Tác giả:

- Chuyến bay mang mã số ********khởi hành từ Seul (Hàn Quốc) đến Hà Nội (Việt Nam) chuẩn bị hạ cánh. Hành khách chú ý thắt dây an toàn_Tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên làm nó tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa kính máy bay, khung cảnh dần hiện rõ hơn. ‘Mới mấy năm mà thay đổi nhiều quá’ nó mỉm cười suy nghĩ rồi thả hồn theo phong cảnh ngoài cửa kính máy bay. Chiếc máy bay hạ cánh, mọi người nhanh chóng xách vali, đồ đạc,…..xuống máy bay, nó cũng thu dọn đồ đạc và bước xuống máy bay với tâm trạng háo hức. -A…a…a…vui quá à, lâu lắm rùi mới được về đây, trời ơi thay đổi nhiều quá à, không nhận ra lun, trừi ui…blap…blap-Nó chạy nhảy lăng xăng khi vừa ra khỏi sân bay, vừa đi vừa la hét như…một con dở. Sân bay bây giờ là lúc 4h chiều trời thanh thanh, gió hiu hiu không có hiện tượng gì bất thường thì thấy một “đống” người đang có hiện tượng bị cảm nắng vì gặp phải thiên thần. Nó mặc một bộ đồ trắng-đen với chiếc áo crop-top phối với quần bó đen ngố, giày cao cổ da màu đen…

Chương 27: Chương 26: Chiếc Giẻ Lau Bảng Thần Kì (Phần 1)

Nấm Lùn Nghịch NgợmTác giả: Lyn- Chuyến bay mang mã số ********khởi hành từ Seul (Hàn Quốc) đến Hà Nội (Việt Nam) chuẩn bị hạ cánh. Hành khách chú ý thắt dây an toàn_Tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên làm nó tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa kính máy bay, khung cảnh dần hiện rõ hơn. ‘Mới mấy năm mà thay đổi nhiều quá’ nó mỉm cười suy nghĩ rồi thả hồn theo phong cảnh ngoài cửa kính máy bay. Chiếc máy bay hạ cánh, mọi người nhanh chóng xách vali, đồ đạc,…..xuống máy bay, nó cũng thu dọn đồ đạc và bước xuống máy bay với tâm trạng háo hức. -A…a…a…vui quá à, lâu lắm rùi mới được về đây, trời ơi thay đổi nhiều quá à, không nhận ra lun, trừi ui…blap…blap-Nó chạy nhảy lăng xăng khi vừa ra khỏi sân bay, vừa đi vừa la hét như…một con dở. Sân bay bây giờ là lúc 4h chiều trời thanh thanh, gió hiu hiu không có hiện tượng gì bất thường thì thấy một “đống” người đang có hiện tượng bị cảm nắng vì gặp phải thiên thần. Nó mặc một bộ đồ trắng-đen với chiếc áo crop-top phối với quần bó đen ngố, giày cao cổ da màu đen… -Hộc…hộc…-Tiếng thở vang lên từ phía cái vật thể lạ kéo cô đi từ nãy giờ khiến cô hoàn hồn: “May quá, là người chứ không phải ma.” Cô từ từ mở mắt, mọi vật xung quanh được bao phủ bởi một trạng thái mờ mờ như sương buổi sáng, dụi mắt mấy lần cảnh vật cung quanh dần hiện rõ trước mắt, những suy nghĩ hiện lên trong đầu cô bị sắp xếp một cách lộn xộn.“Đây là đâu? Tụi kia đâu rồi?”“Oa, anh nào đây? Đẹp trai quá.”“Anh ta bắt cóc mình?”“Chạy thôi!!!”Đang đứng nghỉ ngơi, Shin Woo bỗng thấy cánh tay nắm chặt lấy tay cô bị giằng ra một cách thô bạo. Quay lại ngạc nhiên nhìn cái dáng nhỏ nhắn chạy ù đi, cậu nở một nụ cười thú vị.Kít….Chạy được một quãng xa, cô dừng lại tại một bãi đất trống có các ống cống xếp lộn xộn mà nghỉ ngơi và…than vãn. Đúng là số nhọ mà, cái ngày gì mà toàn chạy với chạy. Mười mấy năm làm tiểu thư của cô có lẽ chạy còn không nhiều bằng hôm nay. Bât giờ làm sao đây??? Phone không có…Money cũng không mang theo…Lại còn chủ quan,có vệ sĩ đi theo thế là không thèm học tiếng Nhật…Cũng không có ai thân thiết. “Chả lẽ mình bỏ mạng nơi đất khách quê người này…Ba mẹ ơi!!! Mấy đứa điên ơi!!! Hu..hu..hu….” (T/g sử dụng nghệ thuật nói quá >.

-Hộc…hộc…-Tiếng thở vang lên từ phía cái vật thể lạ kéo cô đi từ nãy giờ khiến cô hoàn hồn: “May quá, là người chứ không phải ma.” Cô từ từ mở mắt, mọi vật xung quanh được bao phủ bởi một trạng thái mờ mờ như sương buổi sáng, dụi mắt mấy lần cảnh vật cung quanh dần hiện rõ trước mắt, những suy nghĩ hiện lên trong đầu cô bị sắp xếp một cách lộn xộn.

“Đây là đâu? Tụi kia đâu rồi?”

“Oa, anh nào đây? Đẹp trai quá.”

“Anh ta bắt cóc mình?”

“Chạy thôi!!!”

Đang đứng nghỉ ngơi, Shin Woo bỗng thấy cánh tay nắm chặt lấy tay cô bị giằng ra một cách thô bạo. Quay lại ngạc nhiên nhìn cái dáng nhỏ nhắn chạy ù đi, cậu nở một nụ cười thú vị.

Kít….Chạy được một quãng xa, cô dừng lại tại một bãi đất trống có các ống cống xếp lộn xộn mà nghỉ ngơi và…than vãn. Đúng là số nhọ mà, cái ngày gì mà toàn chạy với chạy. Mười mấy năm làm tiểu thư của cô có lẽ chạy còn không nhiều bằng hôm nay. Bât giờ làm sao đây??? Phone không có…Money cũng không mang theo…Lại còn chủ quan,có vệ sĩ đi theo thế là không thèm học tiếng Nhật…Cũng không có ai thân thiết. “Chả lẽ mình bỏ mạng nơi đất khách quê người này…Ba mẹ ơi!!! Mấy đứa điên ơi!!! Hu..hu..hu….” (T/g sử dụng nghệ thuật nói quá >.

Nấm Lùn Nghịch NgợmTác giả: Lyn- Chuyến bay mang mã số ********khởi hành từ Seul (Hàn Quốc) đến Hà Nội (Việt Nam) chuẩn bị hạ cánh. Hành khách chú ý thắt dây an toàn_Tiếng cô tiếp viên hàng không vang lên làm nó tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa kính máy bay, khung cảnh dần hiện rõ hơn. ‘Mới mấy năm mà thay đổi nhiều quá’ nó mỉm cười suy nghĩ rồi thả hồn theo phong cảnh ngoài cửa kính máy bay. Chiếc máy bay hạ cánh, mọi người nhanh chóng xách vali, đồ đạc,…..xuống máy bay, nó cũng thu dọn đồ đạc và bước xuống máy bay với tâm trạng háo hức. -A…a…a…vui quá à, lâu lắm rùi mới được về đây, trời ơi thay đổi nhiều quá à, không nhận ra lun, trừi ui…blap…blap-Nó chạy nhảy lăng xăng khi vừa ra khỏi sân bay, vừa đi vừa la hét như…một con dở. Sân bay bây giờ là lúc 4h chiều trời thanh thanh, gió hiu hiu không có hiện tượng gì bất thường thì thấy một “đống” người đang có hiện tượng bị cảm nắng vì gặp phải thiên thần. Nó mặc một bộ đồ trắng-đen với chiếc áo crop-top phối với quần bó đen ngố, giày cao cổ da màu đen… -Hộc…hộc…-Tiếng thở vang lên từ phía cái vật thể lạ kéo cô đi từ nãy giờ khiến cô hoàn hồn: “May quá, là người chứ không phải ma.” Cô từ từ mở mắt, mọi vật xung quanh được bao phủ bởi một trạng thái mờ mờ như sương buổi sáng, dụi mắt mấy lần cảnh vật cung quanh dần hiện rõ trước mắt, những suy nghĩ hiện lên trong đầu cô bị sắp xếp một cách lộn xộn.“Đây là đâu? Tụi kia đâu rồi?”“Oa, anh nào đây? Đẹp trai quá.”“Anh ta bắt cóc mình?”“Chạy thôi!!!”Đang đứng nghỉ ngơi, Shin Woo bỗng thấy cánh tay nắm chặt lấy tay cô bị giằng ra một cách thô bạo. Quay lại ngạc nhiên nhìn cái dáng nhỏ nhắn chạy ù đi, cậu nở một nụ cười thú vị.Kít….Chạy được một quãng xa, cô dừng lại tại một bãi đất trống có các ống cống xếp lộn xộn mà nghỉ ngơi và…than vãn. Đúng là số nhọ mà, cái ngày gì mà toàn chạy với chạy. Mười mấy năm làm tiểu thư của cô có lẽ chạy còn không nhiều bằng hôm nay. Bât giờ làm sao đây??? Phone không có…Money cũng không mang theo…Lại còn chủ quan,có vệ sĩ đi theo thế là không thèm học tiếng Nhật…Cũng không có ai thân thiết. “Chả lẽ mình bỏ mạng nơi đất khách quê người này…Ba mẹ ơi!!! Mấy đứa điên ơi!!! Hu..hu..hu….” (T/g sử dụng nghệ thuật nói quá >.

Chương 27: Chương 26: Chiếc Giẻ Lau Bảng Thần Kì (Phần 1)