“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…

Chương 318

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Diêu Khanh còn muốn nói gì nữa, nhưng chú ý thấy vẻ mặt Diêu Nguyệt không đúng lắm, yên lặng đi theo bà ấy cùng lên lầu.Thế là, một đoàn người từ sảnh lớn khách sạn trở về phòng ở tầng cao nhất.Diêu Khanh kéo tay Diêu Nguyệt, ngồi trên ghế sofa, Tô Cẩm thì dẫn theo Phương Tri Hạc ngồi ở một bên khác, nhìn giống như là Sở và Hán vậy.Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn sang Diêu Khanh, ánh mắt dần dần từ trên mặt của cô ấy, chuyển sang trên vai cô ấy.“Anh ta đụng vào vai chị.” Tô Cẩm nói chắc chắn.Diêu Khanh ừ một tiếng lạnh lùng, nhưng đáy mắt vẫn không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, sao cô ấy biết chính là sờ vào bả vai.Diêu Nguyệt thở dài, không lộ ra vẻ gì khẽ nhéo tay Diêu Khanh, Diêu Khanh giật mình một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn Diêu Nguyệt: “Sao vậy? Mẹ?”“Mẹ? ? ?” Phương Tri Hàn khiếp sợ hỏi lại thành tiếng?Phương Tri Hạc: “… …” Đã nhìn ra cô ấy có quan hệ không đơn giản với Diêu Diêu, nhưng không nhìn ra, là con gái…Phương Tri Hạc yên lặng quay đầu, anh ta hình như có chút thảm rồi.Diêu Nguyệt giống như trấn an khẽ vỗ lên mu bàn tay của Diêu Khanh: “Khanh Khanh à, mẹ giới thiệu cho con một chút, đây là em gái con Tô Cẩm, vị này là Phương Tri Hàn, cậu ấy là… Phương Tri Hạc, hai người bọn họ đều là đồ đệ của A Cẩm.”Diêu Nguyệt chỉ vào Phương Tri Hạc người đã chịu một bạt tai giới thiệu, trong lúc nhất thời, cục diện rất xấu hổ.“Tri Hạc à, đây là Khanh Khanh, Diêu Khanh…”Dù là Diêu Khanh đã gặp không ít cảnh tượng hoành tráng, cũng không nghĩ tới sự việc có thể xấu hổ đến tình trạng như thế này.Diêu Khanh cố gắng kéo căng gương mặt, biểu cảm trong nháy mắt vỡ tan, hai con mắt to tròn đảo qua đảo lại trên người Tô Cẩm và Phương Tri Hạc.A, đây chính là đứa em gái mà thật vất vả mới tìm về được của cô ấy.A, đây là đồ đệ ngốc của em gái cô ấy…Vài giây sau, Diêu Khanh bỗng nhiên đứng dậy, tê dại chui vào nhà vệ sinh.Cô ấy soi gương, suýt nữa khóc thành tiếng, hu hu hu, xong rồi, cô ấy đánh đồ đệ ngốc của em gái mình rồi!Lúc cô ấy và Diêu Nguyệt nói chuyện phiếm, cũng không nói cho cô ấy biết, em gái cô ấy cũng ở trong khách sạn này…Lần này thì hay rồi, còn chưa kịp lôi kéo làm quen, giữ gìn mối quan hệ… Vừa đến đã đắc tội với người ta.Diêu Khanh đau lòng gửi cho Tô Giang Nguyên một tin nhắn: 【Cứu! Chị đánh đồ đệ của em gái rồi làm sao bây giờ? ! Bây giờ sám hối còn kịp không?】Lúc Tô Giang Nguyên nhận được tin tức, cả người bối rối:【 Chị đánh ai?】Diêu Khanh:【 Hình như tên Phương Tri Hạc.】Tô Giang nguyên dừng vài giây, có chút nhiều chuyện trả lời:【 Phương đạo trưởng là một chính nhân quân tử làm sao lại đắc tội với chị? Em có một người bạn muốn biết các chị đã xảy ra chuyện gì.】Diêu Khanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp chặn Tô Giang Nguyên.Cô ấy bảo Tô Giang Nguyên hỗ trợ nghĩ kế, chứ không phải bảo anh ấy nghe kể chuyện…Diêu Khanh day trán, hối hận không thôi.Nhưng… Việc này cũng không thể trách cô ấy được, vốn dĩ cô ấy đang ở trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.Kết quả vừa mở mắt, lại thấy một khuôn mặt được phóng đại? Hơn nữa sắc mặt anh ta lại còn không thay đổi nhìn chằm chằm vai của cô ấy, tay còn s* s**ng lên vai cô ấy, cô ấy còn không nên tát cho một cái hay sao?…Cùng lúc đó, trong phòng khách nhỏ, đầu tiên là Phương Tri Hạc nói xin lỗi với Diêu Nguyệt.“Thật có lỗi, việc này là cháu suy xét không chu toàn.”Diêu Nguyệt biết Phương Tri Hạc là dạng người gì, trong lòng rất rõ ràng việc này có hiểu lầm, bà ấy có chút lo lắng hỏi thăm: “Tri Hạc, thế nhưng Khanh Khanh có cái gì không đúng sao?”Phương Tri Hạc trầm giọng nói: “Lúc cháu xuống lầu, có để ý thấy trên bả vai cô ấy có âm khí kỳ lạ nên đã đi qua nhìn một chút…”Anh ta thấy cô ấy có lẽ là mỏi mệt, lại ngủ thiếp đi ở trên sofa của sảnh lớn, nên có lòng tốt muốn giúp đỡ tóm lấy sợi âm khí này, nhưng sợi âm khí này giảo hoạt, nhảy nhót qua lại trên vai Diêu Khanh, sau đó lúc anh ta ra tay, bàn tay anh ta không thể tránh khỏi mà rơi vào trên vai cô ấy.Sau đó … hình như bị hiểu lầm thành người xấu, cũng có thể là hù đến cô ấy.Nên đã bị tát một cái. 

Diêu Khanh còn muốn nói gì nữa, nhưng chú ý thấy vẻ mặt Diêu Nguyệt không đúng lắm, yên lặng đi theo bà ấy cùng lên lầu.

Thế là, một đoàn người từ sảnh lớn khách sạn trở về phòng ở tầng cao nhất.

Diêu Khanh kéo tay Diêu Nguyệt, ngồi trên ghế sofa, Tô Cẩm thì dẫn theo Phương Tri Hạc ngồi ở một bên khác, nhìn giống như là Sở và Hán vậy.

Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn sang Diêu Khanh, ánh mắt dần dần từ trên mặt của cô ấy, chuyển sang trên vai cô ấy.

“Anh ta đụng vào vai chị.” Tô Cẩm nói chắc chắn.

Diêu Khanh ừ một tiếng lạnh lùng, nhưng đáy mắt vẫn không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, sao cô ấy biết chính là sờ vào bả vai.

Diêu Nguyệt thở dài, không lộ ra vẻ gì khẽ nhéo tay Diêu Khanh, Diêu Khanh giật mình một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn Diêu Nguyệt: “Sao vậy? Mẹ?”

“Mẹ? ? ?” Phương Tri Hàn khiếp sợ hỏi lại thành tiếng?

Phương Tri Hạc: “… …” Đã nhìn ra cô ấy có quan hệ không đơn giản với Diêu Diêu, nhưng không nhìn ra, là con gái…

Phương Tri Hạc yên lặng quay đầu, anh ta hình như có chút thảm rồi.

Diêu Nguyệt giống như trấn an khẽ vỗ lên mu bàn tay của Diêu Khanh: “Khanh Khanh à, mẹ giới thiệu cho con một chút, đây là em gái con Tô Cẩm, vị này là Phương Tri Hàn, cậu ấy là… Phương Tri Hạc, hai người bọn họ đều là đồ đệ của A Cẩm.”

Diêu Nguyệt chỉ vào Phương Tri Hạc người đã chịu một bạt tai giới thiệu, trong lúc nhất thời, cục diện rất xấu hổ.

“Tri Hạc à, đây là Khanh Khanh, Diêu Khanh…”

Dù là Diêu Khanh đã gặp không ít cảnh tượng hoành tráng, cũng không nghĩ tới sự việc có thể xấu hổ đến tình trạng như thế này.

Diêu Khanh cố gắng kéo căng gương mặt, biểu cảm trong nháy mắt vỡ tan, hai con mắt to tròn đảo qua đảo lại trên người Tô Cẩm và Phương Tri Hạc.

A, đây chính là đứa em gái mà thật vất vả mới tìm về được của cô ấy.

A, đây là đồ đệ ngốc của em gái cô ấy…

Vài giây sau, Diêu Khanh bỗng nhiên đứng dậy, tê dại chui vào nhà vệ sinh.

Cô ấy soi gương, suýt nữa khóc thành tiếng, hu hu hu, xong rồi, cô ấy đánh đồ đệ ngốc của em gái mình rồi!

Lúc cô ấy và Diêu Nguyệt nói chuyện phiếm, cũng không nói cho cô ấy biết, em gái cô ấy cũng ở trong khách sạn này…

Lần này thì hay rồi, còn chưa kịp lôi kéo làm quen, giữ gìn mối quan hệ… Vừa đến đã đắc tội với người ta.

Diêu Khanh đau lòng gửi cho Tô Giang Nguyên một tin nhắn: 【Cứu! Chị đánh đồ đệ của em gái rồi làm sao bây giờ? ! Bây giờ sám hối còn kịp không?】

Lúc Tô Giang Nguyên nhận được tin tức, cả người bối rối:【 Chị đánh ai?】

Diêu Khanh:【 Hình như tên Phương Tri Hạc.】

Tô Giang nguyên dừng vài giây, có chút nhiều chuyện trả lời:【 Phương đạo trưởng là một chính nhân quân tử làm sao lại đắc tội với chị? Em có một người bạn muốn biết các chị đã xảy ra chuyện gì.】

Diêu Khanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp chặn Tô Giang Nguyên.

Cô ấy bảo Tô Giang Nguyên hỗ trợ nghĩ kế, chứ không phải bảo anh ấy nghe kể chuyện…

Diêu Khanh day trán, hối hận không thôi.

Nhưng… Việc này cũng không thể trách cô ấy được, vốn dĩ cô ấy đang ở trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kết quả vừa mở mắt, lại thấy một khuôn mặt được phóng đại? Hơn nữa sắc mặt anh ta lại còn không thay đổi nhìn chằm chằm vai của cô ấy, tay còn s* s**ng lên vai cô ấy, cô ấy còn không nên tát cho một cái hay sao?

Cùng lúc đó, trong phòng khách nhỏ, đầu tiên là Phương Tri Hạc nói xin lỗi với Diêu Nguyệt.

“Thật có lỗi, việc này là cháu suy xét không chu toàn.”

Diêu Nguyệt biết Phương Tri Hạc là dạng người gì, trong lòng rất rõ ràng việc này có hiểu lầm, bà ấy có chút lo lắng hỏi thăm: “Tri Hạc, thế nhưng Khanh Khanh có cái gì không đúng sao?”

Phương Tri Hạc trầm giọng nói: “Lúc cháu xuống lầu, có để ý thấy trên bả vai cô ấy có âm khí kỳ lạ nên đã đi qua nhìn một chút…”

Anh ta thấy cô ấy có lẽ là mỏi mệt, lại ngủ thiếp đi ở trên sofa của sảnh lớn, nên có lòng tốt muốn giúp đỡ tóm lấy sợi âm khí này, nhưng sợi âm khí này giảo hoạt, nhảy nhót qua lại trên vai Diêu Khanh, sau đó lúc anh ta ra tay, bàn tay anh ta không thể tránh khỏi mà rơi vào trên vai cô ấy.

Sau đó … hình như bị hiểu lầm thành người xấu, cũng có thể là hù đến cô ấy.

Nên đã bị tát một cái.

 

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Diêu Khanh còn muốn nói gì nữa, nhưng chú ý thấy vẻ mặt Diêu Nguyệt không đúng lắm, yên lặng đi theo bà ấy cùng lên lầu.Thế là, một đoàn người từ sảnh lớn khách sạn trở về phòng ở tầng cao nhất.Diêu Khanh kéo tay Diêu Nguyệt, ngồi trên ghế sofa, Tô Cẩm thì dẫn theo Phương Tri Hạc ngồi ở một bên khác, nhìn giống như là Sở và Hán vậy.Ánh mắt Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn sang Diêu Khanh, ánh mắt dần dần từ trên mặt của cô ấy, chuyển sang trên vai cô ấy.“Anh ta đụng vào vai chị.” Tô Cẩm nói chắc chắn.Diêu Khanh ừ một tiếng lạnh lùng, nhưng đáy mắt vẫn không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, sao cô ấy biết chính là sờ vào bả vai.Diêu Nguyệt thở dài, không lộ ra vẻ gì khẽ nhéo tay Diêu Khanh, Diêu Khanh giật mình một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn Diêu Nguyệt: “Sao vậy? Mẹ?”“Mẹ? ? ?” Phương Tri Hàn khiếp sợ hỏi lại thành tiếng?Phương Tri Hạc: “… …” Đã nhìn ra cô ấy có quan hệ không đơn giản với Diêu Diêu, nhưng không nhìn ra, là con gái…Phương Tri Hạc yên lặng quay đầu, anh ta hình như có chút thảm rồi.Diêu Nguyệt giống như trấn an khẽ vỗ lên mu bàn tay của Diêu Khanh: “Khanh Khanh à, mẹ giới thiệu cho con một chút, đây là em gái con Tô Cẩm, vị này là Phương Tri Hàn, cậu ấy là… Phương Tri Hạc, hai người bọn họ đều là đồ đệ của A Cẩm.”Diêu Nguyệt chỉ vào Phương Tri Hạc người đã chịu một bạt tai giới thiệu, trong lúc nhất thời, cục diện rất xấu hổ.“Tri Hạc à, đây là Khanh Khanh, Diêu Khanh…”Dù là Diêu Khanh đã gặp không ít cảnh tượng hoành tráng, cũng không nghĩ tới sự việc có thể xấu hổ đến tình trạng như thế này.Diêu Khanh cố gắng kéo căng gương mặt, biểu cảm trong nháy mắt vỡ tan, hai con mắt to tròn đảo qua đảo lại trên người Tô Cẩm và Phương Tri Hạc.A, đây chính là đứa em gái mà thật vất vả mới tìm về được của cô ấy.A, đây là đồ đệ ngốc của em gái cô ấy…Vài giây sau, Diêu Khanh bỗng nhiên đứng dậy, tê dại chui vào nhà vệ sinh.Cô ấy soi gương, suýt nữa khóc thành tiếng, hu hu hu, xong rồi, cô ấy đánh đồ đệ ngốc của em gái mình rồi!Lúc cô ấy và Diêu Nguyệt nói chuyện phiếm, cũng không nói cho cô ấy biết, em gái cô ấy cũng ở trong khách sạn này…Lần này thì hay rồi, còn chưa kịp lôi kéo làm quen, giữ gìn mối quan hệ… Vừa đến đã đắc tội với người ta.Diêu Khanh đau lòng gửi cho Tô Giang Nguyên một tin nhắn: 【Cứu! Chị đánh đồ đệ của em gái rồi làm sao bây giờ? ! Bây giờ sám hối còn kịp không?】Lúc Tô Giang Nguyên nhận được tin tức, cả người bối rối:【 Chị đánh ai?】Diêu Khanh:【 Hình như tên Phương Tri Hạc.】Tô Giang nguyên dừng vài giây, có chút nhiều chuyện trả lời:【 Phương đạo trưởng là một chính nhân quân tử làm sao lại đắc tội với chị? Em có một người bạn muốn biết các chị đã xảy ra chuyện gì.】Diêu Khanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp chặn Tô Giang Nguyên.Cô ấy bảo Tô Giang Nguyên hỗ trợ nghĩ kế, chứ không phải bảo anh ấy nghe kể chuyện…Diêu Khanh day trán, hối hận không thôi.Nhưng… Việc này cũng không thể trách cô ấy được, vốn dĩ cô ấy đang ở trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.Kết quả vừa mở mắt, lại thấy một khuôn mặt được phóng đại? Hơn nữa sắc mặt anh ta lại còn không thay đổi nhìn chằm chằm vai của cô ấy, tay còn s* s**ng lên vai cô ấy, cô ấy còn không nên tát cho một cái hay sao?…Cùng lúc đó, trong phòng khách nhỏ, đầu tiên là Phương Tri Hạc nói xin lỗi với Diêu Nguyệt.“Thật có lỗi, việc này là cháu suy xét không chu toàn.”Diêu Nguyệt biết Phương Tri Hạc là dạng người gì, trong lòng rất rõ ràng việc này có hiểu lầm, bà ấy có chút lo lắng hỏi thăm: “Tri Hạc, thế nhưng Khanh Khanh có cái gì không đúng sao?”Phương Tri Hạc trầm giọng nói: “Lúc cháu xuống lầu, có để ý thấy trên bả vai cô ấy có âm khí kỳ lạ nên đã đi qua nhìn một chút…”Anh ta thấy cô ấy có lẽ là mỏi mệt, lại ngủ thiếp đi ở trên sofa của sảnh lớn, nên có lòng tốt muốn giúp đỡ tóm lấy sợi âm khí này, nhưng sợi âm khí này giảo hoạt, nhảy nhót qua lại trên vai Diêu Khanh, sau đó lúc anh ta ra tay, bàn tay anh ta không thể tránh khỏi mà rơi vào trên vai cô ấy.Sau đó … hình như bị hiểu lầm thành người xấu, cũng có thể là hù đến cô ấy.Nên đã bị tát một cái. 

Chương 318