“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 503
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm vẫn không ăn hết thức ăn, Diêu Khanh và mấy người Sở Lâm lặng lẽ chạy tới, mấy cái đầu xù xì ghé vào bên cửa.Phát giác được khí tức của mấy người đó, Tô Cẩm cười nói: “Vào hết đi.”Diêu Khanh và Sở Lâm, còn có Phương Tri Hàn lập tức đi vào.Tô Cẩm dùng ánh mắt bình thản lần lượt lướt qua người ba người, cô đặt đũa xuống, giọng nói nhẹ nhàng hết mức: “Qua mấy hôm nữa, em sẽ có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”Diêu Khanh rầu rĩ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, xông tới cẩn thận ôm lấy Tô Cẩm.“A Cẩm, xin lỗi.”Nếu không phải tại cô ấy, A Cẩm sẽ không chạy tới chốn rừng thiên nước độc.Nghe thấy lời xin lỗi, ánh mắt Tô Cẩm càng thêm dịu dàng: “Khanh Khanh, chuyện này không liên quan tới chị, chuyến đi Quỷ Cốc Sơn, cho dù không có chị, sớm muộn em cũng phải trải qua, đây là chuyện đã sớm được định trước rồi.”Cô dịu giọng khuyên vài câu, Diêu Khanh mới ngơ ngác gật đầu.Tô Cẩm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Diêu Khanh, có hơi đau lòng: “Đã khóc thành cô bé mít ướt rồi…”Cô nói xong liền giơ tay phẩy nhẹ một cái trước mặt Diêu Khanh.Trong tích tắc, Diêu Khanh cảm nhận được trước mắt trong veo, đôi mắt vốn khó chịu lúc này đã hồi phục bình thường.“A Cẩm…” Diêu Khanh hoàn toàn không tán đồng nhìn cô, vết thương trên người còn chưa khỏi, lại tùy ý sử dụng linh lực?“Không được khóc nữa.” Tô Cẩm vội vàng dặn dò Diêu Khanh, chặn hết lời cô ấy muốn nói trong cuống họng.Cô không giỏi xử lý kiểu cục diện này.Ngay sau đó, chính là hai đồ đệ Sở Lâm và Phương Tri Hàn, người này tới người nọ lần lượt kêu oai oái.Tô Cẩm kiên nhẫn an ủi từng người, Nguyên Cảnh ở một bên nhìn đến nhíu mày, A Cẩm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy người này đã bắt đầu giày vò cô rồi.Không đợi anh lên tiếng, trong phòng lại xuất hiện thêm hai người, Lục Chi Ninh và Tam Thanh quán chủ cũng vào.Nhất thời cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.Tô Cẩm chỉ đành nhìn Nguyên Cảnh như cầu cứu, Nguyên Cảnh lập tức bịa lý do đuổi người ra ngoài.Đương nhiên, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại trong phòng, anh bị mấy người Sở Lâm cưỡng ép kéo ra, Sở Lâm hùng hồn nói: “Nếu anh đã không cho chúng tôi ở đây quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, vậy anh cũng không thể ở đây quấy rầy sư phụ.”Nguyên Cảnh: “…”Lục Chi Ninh ở một bên nhìn thấy, suýt chút không nhịn được cười.Mấy người đứng bên ngoài hành lang, khi Nguyên Cảnh đang định về phòng, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, anh không vui nhìn Lục Chi Ninh: “Người trong đoàn phim sao còn chưa đi?”Lục Chi Ninh vò tóc, vừa nhắc tới đoàn phim, anh ta cũng hơi bực dọc.“Tôi đi xem thử.”Hôm qua anh ta đã nói rõ với đạo diễn rồi, khoảng thời gian này không thể tới Cốc Sơn quay phim được, rất nguy hiểm, đạo diễn cũng đồng ý rời khỏi rồi.Dù sao thì xảy ra chuyện lớn như vậy, Cốc Sơn quả thực không quá an toàn.Nhưng lo ngại trời tối đường xa, Lục Chi Ninh cho họ ở lại một đêm, đợi tới hôm nay mới đi.Kết quả sáng nay, đạo diễn lại thay đổi ý, khiến Lục Chi Ninh tức giận suýt chút đánh người của đoàn làm phim, anh ta chưa từng thấy ai bướng như vậy, không chỉ đạo diễn không chịu đi, còn có mấy người cũng không muốn rời đi lắm, sau đó liền cao su hết ở đây.Chuyện này ầm ĩ khiến Lục Chi Ninh rất bực dọc.Bây giờ vừa nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, cơn nóng nảy của Lục Chi Ninh cũng trào lên.Anh ta tức tối đi xuống lầu, ngữ khí gắt gỏng: “Đạo diễn đâu? Bảo ông ta tới đây!”Biên kịch và những người khác đưa mắt nhìn nhau, không ai dám đụng tới chỗ ngứa của tiểu Lục tổng, cuối cùng là trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh nhỏ tiếng trả lời anh ta: “Đạo diễn biến mất rồi, không biết đã đi đâu.”Cho nên đám người bọn họ mới thảo luận ở đây, sau đó nói mãi nói mãi liền cãi nhau.Lục Chi Ninh nhíu mày, vừa muốn mắng người, bỗng nhiên ý thức được gì đó: “Các người ở đây đừng đi lung tung, tôi đi gọi người!”
Tô Cẩm vẫn không ăn hết thức ăn, Diêu Khanh và mấy người Sở Lâm lặng lẽ chạy tới, mấy cái đầu xù xì ghé vào bên cửa.
Phát giác được khí tức của mấy người đó, Tô Cẩm cười nói: “Vào hết đi.”
Diêu Khanh và Sở Lâm, còn có Phương Tri Hàn lập tức đi vào.
Tô Cẩm dùng ánh mắt bình thản lần lượt lướt qua người ba người, cô đặt đũa xuống, giọng nói nhẹ nhàng hết mức: “Qua mấy hôm nữa, em sẽ có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”
Diêu Khanh rầu rĩ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, xông tới cẩn thận ôm lấy Tô Cẩm.
“A Cẩm, xin lỗi.”
Nếu không phải tại cô ấy, A Cẩm sẽ không chạy tới chốn rừng thiên nước độc.
Nghe thấy lời xin lỗi, ánh mắt Tô Cẩm càng thêm dịu dàng: “Khanh Khanh, chuyện này không liên quan tới chị, chuyến đi Quỷ Cốc Sơn, cho dù không có chị, sớm muộn em cũng phải trải qua, đây là chuyện đã sớm được định trước rồi.”
Cô dịu giọng khuyên vài câu, Diêu Khanh mới ngơ ngác gật đầu.
Tô Cẩm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Diêu Khanh, có hơi đau lòng: “Đã khóc thành cô bé mít ướt rồi…”
Cô nói xong liền giơ tay phẩy nhẹ một cái trước mặt Diêu Khanh.
Trong tích tắc, Diêu Khanh cảm nhận được trước mắt trong veo, đôi mắt vốn khó chịu lúc này đã hồi phục bình thường.
“A Cẩm…” Diêu Khanh hoàn toàn không tán đồng nhìn cô, vết thương trên người còn chưa khỏi, lại tùy ý sử dụng linh lực?
“Không được khóc nữa.” Tô Cẩm vội vàng dặn dò Diêu Khanh, chặn hết lời cô ấy muốn nói trong cuống họng.
Cô không giỏi xử lý kiểu cục diện này.
Ngay sau đó, chính là hai đồ đệ Sở Lâm và Phương Tri Hàn, người này tới người nọ lần lượt kêu oai oái.
Tô Cẩm kiên nhẫn an ủi từng người, Nguyên Cảnh ở một bên nhìn đến nhíu mày, A Cẩm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy người này đã bắt đầu giày vò cô rồi.
Không đợi anh lên tiếng, trong phòng lại xuất hiện thêm hai người, Lục Chi Ninh và Tam Thanh quán chủ cũng vào.
Nhất thời cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.
Tô Cẩm chỉ đành nhìn Nguyên Cảnh như cầu cứu, Nguyên Cảnh lập tức bịa lý do đuổi người ra ngoài.
Đương nhiên, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại trong phòng, anh bị mấy người Sở Lâm cưỡng ép kéo ra, Sở Lâm hùng hồn nói: “Nếu anh đã không cho chúng tôi ở đây quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, vậy anh cũng không thể ở đây quấy rầy sư phụ.”
Nguyên Cảnh: “…”
Lục Chi Ninh ở một bên nhìn thấy, suýt chút không nhịn được cười.
Mấy người đứng bên ngoài hành lang, khi Nguyên Cảnh đang định về phòng, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, anh không vui nhìn Lục Chi Ninh: “Người trong đoàn phim sao còn chưa đi?”
Lục Chi Ninh vò tóc, vừa nhắc tới đoàn phim, anh ta cũng hơi bực dọc.
“Tôi đi xem thử.”
Hôm qua anh ta đã nói rõ với đạo diễn rồi, khoảng thời gian này không thể tới Cốc Sơn quay phim được, rất nguy hiểm, đạo diễn cũng đồng ý rời khỏi rồi.
Dù sao thì xảy ra chuyện lớn như vậy, Cốc Sơn quả thực không quá an toàn.
Nhưng lo ngại trời tối đường xa, Lục Chi Ninh cho họ ở lại một đêm, đợi tới hôm nay mới đi.
Kết quả sáng nay, đạo diễn lại thay đổi ý, khiến Lục Chi Ninh tức giận suýt chút đánh người của đoàn làm phim, anh ta chưa từng thấy ai bướng như vậy, không chỉ đạo diễn không chịu đi, còn có mấy người cũng không muốn rời đi lắm, sau đó liền cao su hết ở đây.
Chuyện này ầm ĩ khiến Lục Chi Ninh rất bực dọc.
Bây giờ vừa nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, cơn nóng nảy của Lục Chi Ninh cũng trào lên.
Anh ta tức tối đi xuống lầu, ngữ khí gắt gỏng: “Đạo diễn đâu? Bảo ông ta tới đây!”
Biên kịch và những người khác đưa mắt nhìn nhau, không ai dám đụng tới chỗ ngứa của tiểu Lục tổng, cuối cùng là trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh nhỏ tiếng trả lời anh ta: “Đạo diễn biến mất rồi, không biết đã đi đâu.”
Cho nên đám người bọn họ mới thảo luận ở đây, sau đó nói mãi nói mãi liền cãi nhau.
Lục Chi Ninh nhíu mày, vừa muốn mắng người, bỗng nhiên ý thức được gì đó: “Các người ở đây đừng đi lung tung, tôi đi gọi người!”
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm vẫn không ăn hết thức ăn, Diêu Khanh và mấy người Sở Lâm lặng lẽ chạy tới, mấy cái đầu xù xì ghé vào bên cửa.Phát giác được khí tức của mấy người đó, Tô Cẩm cười nói: “Vào hết đi.”Diêu Khanh và Sở Lâm, còn có Phương Tri Hàn lập tức đi vào.Tô Cẩm dùng ánh mắt bình thản lần lượt lướt qua người ba người, cô đặt đũa xuống, giọng nói nhẹ nhàng hết mức: “Qua mấy hôm nữa, em sẽ có thể tung tăng nhảy nhót rồi.”Diêu Khanh rầu rĩ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, xông tới cẩn thận ôm lấy Tô Cẩm.“A Cẩm, xin lỗi.”Nếu không phải tại cô ấy, A Cẩm sẽ không chạy tới chốn rừng thiên nước độc.Nghe thấy lời xin lỗi, ánh mắt Tô Cẩm càng thêm dịu dàng: “Khanh Khanh, chuyện này không liên quan tới chị, chuyến đi Quỷ Cốc Sơn, cho dù không có chị, sớm muộn em cũng phải trải qua, đây là chuyện đã sớm được định trước rồi.”Cô dịu giọng khuyên vài câu, Diêu Khanh mới ngơ ngác gật đầu.Tô Cẩm nhìn đôi mắt sưng đỏ của Diêu Khanh, có hơi đau lòng: “Đã khóc thành cô bé mít ướt rồi…”Cô nói xong liền giơ tay phẩy nhẹ một cái trước mặt Diêu Khanh.Trong tích tắc, Diêu Khanh cảm nhận được trước mắt trong veo, đôi mắt vốn khó chịu lúc này đã hồi phục bình thường.“A Cẩm…” Diêu Khanh hoàn toàn không tán đồng nhìn cô, vết thương trên người còn chưa khỏi, lại tùy ý sử dụng linh lực?“Không được khóc nữa.” Tô Cẩm vội vàng dặn dò Diêu Khanh, chặn hết lời cô ấy muốn nói trong cuống họng.Cô không giỏi xử lý kiểu cục diện này.Ngay sau đó, chính là hai đồ đệ Sở Lâm và Phương Tri Hàn, người này tới người nọ lần lượt kêu oai oái.Tô Cẩm kiên nhẫn an ủi từng người, Nguyên Cảnh ở một bên nhìn đến nhíu mày, A Cẩm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, mấy người này đã bắt đầu giày vò cô rồi.Không đợi anh lên tiếng, trong phòng lại xuất hiện thêm hai người, Lục Chi Ninh và Tam Thanh quán chủ cũng vào.Nhất thời cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.Tô Cẩm chỉ đành nhìn Nguyên Cảnh như cầu cứu, Nguyên Cảnh lập tức bịa lý do đuổi người ra ngoài.Đương nhiên, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại trong phòng, anh bị mấy người Sở Lâm cưỡng ép kéo ra, Sở Lâm hùng hồn nói: “Nếu anh đã không cho chúng tôi ở đây quấy rầy sư phụ nghỉ ngơi, vậy anh cũng không thể ở đây quấy rầy sư phụ.”Nguyên Cảnh: “…”Lục Chi Ninh ở một bên nhìn thấy, suýt chút không nhịn được cười.Mấy người đứng bên ngoài hành lang, khi Nguyên Cảnh đang định về phòng, nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu, anh không vui nhìn Lục Chi Ninh: “Người trong đoàn phim sao còn chưa đi?”Lục Chi Ninh vò tóc, vừa nhắc tới đoàn phim, anh ta cũng hơi bực dọc.“Tôi đi xem thử.”Hôm qua anh ta đã nói rõ với đạo diễn rồi, khoảng thời gian này không thể tới Cốc Sơn quay phim được, rất nguy hiểm, đạo diễn cũng đồng ý rời khỏi rồi.Dù sao thì xảy ra chuyện lớn như vậy, Cốc Sơn quả thực không quá an toàn.Nhưng lo ngại trời tối đường xa, Lục Chi Ninh cho họ ở lại một đêm, đợi tới hôm nay mới đi.Kết quả sáng nay, đạo diễn lại thay đổi ý, khiến Lục Chi Ninh tức giận suýt chút đánh người của đoàn làm phim, anh ta chưa từng thấy ai bướng như vậy, không chỉ đạo diễn không chịu đi, còn có mấy người cũng không muốn rời đi lắm, sau đó liền cao su hết ở đây.Chuyện này ầm ĩ khiến Lục Chi Ninh rất bực dọc.Bây giờ vừa nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, cơn nóng nảy của Lục Chi Ninh cũng trào lên.Anh ta tức tối đi xuống lầu, ngữ khí gắt gỏng: “Đạo diễn đâu? Bảo ông ta tới đây!”Biên kịch và những người khác đưa mắt nhìn nhau, không ai dám đụng tới chỗ ngứa của tiểu Lục tổng, cuối cùng là trợ lý đặc biệt của Lục Chi Ninh nhỏ tiếng trả lời anh ta: “Đạo diễn biến mất rồi, không biết đã đi đâu.”Cho nên đám người bọn họ mới thảo luận ở đây, sau đó nói mãi nói mãi liền cãi nhau.Lục Chi Ninh nhíu mày, vừa muốn mắng người, bỗng nhiên ý thức được gì đó: “Các người ở đây đừng đi lung tung, tôi đi gọi người!”