“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 323
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Diêu Khanh vô ý thức ngẩng đầu, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn như cũ dùng hai tay che lấy mặt mình, chỉ lộ ra hai con mắt đẫm lệ.Tô Cẩm thấy Diêu Khanh hành động như vậy, lại nghĩ tới Diêu Khanh lăn lộn ở làng giải trí, gương mặt kia của cô ấy, lớn lên lại vô cùng xuất chúng, và tiểu nhân quấy phá, gần như là trong nháy mắt, Tô Cẩm đã ý thức được mặt Diêu Khanh… Xảy ra vấn đề.Cho nên, Diêu Khanh mới không gặp Diêu Nguyệt, một mình trốn ở trong toilet khóc lóc thương tâm.Tô Cẩm khẽ nhíu mày, xem ra kẻ địch của Diêu Khanh, vẫn rất độc ác, không đòi mạng Diêu Khanh, mà lựa chọn ra tay đối với dung mạo mà Diêu Khanh để ý! Một chiêu này, quả thực đủ hung ác, không chỉ có thể phá hủy sự nghiệp của Diêu Khanh, còn có thể phá hủy toàn bộ Diêu Khanh, so với cái chết thì đau khổ hơn…Tô Cẩm cúi người, thái độ ôn hòa: “Khanh Khanh, để cho em nhìn mặt của chị một chút.”Cô biết Diêu Khanh sẽ không đồng ý, cho nên cũng không vội, tiếp tục ôn hòa nói chuyện với Diêu Khanh: “Chị không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Chị chẳng hề làm gì, cũng không ăn cái gì, chỉ ngủ một giấc, vừa mở mắt, mặt của chị đã xảy ra vấn đề, nhìn kiểu gì, cũng không giống như một chuyện bình thường.”“Khanh Khanh, nếu như không phải chuyện bình thường, em có thể giải quyết, em không biết Tô Giang Nguyên có nói với chị hay không, lúc trước anh ấy gặp nữ quỷ, chính là em giúp anh ấy giải quyết.Còn có Sở Lâm, lúc trước em và Sở Lâm quen biết cũng là bởi vì em cứu được một mạng của anh ta.Những người này chị cũng có thể còn có nghi ngờ trong lòng, nhưng chẳng lẽ chị không muốn biết, em làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này sao?”Một câu cuối cùng, đâm trúng tâm tư của Diêu Khanh.Cô ấy rõ ràng đã khoá trái nhà vệ sinh, A Cẩm tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?Còn có những điều A Cẩm mới vừa nói kia, mặt của cô ấy quả thật là đêm qua còn rất tốt… Thậm chí, mặt của cô ấy là trong nháy mắt biến thành như bây giờ.Diêu Khanh dưới giọng nói dịu dàng của Tô Cẩm, chậm rãi bỏ hai tay ra, lúc bỏ ra được một nửa, cô ấy lại đột nhiên lùi bước: “A Cẩm, chị, sợ hù dọa em…”Tô Cẩm mỉm cười nắm chặt tay Diêu Khanh.Một giây sau, gương mặt kia của Diêu Khanh thu vào trong mắt Tô Cẩm.Đáy mắt Tô Cẩm bỗng nhiên toát ra ý lạnh!Tâm tư của đối phương thật đúng là độc ác, không biết còn tưởng rằng có thâm thù đại hận gì với Diêu Khanh.Cả khuôn mặt của Diêu Khanh đúng là cũng bắt đầu thối rữa…“A Cẩm…” Diêu Khanh kinh hoảng muốn che mặt mình lại một lần nữa: “Đừng nhìn, đừng…”“Khanh Khanh, không phải chuyện lớn gì, em có thể giải quyết.”Tô Cẩm nói xong lời này, đưa tay đặt lên đầu Diêu Khanh, nhất thời, Diêu Khanh cảm giác tâm trạng phiền muộn hoảng loạn của mình dần dần được vỗ yên.“Nhắm mắt lại.” Tô Cẩm nói khẽ.Diêu Khanh theo lời làm theo.Mà trong lúc Diêu Khanh không nhìn thấy, lòng bàn tay Tô Cẩm tràn ra những ánh sáng màu vàng, đang tranh đấu với tà khí ở trên người Diêu Khanh, giây lát, tà khí đều bị nuốt sống.Trên mặt Diêu Khanh cũng toát ra từng tầng sương mù màu đen.Tô Cẩm tiêu diệt đám sương mù, mặt Diêu Khanh cũng bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp.Rất nhanh, gương mặt kia lần nữa khôi phục dáng vẻ ban đầu, không chỉ có hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí da thịt cũng tốt hơn so với trước đó nhiều.Tô Cẩm đưa tay chọc lên mặt Diêu Khanh: “Mặt của chị khỏi rồi.”Diêu Khanh không thể tin mở hai mắt ra nhìn sang Tô Cẩm: “Thật sao?” Làm sao lại như vậy?Cảm xúc trong đáy lòng cô ấy hết sức phức tạp, sau khi trải qua tình huống vừa rồi, cô ấy rất sợ hãi, cho dù Tô Cẩm đã nói như vậy, cô ấy vẫn không dám đứng dậy đi soi gương.Tô Cẩm kiên nhẫn nắm lấy tay Diêu Khanh, sau đó kéo tay cô ấy, để đầu ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng tiếp xúc vào mặt mình.Đầu ngón tay đụng phải da thịt, hoàn toàn chính xác rất bình thường.
Diêu Khanh vô ý thức ngẩng đầu, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn như cũ dùng hai tay che lấy mặt mình, chỉ lộ ra hai con mắt đẫm lệ.
Tô Cẩm thấy Diêu Khanh hành động như vậy, lại nghĩ tới Diêu Khanh lăn lộn ở làng giải trí, gương mặt kia của cô ấy, lớn lên lại vô cùng xuất chúng, và tiểu nhân quấy phá, gần như là trong nháy mắt, Tô Cẩm đã ý thức được mặt Diêu Khanh… Xảy ra vấn đề.
Cho nên, Diêu Khanh mới không gặp Diêu Nguyệt, một mình trốn ở trong toilet khóc lóc thương tâm.
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, xem ra kẻ địch của Diêu Khanh, vẫn rất độc ác, không đòi mạng Diêu Khanh, mà lựa chọn ra tay đối với dung mạo mà Diêu Khanh để ý! Một chiêu này, quả thực đủ hung ác, không chỉ có thể phá hủy sự nghiệp của Diêu Khanh, còn có thể phá hủy toàn bộ Diêu Khanh, so với cái chết thì đau khổ hơn…
Tô Cẩm cúi người, thái độ ôn hòa: “Khanh Khanh, để cho em nhìn mặt của chị một chút.”
Cô biết Diêu Khanh sẽ không đồng ý, cho nên cũng không vội, tiếp tục ôn hòa nói chuyện với Diêu Khanh: “Chị không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Chị chẳng hề làm gì, cũng không ăn cái gì, chỉ ngủ một giấc, vừa mở mắt, mặt của chị đã xảy ra vấn đề, nhìn kiểu gì, cũng không giống như một chuyện bình thường.”
“Khanh Khanh, nếu như không phải chuyện bình thường, em có thể giải quyết, em không biết Tô Giang Nguyên có nói với chị hay không, lúc trước anh ấy gặp nữ quỷ, chính là em giúp anh ấy giải quyết.
Còn có Sở Lâm, lúc trước em và Sở Lâm quen biết cũng là bởi vì em cứu được một mạng của anh ta.
Những người này chị cũng có thể còn có nghi ngờ trong lòng, nhưng chẳng lẽ chị không muốn biết, em làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này sao?”
Một câu cuối cùng, đâm trúng tâm tư của Diêu Khanh.
Cô ấy rõ ràng đã khoá trái nhà vệ sinh, A Cẩm tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Còn có những điều A Cẩm mới vừa nói kia, mặt của cô ấy quả thật là đêm qua còn rất tốt… Thậm chí, mặt của cô ấy là trong nháy mắt biến thành như bây giờ.
Diêu Khanh dưới giọng nói dịu dàng của Tô Cẩm, chậm rãi bỏ hai tay ra, lúc bỏ ra được một nửa, cô ấy lại đột nhiên lùi bước: “A Cẩm, chị, sợ hù dọa em…”
Tô Cẩm mỉm cười nắm chặt tay Diêu Khanh.
Một giây sau, gương mặt kia của Diêu Khanh thu vào trong mắt Tô Cẩm.
Đáy mắt Tô Cẩm bỗng nhiên toát ra ý lạnh!
Tâm tư của đối phương thật đúng là độc ác, không biết còn tưởng rằng có thâm thù đại hận gì với Diêu Khanh.
Cả khuôn mặt của Diêu Khanh đúng là cũng bắt đầu thối rữa…
“A Cẩm…” Diêu Khanh kinh hoảng muốn che mặt mình lại một lần nữa: “Đừng nhìn, đừng…”
“Khanh Khanh, không phải chuyện lớn gì, em có thể giải quyết.”
Tô Cẩm nói xong lời này, đưa tay đặt lên đầu Diêu Khanh, nhất thời, Diêu Khanh cảm giác tâm trạng phiền muộn hoảng loạn của mình dần dần được vỗ yên.
“Nhắm mắt lại.” Tô Cẩm nói khẽ.
Diêu Khanh theo lời làm theo.
Mà trong lúc Diêu Khanh không nhìn thấy, lòng bàn tay Tô Cẩm tràn ra những ánh sáng màu vàng, đang tranh đấu với tà khí ở trên người Diêu Khanh, giây lát, tà khí đều bị nuốt sống.
Trên mặt Diêu Khanh cũng toát ra từng tầng sương mù màu đen.
Tô Cẩm tiêu diệt đám sương mù, mặt Diêu Khanh cũng bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Rất nhanh, gương mặt kia lần nữa khôi phục dáng vẻ ban đầu, không chỉ có hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí da thịt cũng tốt hơn so với trước đó nhiều.
Tô Cẩm đưa tay chọc lên mặt Diêu Khanh: “Mặt của chị khỏi rồi.”
Diêu Khanh không thể tin mở hai mắt ra nhìn sang Tô Cẩm: “Thật sao?” Làm sao lại như vậy?
Cảm xúc trong đáy lòng cô ấy hết sức phức tạp, sau khi trải qua tình huống vừa rồi, cô ấy rất sợ hãi, cho dù Tô Cẩm đã nói như vậy, cô ấy vẫn không dám đứng dậy đi soi gương.
Tô Cẩm kiên nhẫn nắm lấy tay Diêu Khanh, sau đó kéo tay cô ấy, để đầu ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng tiếp xúc vào mặt mình.
Đầu ngón tay đụng phải da thịt, hoàn toàn chính xác rất bình thường.
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Diêu Khanh vô ý thức ngẩng đầu, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn như cũ dùng hai tay che lấy mặt mình, chỉ lộ ra hai con mắt đẫm lệ.Tô Cẩm thấy Diêu Khanh hành động như vậy, lại nghĩ tới Diêu Khanh lăn lộn ở làng giải trí, gương mặt kia của cô ấy, lớn lên lại vô cùng xuất chúng, và tiểu nhân quấy phá, gần như là trong nháy mắt, Tô Cẩm đã ý thức được mặt Diêu Khanh… Xảy ra vấn đề.Cho nên, Diêu Khanh mới không gặp Diêu Nguyệt, một mình trốn ở trong toilet khóc lóc thương tâm.Tô Cẩm khẽ nhíu mày, xem ra kẻ địch của Diêu Khanh, vẫn rất độc ác, không đòi mạng Diêu Khanh, mà lựa chọn ra tay đối với dung mạo mà Diêu Khanh để ý! Một chiêu này, quả thực đủ hung ác, không chỉ có thể phá hủy sự nghiệp của Diêu Khanh, còn có thể phá hủy toàn bộ Diêu Khanh, so với cái chết thì đau khổ hơn…Tô Cẩm cúi người, thái độ ôn hòa: “Khanh Khanh, để cho em nhìn mặt của chị một chút.”Cô biết Diêu Khanh sẽ không đồng ý, cho nên cũng không vội, tiếp tục ôn hòa nói chuyện với Diêu Khanh: “Chị không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Chị chẳng hề làm gì, cũng không ăn cái gì, chỉ ngủ một giấc, vừa mở mắt, mặt của chị đã xảy ra vấn đề, nhìn kiểu gì, cũng không giống như một chuyện bình thường.”“Khanh Khanh, nếu như không phải chuyện bình thường, em có thể giải quyết, em không biết Tô Giang Nguyên có nói với chị hay không, lúc trước anh ấy gặp nữ quỷ, chính là em giúp anh ấy giải quyết.Còn có Sở Lâm, lúc trước em và Sở Lâm quen biết cũng là bởi vì em cứu được một mạng của anh ta.Những người này chị cũng có thể còn có nghi ngờ trong lòng, nhưng chẳng lẽ chị không muốn biết, em làm thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này sao?”Một câu cuối cùng, đâm trúng tâm tư của Diêu Khanh.Cô ấy rõ ràng đã khoá trái nhà vệ sinh, A Cẩm tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?Còn có những điều A Cẩm mới vừa nói kia, mặt của cô ấy quả thật là đêm qua còn rất tốt… Thậm chí, mặt của cô ấy là trong nháy mắt biến thành như bây giờ.Diêu Khanh dưới giọng nói dịu dàng của Tô Cẩm, chậm rãi bỏ hai tay ra, lúc bỏ ra được một nửa, cô ấy lại đột nhiên lùi bước: “A Cẩm, chị, sợ hù dọa em…”Tô Cẩm mỉm cười nắm chặt tay Diêu Khanh.Một giây sau, gương mặt kia của Diêu Khanh thu vào trong mắt Tô Cẩm.Đáy mắt Tô Cẩm bỗng nhiên toát ra ý lạnh!Tâm tư của đối phương thật đúng là độc ác, không biết còn tưởng rằng có thâm thù đại hận gì với Diêu Khanh.Cả khuôn mặt của Diêu Khanh đúng là cũng bắt đầu thối rữa…“A Cẩm…” Diêu Khanh kinh hoảng muốn che mặt mình lại một lần nữa: “Đừng nhìn, đừng…”“Khanh Khanh, không phải chuyện lớn gì, em có thể giải quyết.”Tô Cẩm nói xong lời này, đưa tay đặt lên đầu Diêu Khanh, nhất thời, Diêu Khanh cảm giác tâm trạng phiền muộn hoảng loạn của mình dần dần được vỗ yên.“Nhắm mắt lại.” Tô Cẩm nói khẽ.Diêu Khanh theo lời làm theo.Mà trong lúc Diêu Khanh không nhìn thấy, lòng bàn tay Tô Cẩm tràn ra những ánh sáng màu vàng, đang tranh đấu với tà khí ở trên người Diêu Khanh, giây lát, tà khí đều bị nuốt sống.Trên mặt Diêu Khanh cũng toát ra từng tầng sương mù màu đen.Tô Cẩm tiêu diệt đám sương mù, mặt Diêu Khanh cũng bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp.Rất nhanh, gương mặt kia lần nữa khôi phục dáng vẻ ban đầu, không chỉ có hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí da thịt cũng tốt hơn so với trước đó nhiều.Tô Cẩm đưa tay chọc lên mặt Diêu Khanh: “Mặt của chị khỏi rồi.”Diêu Khanh không thể tin mở hai mắt ra nhìn sang Tô Cẩm: “Thật sao?” Làm sao lại như vậy?Cảm xúc trong đáy lòng cô ấy hết sức phức tạp, sau khi trải qua tình huống vừa rồi, cô ấy rất sợ hãi, cho dù Tô Cẩm đã nói như vậy, cô ấy vẫn không dám đứng dậy đi soi gương.Tô Cẩm kiên nhẫn nắm lấy tay Diêu Khanh, sau đó kéo tay cô ấy, để đầu ngón tay của cô ấy nhẹ nhàng tiếp xúc vào mặt mình.Đầu ngón tay đụng phải da thịt, hoàn toàn chính xác rất bình thường.