“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 424
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Vương đạo trưởng làm thế nào cũng không nghĩ đến, trong tay Sở Lâm thế mà lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy.Đã nói là một lá bùa Thiên Lôi cũng khó cầu cơ mà?Hơn nữa bùa Thiên Lôi này chuyên để khắc chế tà ma và các loại âm khí…Do đó, khi những lá bùa Thiên Lôi đó đập về phía ông ta, đám bùa Thiên Lôi vô cùng chuẩn xác bổ về phía cánh tay phải tràn đầy hắc khí kia.Vương đạo trưởng choáng váng: “…”Trong lúc nhất thời, tiếng tạch tạch vang lên bên tai không dứt.Sở Lâm nhìn kiệt tác của mình, thở dài động tâm vô cùng, vừa rồi anh ta thật là xa xỉ! Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy thế mà tất cả đều đập hết cho Vương đạo trưởng…Có lẽ phúc khí của Vương đạo trưởng này cũng rất tốt, dù sao cũng làm một đạo sĩ bình thường, ngắn ngủi mấy phút lại được đập nhiều lá bùa Thiên Lôi như vậy, đại khái cũng coi như là Vương đạo trưởng may mắn đi!Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Sở Lâm đột nhiên cứng đờ, anh ta phát giác ra có người ở phía sau.Gần như là trong nháy mắt, Sở Lâm đã vung tay đập hai lá bùa Thiên Lôi về phía sau lưng.Sau hai tiếng răng rắc, người kia bịch một tiếng ngã trên mặt đất.Chỉ thấy người kia còn duy trì tư thế duỗi một tay ra.Sở Lâm nhìn thoáng qua, cảm thấy người này có chút quen mắt, a, đây hình như là Hứa hội trưởng, anh ta nhẹ nhàng đá một cái, gọi nói: “Hứa hội trưởng?”Trong miệng Hứa hội trưởng phun ra một làn khói đen, chật vật khẽ nói: “Sở, đạo hữu, người một nhà…Tôi, tôi nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm, muốn đến cứu cậu…”Nghe nói như thế, Sở Lâm hoài nghi đánh giá Hứa hội trưởng, anh ta kiềm chế lại suy đoán trong lòng, kéo giãn khoảng cách với Hứa hội trưởng mấy phần, sau đó mới trả lời ông ta: “Thật ngại quá, Hứa hội trưởng, tôi tưởng rằng là người xấu tới giết tôi.”Dứt lời, Sở Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, thuật che mắt mê hoặc anh ta đã biến mất.Cách đó không xa, chính là nhà ăn ở chỗ sư phụ.Anh ta vội vàng liên hệ với sư phụ nhà mình.Hai phút sau, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh, còn có Tam Thanh quán chủ đi tới bên cạnh Sở Lâm.Lúc này Sở Lâm nhào về phía Tô Cẩm, sau đó kêu gào cáo trạng: “Sư phụ, tôi thiếu chút không gặp được người nữa rồi, chính là người này, Vương đạo trưởng này, ông ta đòi chặt cánh tay của tôi, còn muốn bắt tôi về tra tấn!Tôi chỉ là cây củi mục mới nhập môn trói gà không chặt, nào phải là đối thủ của ông ta? Tôi chỉ muốn chạy trốn, Vương đạo sĩ này lại muốn giết tôi…”Tô Cẩm ôn nhu trấn an hai câu, còn thuận tay xoa đầu Sở Lâm: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi! Ông ta cũng dám làm anh bị thương, đây quả thực là bắt nạt Huyền Thanh quán của tôi không có ai! Anh yên tâm, tôi nhất định báo thù cho anh!”Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương đạo trưởng may mắn kia, lắc lư hai lần, sau đó cánh tay bị cụt được nối liền, lạch cạch một tiếng, lần nữa rơi trên mặt đất.Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.Vương đạo trưởng nhịn không được, tức giận phun ra một búng máu, sau đó lung lay ngã trên mặt đất, thậm chí còn co quắp mấy lần.Ánh mắt Tam Thanh quán chủ phức tạp nhìn về phía Sở Lâm: “…” Ông ấy cảm thấy, Sở đạo hữu khả năng có sự hiểu lầm về cụm từ tay trói gà không chặt này.Cái mạng này của Vương đạo trưởng đoán chừng chỉ dư lại một hơi.Ngay sau đó, chính là Hứa hội trưởng chật vật từ dưới đất đứng lên, dáng vẻ nhìn cũng không tốt lắm.Sở Lâm vượt lên trước mở miệng, cường điệu nhấn mạnh chính mình thật sự không cố ý.Tam Thanh quán chủ bất đắc dĩ đi qua giúp đỡ Hứa hội trưởng, Hứa hội trưởng nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sở Lâm.“Sở đạo hữu thật ngang tàng! Vừa ra tay chính là nhiều bùa Thiên Lôi như vậy…”Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy dùng để đối phó ông ta và Vương đạo trưởng, quả thực là lãng phí!A không, bùa Thiên Lôi ở trong tay Sở Lâm là lãng phí!Một cây củi mục không có tu vi gì, căn bản là không phát huy được sức mạnh chân chính của bùa Thiên Lôi!Dù là Tam Thanh quán chủ, cũng kinh hãi một trận, sau đó nhịn không được đánh giá nói: “Xem ra trong nhà Sở đạo hữu có mấy cái mỏ…”Sở Lâm ngang tàng, có chút nhăn nhó trả lời một câu: “Không có mỏ, nhưng cha tôi có tiền!”
Vương đạo trưởng làm thế nào cũng không nghĩ đến, trong tay Sở Lâm thế mà lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy.
Đã nói là một lá bùa Thiên Lôi cũng khó cầu cơ mà?
Hơn nữa bùa Thiên Lôi này chuyên để khắc chế tà ma và các loại âm khí…
Do đó, khi những lá bùa Thiên Lôi đó đập về phía ông ta, đám bùa Thiên Lôi vô cùng chuẩn xác bổ về phía cánh tay phải tràn đầy hắc khí kia.
Vương đạo trưởng choáng váng: “…”
Trong lúc nhất thời, tiếng tạch tạch vang lên bên tai không dứt.
Sở Lâm nhìn kiệt tác của mình, thở dài động tâm vô cùng, vừa rồi anh ta thật là xa xỉ! Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy thế mà tất cả đều đập hết cho Vương đạo trưởng…
Có lẽ phúc khí của Vương đạo trưởng này cũng rất tốt, dù sao cũng làm một đạo sĩ bình thường, ngắn ngủi mấy phút lại được đập nhiều lá bùa Thiên Lôi như vậy, đại khái cũng coi như là Vương đạo trưởng may mắn đi!
Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Sở Lâm đột nhiên cứng đờ, anh ta phát giác ra có người ở phía sau.
Gần như là trong nháy mắt, Sở Lâm đã vung tay đập hai lá bùa Thiên Lôi về phía sau lưng.
Sau hai tiếng răng rắc, người kia bịch một tiếng ngã trên mặt đất.
Chỉ thấy người kia còn duy trì tư thế duỗi một tay ra.
Sở Lâm nhìn thoáng qua, cảm thấy người này có chút quen mắt, a, đây hình như là Hứa hội trưởng, anh ta nhẹ nhàng đá một cái, gọi nói: “Hứa hội trưởng?”
Trong miệng Hứa hội trưởng phun ra một làn khói đen, chật vật khẽ nói: “Sở, đạo hữu, người một nhà…Tôi, tôi nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm, muốn đến cứu cậu…”
Nghe nói như thế, Sở Lâm hoài nghi đánh giá Hứa hội trưởng, anh ta kiềm chế lại suy đoán trong lòng, kéo giãn khoảng cách với Hứa hội trưởng mấy phần, sau đó mới trả lời ông ta: “Thật ngại quá, Hứa hội trưởng, tôi tưởng rằng là người xấu tới giết tôi.”
Dứt lời, Sở Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, thuật che mắt mê hoặc anh ta đã biến mất.
Cách đó không xa, chính là nhà ăn ở chỗ sư phụ.
Anh ta vội vàng liên hệ với sư phụ nhà mình.
Hai phút sau, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh, còn có Tam Thanh quán chủ đi tới bên cạnh Sở Lâm.
Lúc này Sở Lâm nhào về phía Tô Cẩm, sau đó kêu gào cáo trạng: “Sư phụ, tôi thiếu chút không gặp được người nữa rồi, chính là người này, Vương đạo trưởng này, ông ta đòi chặt cánh tay của tôi, còn muốn bắt tôi về tra tấn!
Tôi chỉ là cây củi mục mới nhập môn trói gà không chặt, nào phải là đối thủ của ông ta? Tôi chỉ muốn chạy trốn, Vương đạo sĩ này lại muốn giết tôi…”
Tô Cẩm ôn nhu trấn an hai câu, còn thuận tay xoa đầu Sở Lâm: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi! Ông ta cũng dám làm anh bị thương, đây quả thực là bắt nạt Huyền Thanh quán của tôi không có ai! Anh yên tâm, tôi nhất định báo thù cho anh!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương đạo trưởng may mắn kia, lắc lư hai lần, sau đó cánh tay bị cụt được nối liền, lạch cạch một tiếng, lần nữa rơi trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Vương đạo trưởng nhịn không được, tức giận phun ra một búng máu, sau đó lung lay ngã trên mặt đất, thậm chí còn co quắp mấy lần.
Ánh mắt Tam Thanh quán chủ phức tạp nhìn về phía Sở Lâm: “…” Ông ấy cảm thấy, Sở đạo hữu khả năng có sự hiểu lầm về cụm từ tay trói gà không chặt này.
Cái mạng này của Vương đạo trưởng đoán chừng chỉ dư lại một hơi.
Ngay sau đó, chính là Hứa hội trưởng chật vật từ dưới đất đứng lên, dáng vẻ nhìn cũng không tốt lắm.
Sở Lâm vượt lên trước mở miệng, cường điệu nhấn mạnh chính mình thật sự không cố ý.
Tam Thanh quán chủ bất đắc dĩ đi qua giúp đỡ Hứa hội trưởng, Hứa hội trưởng nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sở Lâm.
“Sở đạo hữu thật ngang tàng! Vừa ra tay chính là nhiều bùa Thiên Lôi như vậy…”
Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy dùng để đối phó ông ta và Vương đạo trưởng, quả thực là lãng phí!
A không, bùa Thiên Lôi ở trong tay Sở Lâm là lãng phí!
Một cây củi mục không có tu vi gì, căn bản là không phát huy được sức mạnh chân chính của bùa Thiên Lôi!
Dù là Tam Thanh quán chủ, cũng kinh hãi một trận, sau đó nhịn không được đánh giá nói: “Xem ra trong nhà Sở đạo hữu có mấy cái mỏ…”
Sở Lâm ngang tàng, có chút nhăn nhó trả lời một câu: “Không có mỏ, nhưng cha tôi có tiền!”
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Vương đạo trưởng làm thế nào cũng không nghĩ đến, trong tay Sở Lâm thế mà lại có nhiều bùa Thiên Lôi như vậy.Đã nói là một lá bùa Thiên Lôi cũng khó cầu cơ mà?Hơn nữa bùa Thiên Lôi này chuyên để khắc chế tà ma và các loại âm khí…Do đó, khi những lá bùa Thiên Lôi đó đập về phía ông ta, đám bùa Thiên Lôi vô cùng chuẩn xác bổ về phía cánh tay phải tràn đầy hắc khí kia.Vương đạo trưởng choáng váng: “…”Trong lúc nhất thời, tiếng tạch tạch vang lên bên tai không dứt.Sở Lâm nhìn kiệt tác của mình, thở dài động tâm vô cùng, vừa rồi anh ta thật là xa xỉ! Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy thế mà tất cả đều đập hết cho Vương đạo trưởng…Có lẽ phúc khí của Vương đạo trưởng này cũng rất tốt, dù sao cũng làm một đạo sĩ bình thường, ngắn ngủi mấy phút lại được đập nhiều lá bùa Thiên Lôi như vậy, đại khái cũng coi như là Vương đạo trưởng may mắn đi!Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Sở Lâm đột nhiên cứng đờ, anh ta phát giác ra có người ở phía sau.Gần như là trong nháy mắt, Sở Lâm đã vung tay đập hai lá bùa Thiên Lôi về phía sau lưng.Sau hai tiếng răng rắc, người kia bịch một tiếng ngã trên mặt đất.Chỉ thấy người kia còn duy trì tư thế duỗi một tay ra.Sở Lâm nhìn thoáng qua, cảm thấy người này có chút quen mắt, a, đây hình như là Hứa hội trưởng, anh ta nhẹ nhàng đá một cái, gọi nói: “Hứa hội trưởng?”Trong miệng Hứa hội trưởng phun ra một làn khói đen, chật vật khẽ nói: “Sở, đạo hữu, người một nhà…Tôi, tôi nhìn thấy cậu gặp nguy hiểm, muốn đến cứu cậu…”Nghe nói như thế, Sở Lâm hoài nghi đánh giá Hứa hội trưởng, anh ta kiềm chế lại suy đoán trong lòng, kéo giãn khoảng cách với Hứa hội trưởng mấy phần, sau đó mới trả lời ông ta: “Thật ngại quá, Hứa hội trưởng, tôi tưởng rằng là người xấu tới giết tôi.”Dứt lời, Sở Lâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, thuật che mắt mê hoặc anh ta đã biến mất.Cách đó không xa, chính là nhà ăn ở chỗ sư phụ.Anh ta vội vàng liên hệ với sư phụ nhà mình.Hai phút sau, Tô Cẩm và Nguyên Cảnh, còn có Tam Thanh quán chủ đi tới bên cạnh Sở Lâm.Lúc này Sở Lâm nhào về phía Tô Cẩm, sau đó kêu gào cáo trạng: “Sư phụ, tôi thiếu chút không gặp được người nữa rồi, chính là người này, Vương đạo trưởng này, ông ta đòi chặt cánh tay của tôi, còn muốn bắt tôi về tra tấn!Tôi chỉ là cây củi mục mới nhập môn trói gà không chặt, nào phải là đối thủ của ông ta? Tôi chỉ muốn chạy trốn, Vương đạo sĩ này lại muốn giết tôi…”Tô Cẩm ôn nhu trấn an hai câu, còn thuận tay xoa đầu Sở Lâm: “Đừng sợ, vi sư ở đây rồi! Ông ta cũng dám làm anh bị thương, đây quả thực là bắt nạt Huyền Thanh quán của tôi không có ai! Anh yên tâm, tôi nhất định báo thù cho anh!”Vừa dứt lời, chỉ thấy Vương đạo trưởng may mắn kia, lắc lư hai lần, sau đó cánh tay bị cụt được nối liền, lạch cạch một tiếng, lần nữa rơi trên mặt đất.Trong lúc nhất thời, xung quanh lặng ngắt như tờ.Vương đạo trưởng nhịn không được, tức giận phun ra một búng máu, sau đó lung lay ngã trên mặt đất, thậm chí còn co quắp mấy lần.Ánh mắt Tam Thanh quán chủ phức tạp nhìn về phía Sở Lâm: “…” Ông ấy cảm thấy, Sở đạo hữu khả năng có sự hiểu lầm về cụm từ tay trói gà không chặt này.Cái mạng này của Vương đạo trưởng đoán chừng chỉ dư lại một hơi.Ngay sau đó, chính là Hứa hội trưởng chật vật từ dưới đất đứng lên, dáng vẻ nhìn cũng không tốt lắm.Sở Lâm vượt lên trước mở miệng, cường điệu nhấn mạnh chính mình thật sự không cố ý.Tam Thanh quán chủ bất đắc dĩ đi qua giúp đỡ Hứa hội trưởng, Hứa hội trưởng nhịn không được giơ ngón tay cái về phía Sở Lâm.“Sở đạo hữu thật ngang tàng! Vừa ra tay chính là nhiều bùa Thiên Lôi như vậy…”Nhiều bùa Thiên Lôi như vậy dùng để đối phó ông ta và Vương đạo trưởng, quả thực là lãng phí!A không, bùa Thiên Lôi ở trong tay Sở Lâm là lãng phí!Một cây củi mục không có tu vi gì, căn bản là không phát huy được sức mạnh chân chính của bùa Thiên Lôi!Dù là Tam Thanh quán chủ, cũng kinh hãi một trận, sau đó nhịn không được đánh giá nói: “Xem ra trong nhà Sở đạo hữu có mấy cái mỏ…”Sở Lâm ngang tàng, có chút nhăn nhó trả lời một câu: “Không có mỏ, nhưng cha tôi có tiền!”