộn, một chút cũng không phù hợp với phẩm vị của con.”Nụ cười trên mặt Lục phu nhân, hoàn toàn ngưng lại.Nếu như nói ban đầu trong lòng bà ấy còn nghi ngờ về Lục Chi Vận, vậy thì lúc này, chính là nghi ngờ rất lớn, thậm chí là hoài nghi.Trong hộp trang sức của con gái bà ấy, đều là những viên kim cương lớn, hoặc là các loại bảo thạch khó gặp, từ nhỏ con gái đã thích những thứ đó…Làm sao có thể bởi vì thay một chiếc sườn xám, mà sở thích cũng thay đổi?Còn có giờ phút này chiếc vòng ngọc trên tay con gái, con gái tính tình hiếu động, vòng ngọc đeo trên tay nó, sợ là chưa đến một giờ là có thể vỡ thành mấy miếng, cho nên từ trước tới giờ con gái không đeo vòng ngọc.Hơn nữa những điều này đều không phải là điểm mấu chốt nhất…Mấu chốt nhất ở chỗ cái vòng ngọc mà Lục Chi Vận đang đeo kia, là món quà Lục Chiêu Hoà tặng cho mình vào ngày mỷ niệm kết hôn, lấy được từ một buổi đấu giá.Loại quà tặng có ý nghĩa kỷ niệm này, con gái làm sao có thể tùy tiện đeo ở trên tay, còn hỏi bà ấy có đẹp hay không?Lúc này Lục phu nhân, chỉ cảm thấy trong lòng như có gai đâm.Bà ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho bà ấy biết… Đứa con gái trước mắt này, rất có vấn đề…Thậm chí, người trước mắt, rất có thể không phải con gái mình.Lục phu nhân cố gắng để cho mình trấn định lại, chỉ là cánh tay đang để xuôi ở bên người, vẫn không thể tránh khỏi có chút run rẩy.Lục Chi Vận đang chuyên tâm chọn đồ trang sức, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục phu nhân: “Mẹ, mẹ không muốn cho con đồ trang sức sao? Sao con nói chuyện mẹ lại không trả lời?”Khoé miệng Lục phu nhân khẽ giật: “Con thích thì cứ lấy đi là được, mẹ đang suy nghĩ chuyện khác, nhất thời thất thần…”Lục Chi Vận đặt đồ trang sức xuống, đi hai bước về phía Lục phu nhân: “Thất thần sao?”Cô ta đánh giá vẻ mặt của Lục phu nhân, ánh mắt rơi vào trên cánh tay đang run rẩy của Lục phu nhân: “Sao con có cảm giác mẹ đang sợ con thế?”

Chương 259