“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…

Chương 264

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng ở đối diện đột nhiên duỗi tay tấn công về phía Tô Cẩm.Vốn dĩ hai cánh tay bình thường, đột nhiên biến thành xương trắng âm u, còn có gương mặt kia, cũng biến thành vô cùng kinh khủng.Xương trắng sắc bén, nếu không cẩn thận bị tóm được, chỉ sợ là máu thịt sẽ bị kéo xuống.Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua ý lạnh, cô khẽ nhón mũi chân, nhảy lên một cái, tránh khỏi thế tấn công của nhân viên cửa hàng, ngay sau đó, một chân đạp về phía đầu của nhân viên cửa hàng, trong giọng nói tràn đầy khiêu khích: “Ngươi cảm thấy mình đánh không lại ta, cho nên muốn dùng dáng vẻ xấu xí của quỷ này để doạ chết ta sao?”Cùng lúc với giọng nói rơi xuống, Tô Cẩm cũng vững vàng rơi trên mặt đất.Con quỷ nhân viên bị đạp một cái, ở ngay tại chỗ biểu diễn cho Tô Cẩm xem một màn xương cốt tan ra thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy…Tô Cẩm nhìn cảnh này, yên lặng lui lại một bước, tránh cái đầu lâu đang lăn ngược lại.A, thật khó xử…Cô chỉ đạp một cái, nào nghĩ tới, con quỷ nhân viên này cứ như vậy không chịu nổi một đạp, trực tiếp tan thành từng mảnh?Tô Cẩm a lên một tiếng, nghĩ thầm: Đại khái đây gọi là giả vờ ăn vạ.Sau đó cô cây ngay không sợ chết đứng xoay người đi về phía trước.Chỉ là, vừa đi hai bước, Tô Cẩm đã dừng lại, một luồng oán khí ngút trời đột nhiên nổ tung trong cửa hàng sườn xám, trong chốc lát, ánh đèn trong cửa tiệm vụt tắt, cô dường như chìm trong bóng tối.Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đồng thời có những đợt gió lớn xông tới, mỗi một đợt đều trộn lẫn oán khí và sự công kích.Sát chiêu khí thế hung ác, như thể tránh cũng không thể tránh, không có chỗ trốn.Trong bóng tối, oán linh phát ra một tiếng cười nhạo: “Dám xông vào địa bàn của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi có đến mà không có về!”Nơi này là nơi ở của nó, cho dù hiện tại tu vi của nó rất yếu, nhưng ở trong nơi ở của nó, cũng có thủ đoạn tự vệ và tấn công! Nó nhất định sẽ nhân cơ hội tốt này g**t ch*t Tô Cẩm! Không cho cô đường sống!Đây chính là Tô Cẩm làm hỏng chuyện tốt của nó, bắt nó trả giá bằng việc huỷ đi tu vi!Oán khí tấn công hết đợt này đến đợt khác, trong bóng tối nhấc lên sóng gió, trong một cửa hàng sườn xám nho nhỏ, tràn đầy oán khí và sát ý…Từng chiếc sườn xám treo trong tiệm, cũng giống như có sinh mệnh, theo nó gia nhập trận chiến này.Một lát sau.Ánh đèn trong tiệm sườn xám sáng lên.Dưới ánh đèn vàng ấm, trong tiệm là một mảnh hỗn độn, xem ra đã trải qua một trận đánh nhau hung tàn, oán linh nhìn sang hướng trước đó Tô Cẩm đứng, thấy chỗ ấy đã không còn bóng dáng Tô Cẩm nữa, nó lập tức phát ra một trận cười điên cuồng.Cho dù Tô Cẩm hủy đi tu vi của nó thì sao chứ? Cho dù Tô Cẩm bố trí bùa chú ở cửa hàng sườn xám này thì sao chứ?Kết quả là, còn không phải chết ở trên tay của nó à?Trong tiếng cười càn rỡ của oán linh trộn lẫn ý vui sướng vô hạn.Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Là gặp được chuyện tốt gì sao? Nói ra, để cho ta cũng vui vẻ một chút.”Tô Cẩm xuất hiện phía sau lưng oán linh, ra vẻ tò mò nhìn nó.Oán linh nghe thấy tiếng nói, vô cùng chấn động, nó kinh ngạc quay đầu lại, vào giây phút nó nhìn thấy Tô Cẩm hoàn hảo không chút tổn hại này, nó lập tức phẫn nộ: “Không có khả năng! Ngươi không có khả năng còn sống!”Vừa rồi nó mở sát chiêu, còn có nhiều con rối sườn xám như vậy, cô ta làm sao có thể hoàn hảo không chút tổn hại?Nếu cô ta hoàn hảo không chút tổn hại, vậy vừa rồi trong bóng tối, nó nghe thấy những tiếng đánh nhau kia là có chuyện gì xảy ra?Tô Cẩm không hiểu nhìn nó: “Vì sao ta không thể sống? Ngược lại là ngươi, thật sự là quá phế vật, làm ra đám con rối sườn xám, ta hơi động tay, chúng nó đã không phân rõ ai là địch, ai là chủ nhân!”Vừa dứt lời, Tô Cẩm lui lại một bước.

Tô Cẩm vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng ở đối diện đột nhiên duỗi tay tấn công về phía Tô Cẩm.

Vốn dĩ hai cánh tay bình thường, đột nhiên biến thành xương trắng âm u, còn có gương mặt kia, cũng biến thành vô cùng kinh khủng.

Xương trắng sắc bén, nếu không cẩn thận bị tóm được, chỉ sợ là máu thịt sẽ bị kéo xuống.

Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua ý lạnh, cô khẽ nhón mũi chân, nhảy lên một cái, tránh khỏi thế tấn công của nhân viên cửa hàng, ngay sau đó, một chân đạp về phía đầu của nhân viên cửa hàng, trong giọng nói tràn đầy khiêu khích: “Ngươi cảm thấy mình đánh không lại ta, cho nên muốn dùng dáng vẻ xấu xí của quỷ này để doạ chết ta sao?”

Cùng lúc với giọng nói rơi xuống, Tô Cẩm cũng vững vàng rơi trên mặt đất.

Con quỷ nhân viên bị đạp một cái, ở ngay tại chỗ biểu diễn cho Tô Cẩm xem một màn xương cốt tan ra thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy…

Tô Cẩm nhìn cảnh này, yên lặng lui lại một bước, tránh cái đầu lâu đang lăn ngược lại.

A, thật khó xử…

Cô chỉ đạp một cái, nào nghĩ tới, con quỷ nhân viên này cứ như vậy không chịu nổi một đạp, trực tiếp tan thành từng mảnh?

Tô Cẩm a lên một tiếng, nghĩ thầm: Đại khái đây gọi là giả vờ ăn vạ.

Sau đó cô cây ngay không sợ chết đứng xoay người đi về phía trước.

Chỉ là, vừa đi hai bước, Tô Cẩm đã dừng lại, một luồng oán khí ngút trời đột nhiên nổ tung trong cửa hàng sườn xám, trong chốc lát, ánh đèn trong cửa tiệm vụt tắt, cô dường như chìm trong bóng tối.

Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đồng thời có những đợt gió lớn xông tới, mỗi một đợt đều trộn lẫn oán khí và sự công kích.

Sát chiêu khí thế hung ác, như thể tránh cũng không thể tránh, không có chỗ trốn.

Trong bóng tối, oán linh phát ra một tiếng cười nhạo: “Dám xông vào địa bàn của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi có đến mà không có về!”

Nơi này là nơi ở của nó, cho dù hiện tại tu vi của nó rất yếu, nhưng ở trong nơi ở của nó, cũng có thủ đoạn tự vệ và tấn công! Nó nhất định sẽ nhân cơ hội tốt này g**t ch*t Tô Cẩm! Không cho cô đường sống!

Đây chính là Tô Cẩm làm hỏng chuyện tốt của nó, bắt nó trả giá bằng việc huỷ đi tu vi!

Oán khí tấn công hết đợt này đến đợt khác, trong bóng tối nhấc lên sóng gió, trong một cửa hàng sườn xám nho nhỏ, tràn đầy oán khí và sát ý…

Từng chiếc sườn xám treo trong tiệm, cũng giống như có sinh mệnh, theo nó gia nhập trận chiến này.

Một lát sau.

Ánh đèn trong tiệm sườn xám sáng lên.

Dưới ánh đèn vàng ấm, trong tiệm là một mảnh hỗn độn, xem ra đã trải qua một trận đánh nhau hung tàn, oán linh nhìn sang hướng trước đó Tô Cẩm đứng, thấy chỗ ấy đã không còn bóng dáng Tô Cẩm nữa, nó lập tức phát ra một trận cười điên cuồng.

Cho dù Tô Cẩm hủy đi tu vi của nó thì sao chứ? Cho dù Tô Cẩm bố trí bùa chú ở cửa hàng sườn xám này thì sao chứ?

Kết quả là, còn không phải chết ở trên tay của nó à?

Trong tiếng cười càn rỡ của oán linh trộn lẫn ý vui sướng vô hạn.

Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Là gặp được chuyện tốt gì sao? Nói ra, để cho ta cũng vui vẻ một chút.”

Tô Cẩm xuất hiện phía sau lưng oán linh, ra vẻ tò mò nhìn nó.

Oán linh nghe thấy tiếng nói, vô cùng chấn động, nó kinh ngạc quay đầu lại, vào giây phút nó nhìn thấy Tô Cẩm hoàn hảo không chút tổn hại này, nó lập tức phẫn nộ: “Không có khả năng! Ngươi không có khả năng còn sống!”

Vừa rồi nó mở sát chiêu, còn có nhiều con rối sườn xám như vậy, cô ta làm sao có thể hoàn hảo không chút tổn hại?

Nếu cô ta hoàn hảo không chút tổn hại, vậy vừa rồi trong bóng tối, nó nghe thấy những tiếng đánh nhau kia là có chuyện gì xảy ra?

Tô Cẩm không hiểu nhìn nó: “Vì sao ta không thể sống? Ngược lại là ngươi, thật sự là quá phế vật, làm ra đám con rối sườn xám, ta hơi động tay, chúng nó đã không phân rõ ai là địch, ai là chủ nhân!”

Vừa dứt lời, Tô Cẩm lui lại một bước.

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm vừa dứt lời, nhân viên cửa hàng ở đối diện đột nhiên duỗi tay tấn công về phía Tô Cẩm.Vốn dĩ hai cánh tay bình thường, đột nhiên biến thành xương trắng âm u, còn có gương mặt kia, cũng biến thành vô cùng kinh khủng.Xương trắng sắc bén, nếu không cẩn thận bị tóm được, chỉ sợ là máu thịt sẽ bị kéo xuống.Đáy mắt Tô Cẩm xẹt qua ý lạnh, cô khẽ nhón mũi chân, nhảy lên một cái, tránh khỏi thế tấn công của nhân viên cửa hàng, ngay sau đó, một chân đạp về phía đầu của nhân viên cửa hàng, trong giọng nói tràn đầy khiêu khích: “Ngươi cảm thấy mình đánh không lại ta, cho nên muốn dùng dáng vẻ xấu xí của quỷ này để doạ chết ta sao?”Cùng lúc với giọng nói rơi xuống, Tô Cẩm cũng vững vàng rơi trên mặt đất.Con quỷ nhân viên bị đạp một cái, ở ngay tại chỗ biểu diễn cho Tô Cẩm xem một màn xương cốt tan ra thành từng mảnh, chia năm xẻ bảy…Tô Cẩm nhìn cảnh này, yên lặng lui lại một bước, tránh cái đầu lâu đang lăn ngược lại.A, thật khó xử…Cô chỉ đạp một cái, nào nghĩ tới, con quỷ nhân viên này cứ như vậy không chịu nổi một đạp, trực tiếp tan thành từng mảnh?Tô Cẩm a lên một tiếng, nghĩ thầm: Đại khái đây gọi là giả vờ ăn vạ.Sau đó cô cây ngay không sợ chết đứng xoay người đi về phía trước.Chỉ là, vừa đi hai bước, Tô Cẩm đã dừng lại, một luồng oán khí ngút trời đột nhiên nổ tung trong cửa hàng sườn xám, trong chốc lát, ánh đèn trong cửa tiệm vụt tắt, cô dường như chìm trong bóng tối.Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đồng thời có những đợt gió lớn xông tới, mỗi một đợt đều trộn lẫn oán khí và sự công kích.Sát chiêu khí thế hung ác, như thể tránh cũng không thể tránh, không có chỗ trốn.Trong bóng tối, oán linh phát ra một tiếng cười nhạo: “Dám xông vào địa bàn của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi có đến mà không có về!”Nơi này là nơi ở của nó, cho dù hiện tại tu vi của nó rất yếu, nhưng ở trong nơi ở của nó, cũng có thủ đoạn tự vệ và tấn công! Nó nhất định sẽ nhân cơ hội tốt này g**t ch*t Tô Cẩm! Không cho cô đường sống!Đây chính là Tô Cẩm làm hỏng chuyện tốt của nó, bắt nó trả giá bằng việc huỷ đi tu vi!Oán khí tấn công hết đợt này đến đợt khác, trong bóng tối nhấc lên sóng gió, trong một cửa hàng sườn xám nho nhỏ, tràn đầy oán khí và sát ý…Từng chiếc sườn xám treo trong tiệm, cũng giống như có sinh mệnh, theo nó gia nhập trận chiến này.Một lát sau.Ánh đèn trong tiệm sườn xám sáng lên.Dưới ánh đèn vàng ấm, trong tiệm là một mảnh hỗn độn, xem ra đã trải qua một trận đánh nhau hung tàn, oán linh nhìn sang hướng trước đó Tô Cẩm đứng, thấy chỗ ấy đã không còn bóng dáng Tô Cẩm nữa, nó lập tức phát ra một trận cười điên cuồng.Cho dù Tô Cẩm hủy đi tu vi của nó thì sao chứ? Cho dù Tô Cẩm bố trí bùa chú ở cửa hàng sườn xám này thì sao chứ?Kết quả là, còn không phải chết ở trên tay của nó à?Trong tiếng cười càn rỡ của oán linh trộn lẫn ý vui sướng vô hạn.Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Là gặp được chuyện tốt gì sao? Nói ra, để cho ta cũng vui vẻ một chút.”Tô Cẩm xuất hiện phía sau lưng oán linh, ra vẻ tò mò nhìn nó.Oán linh nghe thấy tiếng nói, vô cùng chấn động, nó kinh ngạc quay đầu lại, vào giây phút nó nhìn thấy Tô Cẩm hoàn hảo không chút tổn hại này, nó lập tức phẫn nộ: “Không có khả năng! Ngươi không có khả năng còn sống!”Vừa rồi nó mở sát chiêu, còn có nhiều con rối sườn xám như vậy, cô ta làm sao có thể hoàn hảo không chút tổn hại?Nếu cô ta hoàn hảo không chút tổn hại, vậy vừa rồi trong bóng tối, nó nghe thấy những tiếng đánh nhau kia là có chuyện gì xảy ra?Tô Cẩm không hiểu nhìn nó: “Vì sao ta không thể sống? Ngược lại là ngươi, thật sự là quá phế vật, làm ra đám con rối sườn xám, ta hơi động tay, chúng nó đã không phân rõ ai là địch, ai là chủ nhân!”Vừa dứt lời, Tô Cẩm lui lại một bước.

Chương 264