“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 592
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tề Oánh ngồi xổm xuống, nhịn không được sờ vào tay của nó.Bên trên xương ngón tay đột nhiên có thứ gì đó trượt xuống, cô ấy nhìn theo, phát hiện ra là một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn này không hề có điềm báo trước rơi vào tầm mắt của cô ấy, cô ấy gần như run tay nhặt lên, bên trong chiếc nhẫn vừa vặn khắc chữ cái đầu trong tên của cô ấy.Tề Oánh nắm chặt chiếc nhẫn, ôm vào trong ngực, khi thì khóc khi lại cười.Gió nhẹ cuốn lên mái tóc dài của cô ấy, nhìn vô cùng bi thương.“Anh ấy tới tìm tôi… Anh ấy thật sự tới tìm tôi.” Giọng nói của Tề Oánh run run, cô ấy biết người mà cô ấy thích sẽ không buông tay cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nhìn lầm người.Tô Cẩm trầm mặc đưa một tờ khăn giấy tới, mấy chữ cố nén bi thương đã đến bên miệng, nhưng cứ vậy không thốt thành lời.Tề Oánh nhận khăn giấy lau nước mắt: “Xin lỗi, lại khiến cho các vị chê cười rồi.”Ngay sau đó, Tề Oánh lại bắt đầu nói lời cảm ơn: “Cô gái, có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Cô giúp tôi hai lần, tôi còn chưa biết cô xưng hô như thế nào.”“Tô Cẩm, Tô Cẩm của Huyền Thanh quán.”“Hóa ra là cô Tô, cám ơn cô, đã để cho tôi gặp lại anh ấy.” Tề Oánh hít sâu một hơi, cô ấy nhìn bộ hài cốt kia có chút không biết ra tay từ đâu: “Cô Tô, tôi có thể mang nó đi không?”“Đương nhiên có thể…” Tô Cẩm khẽ nói.Sở Lâm vội vàng đưa cho Tề Oánh một cái túi, Tề Oánh lại thấp giọng nói câu cảm ơn, sau đó cẩn thận xếp hài cốt vào trong.Sắp xếp xong xuôi, Tề Oánh nhỏ giọng nói: “Đời này không có duyên phận, cũng không biết kiếp sau có thể gặp lại hay không, nhưng bây giờ, tôi là người chôn cất anh ấy, kiếp sau anh ấy cũng nên báo đáp ân tình của tôi?”Cô ấy nói xong, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.Tô Cẩm nhìn thấy đôi mắt bi thương kia, vô ý thức nhẹ gật đầu: “Ừm, cô nói đúng.”Tề Oánh nhoẻn miệng cười, ôm túi rời đi.Mãi cho đến khi bóng dáng Tề Oánh càng ngày càng xa, Tô Cẩm mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”Tề Oánh còn có kiếp sau, nhưng người cô ấy yêu, vong hồn đã tan biến, đại khái không có khả năng có kiếp sau nữa rồi……Sở Lâm tiếp tục đào hố như để xả giận.Nguyên Cảnh đứng bên cạnh Tô Cẩm: “A Cẩm hối hận sao?” Anh cẩn thận hỏi cô, sợ việc này sẽ mang đến ảnh hưởng cho Tô Cẩm.Tô Cẩm quay đầu đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, vẻ mặt kiên định cho anh một đáp án.“Đương nhiên không hối hận, tôi tin vào con đường của mình.”Chân tướng tất nhiên là bi thảm, nhưng đã xảy ra rồi, ai cũng không có khả năng cứ sống mãi trong lời nói dối.“Hơn nữa tôi tin, Tề Oánh cũng sẽ không hối hận với lựa chọn của cô ấy.”Tô Cẩm nói xong cũng lấy ra một cái thuổng sắt từ trong chiếc nhẫn của mình, cô trấn định tự nhiên đi qua cùng đào hố.Nguyên Cảnh trầm thấp thở dài một tiếng, cũng gia nhập hàng ngũ đào hố.Ba người cùng nhau ra tay, không bao lâu đã an táng xong cho những người này.Mà Phương Tri Hạc cũng truyền tin đến cho Tô Cẩm, Hứa Đoan đã dẫn người đến trấn Nguyệt Vân.Tô Cẩm thở phào một hơi: “Đi thôi, chúng ta về khách sạn.”Lúc ba người trở lại khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã có mấy người đang đứng.Bọn họ vừa nhìn thấy Tô Cẩm trở về, đã vội vàng tiến lên: “Xin đại sư giúp tôi loại bỏ cổ trùng.” Những người khác cũng nói theo.“Ân nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không hối hận, chúng tôi đã nghĩ rất rõ ràng rồi, cho dù chân tướng như thế nào, chúng tôi đều sẽ dũng cảm đối mặt!” Làm gì có ai muốn sống trong sự giả dối chứ?Bọn họ đều là người bên ngoài, chứ không phải là người của trấn Nguyệt Vân.Cũng mang ý nghĩa, bọn họ còn có thân bằng hảo hữu, cũng như cha mẹ khoẻ mạnh, mấy năm này bọn họ không có tin tức, cha mẹ chắc chắn rất đau khổ…“Chỉ cần mọi người đã nghĩ thông suốt, tôi sẽ giúp mọi người.” Tô Cẩm thủy chung kiên định với tín niệm của cô.
Tề Oánh ngồi xổm xuống, nhịn không được sờ vào tay của nó.
Bên trên xương ngón tay đột nhiên có thứ gì đó trượt xuống, cô ấy nhìn theo, phát hiện ra là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này không hề có điềm báo trước rơi vào tầm mắt của cô ấy, cô ấy gần như run tay nhặt lên, bên trong chiếc nhẫn vừa vặn khắc chữ cái đầu trong tên của cô ấy.
Tề Oánh nắm chặt chiếc nhẫn, ôm vào trong ngực, khi thì khóc khi lại cười.
Gió nhẹ cuốn lên mái tóc dài của cô ấy, nhìn vô cùng bi thương.
“Anh ấy tới tìm tôi… Anh ấy thật sự tới tìm tôi.” Giọng nói của Tề Oánh run run, cô ấy biết người mà cô ấy thích sẽ không buông tay cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nhìn lầm người.
Tô Cẩm trầm mặc đưa một tờ khăn giấy tới, mấy chữ cố nén bi thương đã đến bên miệng, nhưng cứ vậy không thốt thành lời.
Tề Oánh nhận khăn giấy lau nước mắt: “Xin lỗi, lại khiến cho các vị chê cười rồi.”
Ngay sau đó, Tề Oánh lại bắt đầu nói lời cảm ơn: “Cô gái, có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Cô giúp tôi hai lần, tôi còn chưa biết cô xưng hô như thế nào.”
“Tô Cẩm, Tô Cẩm của Huyền Thanh quán.”
“Hóa ra là cô Tô, cám ơn cô, đã để cho tôi gặp lại anh ấy.” Tề Oánh hít sâu một hơi, cô ấy nhìn bộ hài cốt kia có chút không biết ra tay từ đâu: “Cô Tô, tôi có thể mang nó đi không?”
“Đương nhiên có thể…” Tô Cẩm khẽ nói.
Sở Lâm vội vàng đưa cho Tề Oánh một cái túi, Tề Oánh lại thấp giọng nói câu cảm ơn, sau đó cẩn thận xếp hài cốt vào trong.
Sắp xếp xong xuôi, Tề Oánh nhỏ giọng nói: “Đời này không có duyên phận, cũng không biết kiếp sau có thể gặp lại hay không, nhưng bây giờ, tôi là người chôn cất anh ấy, kiếp sau anh ấy cũng nên báo đáp ân tình của tôi?”
Cô ấy nói xong, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.
Tô Cẩm nhìn thấy đôi mắt bi thương kia, vô ý thức nhẹ gật đầu: “Ừm, cô nói đúng.”
Tề Oánh nhoẻn miệng cười, ôm túi rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Tề Oánh càng ngày càng xa, Tô Cẩm mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Tề Oánh còn có kiếp sau, nhưng người cô ấy yêu, vong hồn đã tan biến, đại khái không có khả năng có kiếp sau nữa rồi…
…
Sở Lâm tiếp tục đào hố như để xả giận.
Nguyên Cảnh đứng bên cạnh Tô Cẩm: “A Cẩm hối hận sao?” Anh cẩn thận hỏi cô, sợ việc này sẽ mang đến ảnh hưởng cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm quay đầu đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, vẻ mặt kiên định cho anh một đáp án.
“Đương nhiên không hối hận, tôi tin vào con đường của mình.”
Chân tướng tất nhiên là bi thảm, nhưng đã xảy ra rồi, ai cũng không có khả năng cứ sống mãi trong lời nói dối.
“Hơn nữa tôi tin, Tề Oánh cũng sẽ không hối hận với lựa chọn của cô ấy.”
Tô Cẩm nói xong cũng lấy ra một cái thuổng sắt từ trong chiếc nhẫn của mình, cô trấn định tự nhiên đi qua cùng đào hố.
Nguyên Cảnh trầm thấp thở dài một tiếng, cũng gia nhập hàng ngũ đào hố.
Ba người cùng nhau ra tay, không bao lâu đã an táng xong cho những người này.
Mà Phương Tri Hạc cũng truyền tin đến cho Tô Cẩm, Hứa Đoan đã dẫn người đến trấn Nguyệt Vân.
Tô Cẩm thở phào một hơi: “Đi thôi, chúng ta về khách sạn.”
Lúc ba người trở lại khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã có mấy người đang đứng.
Bọn họ vừa nhìn thấy Tô Cẩm trở về, đã vội vàng tiến lên: “Xin đại sư giúp tôi loại bỏ cổ trùng.” Những người khác cũng nói theo.
“Ân nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không hối hận, chúng tôi đã nghĩ rất rõ ràng rồi, cho dù chân tướng như thế nào, chúng tôi đều sẽ dũng cảm đối mặt!” Làm gì có ai muốn sống trong sự giả dối chứ?
Bọn họ đều là người bên ngoài, chứ không phải là người của trấn Nguyệt Vân.
Cũng mang ý nghĩa, bọn họ còn có thân bằng hảo hữu, cũng như cha mẹ khoẻ mạnh, mấy năm này bọn họ không có tin tức, cha mẹ chắc chắn rất đau khổ…
“Chỉ cần mọi người đã nghĩ thông suốt, tôi sẽ giúp mọi người.” Tô Cẩm thủy chung kiên định với tín niệm của cô.
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tề Oánh ngồi xổm xuống, nhịn không được sờ vào tay của nó.Bên trên xương ngón tay đột nhiên có thứ gì đó trượt xuống, cô ấy nhìn theo, phát hiện ra là một chiếc nhẫn.Chiếc nhẫn này không hề có điềm báo trước rơi vào tầm mắt của cô ấy, cô ấy gần như run tay nhặt lên, bên trong chiếc nhẫn vừa vặn khắc chữ cái đầu trong tên của cô ấy.Tề Oánh nắm chặt chiếc nhẫn, ôm vào trong ngực, khi thì khóc khi lại cười.Gió nhẹ cuốn lên mái tóc dài của cô ấy, nhìn vô cùng bi thương.“Anh ấy tới tìm tôi… Anh ấy thật sự tới tìm tôi.” Giọng nói của Tề Oánh run run, cô ấy biết người mà cô ấy thích sẽ không buông tay cô ấy, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nhìn lầm người.Tô Cẩm trầm mặc đưa một tờ khăn giấy tới, mấy chữ cố nén bi thương đã đến bên miệng, nhưng cứ vậy không thốt thành lời.Tề Oánh nhận khăn giấy lau nước mắt: “Xin lỗi, lại khiến cho các vị chê cười rồi.”Ngay sau đó, Tề Oánh lại bắt đầu nói lời cảm ơn: “Cô gái, có thể nói cho tôi biết tên của cô không? Cô giúp tôi hai lần, tôi còn chưa biết cô xưng hô như thế nào.”“Tô Cẩm, Tô Cẩm của Huyền Thanh quán.”“Hóa ra là cô Tô, cám ơn cô, đã để cho tôi gặp lại anh ấy.” Tề Oánh hít sâu một hơi, cô ấy nhìn bộ hài cốt kia có chút không biết ra tay từ đâu: “Cô Tô, tôi có thể mang nó đi không?”“Đương nhiên có thể…” Tô Cẩm khẽ nói.Sở Lâm vội vàng đưa cho Tề Oánh một cái túi, Tề Oánh lại thấp giọng nói câu cảm ơn, sau đó cẩn thận xếp hài cốt vào trong.Sắp xếp xong xuôi, Tề Oánh nhỏ giọng nói: “Đời này không có duyên phận, cũng không biết kiếp sau có thể gặp lại hay không, nhưng bây giờ, tôi là người chôn cất anh ấy, kiếp sau anh ấy cũng nên báo đáp ân tình của tôi?”Cô ấy nói xong, ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm.Tô Cẩm nhìn thấy đôi mắt bi thương kia, vô ý thức nhẹ gật đầu: “Ừm, cô nói đúng.”Tề Oánh nhoẻn miệng cười, ôm túi rời đi.Mãi cho đến khi bóng dáng Tề Oánh càng ngày càng xa, Tô Cẩm mới thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”Tề Oánh còn có kiếp sau, nhưng người cô ấy yêu, vong hồn đã tan biến, đại khái không có khả năng có kiếp sau nữa rồi……Sở Lâm tiếp tục đào hố như để xả giận.Nguyên Cảnh đứng bên cạnh Tô Cẩm: “A Cẩm hối hận sao?” Anh cẩn thận hỏi cô, sợ việc này sẽ mang đến ảnh hưởng cho Tô Cẩm.Tô Cẩm quay đầu đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, vẻ mặt kiên định cho anh một đáp án.“Đương nhiên không hối hận, tôi tin vào con đường của mình.”Chân tướng tất nhiên là bi thảm, nhưng đã xảy ra rồi, ai cũng không có khả năng cứ sống mãi trong lời nói dối.“Hơn nữa tôi tin, Tề Oánh cũng sẽ không hối hận với lựa chọn của cô ấy.”Tô Cẩm nói xong cũng lấy ra một cái thuổng sắt từ trong chiếc nhẫn của mình, cô trấn định tự nhiên đi qua cùng đào hố.Nguyên Cảnh trầm thấp thở dài một tiếng, cũng gia nhập hàng ngũ đào hố.Ba người cùng nhau ra tay, không bao lâu đã an táng xong cho những người này.Mà Phương Tri Hạc cũng truyền tin đến cho Tô Cẩm, Hứa Đoan đã dẫn người đến trấn Nguyệt Vân.Tô Cẩm thở phào một hơi: “Đi thôi, chúng ta về khách sạn.”Lúc ba người trở lại khách sạn, ngoài cửa khách sạn đã có mấy người đang đứng.Bọn họ vừa nhìn thấy Tô Cẩm trở về, đã vội vàng tiến lên: “Xin đại sư giúp tôi loại bỏ cổ trùng.” Những người khác cũng nói theo.“Ân nhân yên tâm, chúng tôi sẽ không hối hận, chúng tôi đã nghĩ rất rõ ràng rồi, cho dù chân tướng như thế nào, chúng tôi đều sẽ dũng cảm đối mặt!” Làm gì có ai muốn sống trong sự giả dối chứ?Bọn họ đều là người bên ngoài, chứ không phải là người của trấn Nguyệt Vân.Cũng mang ý nghĩa, bọn họ còn có thân bằng hảo hữu, cũng như cha mẹ khoẻ mạnh, mấy năm này bọn họ không có tin tức, cha mẹ chắc chắn rất đau khổ…“Chỉ cần mọi người đã nghĩ thông suốt, tôi sẽ giúp mọi người.” Tô Cẩm thủy chung kiên định với tín niệm của cô.