“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 428
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Về phần những người khác, thì là áp giải mấy ông chủ bán tượng đất kia tiếp tục chạy về phía trước!Tổ trưởng Chu vừa quay lại, vừa tính toán tâm tư của cấp trên.Làm một cấp dưới tốt, thỉnh thoảng cũng phải hơi phỏng đoán một chút tâm tư của cấp trên, như vậy mới có thể chiếm được sự yêu thích của cấp trên, nhưng lại không thể quá thông minh, phải để lại chỗ trống cho cấp trên.Đường ban đêm khó đi, lúc tổ trưởng Chu dẫn người trở về, còn đi nhầm một con đường, đợi bọn họ một lần nữa trở lại trấn Lưu Hồn, trời cũng sắp sáng rồi.Anh ta vội vàng liên hệ với tổ chức, cấp trên lúc này mới thần bí nói cho anh ta biết nhiệm vụ.Dù là tổ trưởng Chu quá ngang ngược, nhưng nghe thấy nhiệm vụ này, cũng có một chút xấu hổ… Bảo anh ta đi tìm Tô Cẩm của Huyền Thanh quán, hỏi thăm bảo vật tổ truyền trấn quan của người ta… Chuyện này hình như có chút không quá thích hợp?Ngay sau đó, chính là cấp trên cam kết thăng chức tăng lương các loại chỗ tốt.Một chút xấu hổ kia của tổ trưởng Chu, trong nháy mắt đã biến mất gần như không còn!Không phải chỉ là cướp bảo vật sao? Anh ta có thể làm được!Mặc dù nói cô gái kia nhìn thì không dễ chọc, nhưng Huyền Thanh quán của bọn họ quả thật chỉ có bốn thầy trò, căn bản cũng không có khả năng đối kháng với tổ đặc biệt của bọn họ còn có linh cục!…Mấy phút sau.Tổ trưởng Chu khí thế hung hăng đi vào lầu hai của lữ đ**m trước đó.Lúc này, Hứa hội trưởng đang hào hứng ở trong phòng chờ xem kịch, nghe thấy có tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, ông ta đứng dậy đi tới.Cùng lúc đó, cửa phòng của những gian khác cũng được mở ra.Cho dù là Tam Thanh quán chủ, hay là thầy trò Tô Cẩm, tất cả đều mở cửa.Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn tổ trưởng Chu: “Có chuyện gì sao?”Tổ trưởng Chu trực tiếp tự báo thân phận: “Tôi là tổ trưởng Chu của tổ đặc biệt, tổ đặc biệt của chúng tôi thuộc linh cục, lần này tôi đến, là nhận nhiệm vụ tới đây.”Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía Sở Lâm.Sở Lâm vội vàng tiến lên, trên mặt mang theo ý cười: “Hoá ra là tổ trưởng Chu? Thật sự là thất kính!”“Đứng ở cửa nói chuyện không tiện, vừa vặn, chúng tôi sắp đi ăn sáng, không bằng cùng đến nhà ăn cách đó không xa nói một chút?” Thái độ của Sở Lâm vô cùng tốt, mà trong mắt tổ trưởng Chu, loại thái độ này mới là bình thường nhất.Hơn nữa nơi này quả thực không tiện nói chuyện lắm.Anh ta mặt không thay đổi nhẹ gật đầu: “Được.”Tô Cẩm, Nguyên Cảnh còn có Sở Lâm đi phía trước, tổ trưởng Chu cố ý rớt lại một bước, tựa như là sợ thầy trò bọn họ biết ý đồ anh ta đến đây, sau đó chạy trốn trên đường.Hứa hội trưởng và Tam Thanh quán chủ cũng vội vàng đi theo.Sau khi đi vào phòng khách nhà ăn, Sở Lâm đóng cửa phòng, thái độ Tô Cẩm thản nhiên hỏi: “Tổ trưởng Chu lần này tới tìm tôi, là chuyện tượng đất còn có vấn đề à?”Sắc mặt tổ trưởng Chu hiện lên một tia mất tự nhiên: “Là như này, nghe nói trong tay cô Tô có một lá bùa, uy lực cực lớn.”“Anh nói là bùa Thiên Lôi à? Đó là bảo vật tổ truyền của đạo quán chúng tôi, anh cũng muốn thấy, mở rộng tầm mắt một chút?” Sở Lâm nhìn chằm chằm anh ta.Tổ trưởng Chu trấn định tự nhiên tiếp tục nói: “Thật ra cũng không phải muốn thấy, chỉ là bùa Thiên Lôi này, uy lực cực lớn, nếu như không cẩn thận rơi vào trong tay người xấu, khả năng không tốt lắm, không bằng để cho chúng tôi mang về bảo quản.”Lúc này Sở Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, rất không vui nhìn anh ta, ngay cả giọng điệu cũng lạnh hơn mấy phần: “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!”Tổ trưởng Chu thấy ánh mắt Sở Lâm như muốn giết người, lặp lại câu nói mới vừa rồi một lần.Tam Thanh quán chủ thở dài một tiếng: “Tổ trưởng Chu, cậu tới đây, cấp trên của cậu có biết không?”Tổ trưởng Chu đáp lời: “Chính là cấp trên của tôi bảo tôi tới.”Nghe vậy, Tam Thanh quán chủ hoàn toàn trầm mặc, đáy mắt có sự đau thương và thất vọng hiện lên.
Về phần những người khác, thì là áp giải mấy ông chủ bán tượng đất kia tiếp tục chạy về phía trước!
Tổ trưởng Chu vừa quay lại, vừa tính toán tâm tư của cấp trên.
Làm một cấp dưới tốt, thỉnh thoảng cũng phải hơi phỏng đoán một chút tâm tư của cấp trên, như vậy mới có thể chiếm được sự yêu thích của cấp trên, nhưng lại không thể quá thông minh, phải để lại chỗ trống cho cấp trên.
Đường ban đêm khó đi, lúc tổ trưởng Chu dẫn người trở về, còn đi nhầm một con đường, đợi bọn họ một lần nữa trở lại trấn Lưu Hồn, trời cũng sắp sáng rồi.
Anh ta vội vàng liên hệ với tổ chức, cấp trên lúc này mới thần bí nói cho anh ta biết nhiệm vụ.
Dù là tổ trưởng Chu quá ngang ngược, nhưng nghe thấy nhiệm vụ này, cũng có một chút xấu hổ… Bảo anh ta đi tìm Tô Cẩm của Huyền Thanh quán, hỏi thăm bảo vật tổ truyền trấn quan của người ta… Chuyện này hình như có chút không quá thích hợp?
Ngay sau đó, chính là cấp trên cam kết thăng chức tăng lương các loại chỗ tốt.
Một chút xấu hổ kia của tổ trưởng Chu, trong nháy mắt đã biến mất gần như không còn!
Không phải chỉ là cướp bảo vật sao? Anh ta có thể làm được!
Mặc dù nói cô gái kia nhìn thì không dễ chọc, nhưng Huyền Thanh quán của bọn họ quả thật chỉ có bốn thầy trò, căn bản cũng không có khả năng đối kháng với tổ đặc biệt của bọn họ còn có linh cục!
…
Mấy phút sau.
Tổ trưởng Chu khí thế hung hăng đi vào lầu hai của lữ đ**m trước đó.
Lúc này, Hứa hội trưởng đang hào hứng ở trong phòng chờ xem kịch, nghe thấy có tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, ông ta đứng dậy đi tới.
Cùng lúc đó, cửa phòng của những gian khác cũng được mở ra.
Cho dù là Tam Thanh quán chủ, hay là thầy trò Tô Cẩm, tất cả đều mở cửa.
Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn tổ trưởng Chu: “Có chuyện gì sao?”
Tổ trưởng Chu trực tiếp tự báo thân phận: “Tôi là tổ trưởng Chu của tổ đặc biệt, tổ đặc biệt của chúng tôi thuộc linh cục, lần này tôi đến, là nhận nhiệm vụ tới đây.”
Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía Sở Lâm.
Sở Lâm vội vàng tiến lên, trên mặt mang theo ý cười: “Hoá ra là tổ trưởng Chu? Thật sự là thất kính!”
“Đứng ở cửa nói chuyện không tiện, vừa vặn, chúng tôi sắp đi ăn sáng, không bằng cùng đến nhà ăn cách đó không xa nói một chút?” Thái độ của Sở Lâm vô cùng tốt, mà trong mắt tổ trưởng Chu, loại thái độ này mới là bình thường nhất.
Hơn nữa nơi này quả thực không tiện nói chuyện lắm.
Anh ta mặt không thay đổi nhẹ gật đầu: “Được.”
Tô Cẩm, Nguyên Cảnh còn có Sở Lâm đi phía trước, tổ trưởng Chu cố ý rớt lại một bước, tựa như là sợ thầy trò bọn họ biết ý đồ anh ta đến đây, sau đó chạy trốn trên đường.
Hứa hội trưởng và Tam Thanh quán chủ cũng vội vàng đi theo.
Sau khi đi vào phòng khách nhà ăn, Sở Lâm đóng cửa phòng, thái độ Tô Cẩm thản nhiên hỏi: “Tổ trưởng Chu lần này tới tìm tôi, là chuyện tượng đất còn có vấn đề à?”
Sắc mặt tổ trưởng Chu hiện lên một tia mất tự nhiên: “Là như này, nghe nói trong tay cô Tô có một lá bùa, uy lực cực lớn.”
“Anh nói là bùa Thiên Lôi à? Đó là bảo vật tổ truyền của đạo quán chúng tôi, anh cũng muốn thấy, mở rộng tầm mắt một chút?” Sở Lâm nhìn chằm chằm anh ta.
Tổ trưởng Chu trấn định tự nhiên tiếp tục nói: “Thật ra cũng không phải muốn thấy, chỉ là bùa Thiên Lôi này, uy lực cực lớn, nếu như không cẩn thận rơi vào trong tay người xấu, khả năng không tốt lắm, không bằng để cho chúng tôi mang về bảo quản.”
Lúc này Sở Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, rất không vui nhìn anh ta, ngay cả giọng điệu cũng lạnh hơn mấy phần: “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!”
Tổ trưởng Chu thấy ánh mắt Sở Lâm như muốn giết người, lặp lại câu nói mới vừa rồi một lần.
Tam Thanh quán chủ thở dài một tiếng: “Tổ trưởng Chu, cậu tới đây, cấp trên của cậu có biết không?”
Tổ trưởng Chu đáp lời: “Chính là cấp trên của tôi bảo tôi tới.”
Nghe vậy, Tam Thanh quán chủ hoàn toàn trầm mặc, đáy mắt có sự đau thương và thất vọng hiện lên.
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Về phần những người khác, thì là áp giải mấy ông chủ bán tượng đất kia tiếp tục chạy về phía trước!Tổ trưởng Chu vừa quay lại, vừa tính toán tâm tư của cấp trên.Làm một cấp dưới tốt, thỉnh thoảng cũng phải hơi phỏng đoán một chút tâm tư của cấp trên, như vậy mới có thể chiếm được sự yêu thích của cấp trên, nhưng lại không thể quá thông minh, phải để lại chỗ trống cho cấp trên.Đường ban đêm khó đi, lúc tổ trưởng Chu dẫn người trở về, còn đi nhầm một con đường, đợi bọn họ một lần nữa trở lại trấn Lưu Hồn, trời cũng sắp sáng rồi.Anh ta vội vàng liên hệ với tổ chức, cấp trên lúc này mới thần bí nói cho anh ta biết nhiệm vụ.Dù là tổ trưởng Chu quá ngang ngược, nhưng nghe thấy nhiệm vụ này, cũng có một chút xấu hổ… Bảo anh ta đi tìm Tô Cẩm của Huyền Thanh quán, hỏi thăm bảo vật tổ truyền trấn quan của người ta… Chuyện này hình như có chút không quá thích hợp?Ngay sau đó, chính là cấp trên cam kết thăng chức tăng lương các loại chỗ tốt.Một chút xấu hổ kia của tổ trưởng Chu, trong nháy mắt đã biến mất gần như không còn!Không phải chỉ là cướp bảo vật sao? Anh ta có thể làm được!Mặc dù nói cô gái kia nhìn thì không dễ chọc, nhưng Huyền Thanh quán của bọn họ quả thật chỉ có bốn thầy trò, căn bản cũng không có khả năng đối kháng với tổ đặc biệt của bọn họ còn có linh cục!…Mấy phút sau.Tổ trưởng Chu khí thế hung hăng đi vào lầu hai của lữ đ**m trước đó.Lúc này, Hứa hội trưởng đang hào hứng ở trong phòng chờ xem kịch, nghe thấy có tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, ông ta đứng dậy đi tới.Cùng lúc đó, cửa phòng của những gian khác cũng được mở ra.Cho dù là Tam Thanh quán chủ, hay là thầy trò Tô Cẩm, tất cả đều mở cửa.Tô Cẩm hiếu kỳ nhìn tổ trưởng Chu: “Có chuyện gì sao?”Tổ trưởng Chu trực tiếp tự báo thân phận: “Tôi là tổ trưởng Chu của tổ đặc biệt, tổ đặc biệt của chúng tôi thuộc linh cục, lần này tôi đến, là nhận nhiệm vụ tới đây.”Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía Sở Lâm.Sở Lâm vội vàng tiến lên, trên mặt mang theo ý cười: “Hoá ra là tổ trưởng Chu? Thật sự là thất kính!”“Đứng ở cửa nói chuyện không tiện, vừa vặn, chúng tôi sắp đi ăn sáng, không bằng cùng đến nhà ăn cách đó không xa nói một chút?” Thái độ của Sở Lâm vô cùng tốt, mà trong mắt tổ trưởng Chu, loại thái độ này mới là bình thường nhất.Hơn nữa nơi này quả thực không tiện nói chuyện lắm.Anh ta mặt không thay đổi nhẹ gật đầu: “Được.”Tô Cẩm, Nguyên Cảnh còn có Sở Lâm đi phía trước, tổ trưởng Chu cố ý rớt lại một bước, tựa như là sợ thầy trò bọn họ biết ý đồ anh ta đến đây, sau đó chạy trốn trên đường.Hứa hội trưởng và Tam Thanh quán chủ cũng vội vàng đi theo.Sau khi đi vào phòng khách nhà ăn, Sở Lâm đóng cửa phòng, thái độ Tô Cẩm thản nhiên hỏi: “Tổ trưởng Chu lần này tới tìm tôi, là chuyện tượng đất còn có vấn đề à?”Sắc mặt tổ trưởng Chu hiện lên một tia mất tự nhiên: “Là như này, nghe nói trong tay cô Tô có một lá bùa, uy lực cực lớn.”“Anh nói là bùa Thiên Lôi à? Đó là bảo vật tổ truyền của đạo quán chúng tôi, anh cũng muốn thấy, mở rộng tầm mắt một chút?” Sở Lâm nhìn chằm chằm anh ta.Tổ trưởng Chu trấn định tự nhiên tiếp tục nói: “Thật ra cũng không phải muốn thấy, chỉ là bùa Thiên Lôi này, uy lực cực lớn, nếu như không cẩn thận rơi vào trong tay người xấu, khả năng không tốt lắm, không bằng để cho chúng tôi mang về bảo quản.”Lúc này Sở Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, rất không vui nhìn anh ta, ngay cả giọng điệu cũng lạnh hơn mấy phần: “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!”Tổ trưởng Chu thấy ánh mắt Sở Lâm như muốn giết người, lặp lại câu nói mới vừa rồi một lần.Tam Thanh quán chủ thở dài một tiếng: “Tổ trưởng Chu, cậu tới đây, cấp trên của cậu có biết không?”Tổ trưởng Chu đáp lời: “Chính là cấp trên của tôi bảo tôi tới.”Nghe vậy, Tam Thanh quán chủ hoàn toàn trầm mặc, đáy mắt có sự đau thương và thất vọng hiện lên.