“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…

Chương 607

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm nhẹ giọng lên tiếng: “Đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, Cơ Vọng bây giờ ở bên cạnh tôi.”Đối phương trầm mặc trong giây lát, đại khái là đang suy nghĩ cô là ai, dù sao thì giọng nói của Hiên Viên Lê không phải như thế này.Tô Cẩm rất chu đáo giải đáp thắc mắc cho đối phương: “Tôi tên Tô Cẩm, không biết ông là ai, cũng không biết ông có từng nghe qua tên của tôi không.”Lần này, đối phương lên tiếng: “Tôi biết cô là ai, quán chủ của Huyền Thanh quán, kẻ thù một mất một còn của Hiên Viên Lê.”Ông ta cũng không hàm hồ, báo lên thân phận.“Cơ Vọng là cháu trai của tôi, tôi là gia chủ Cơ gia, ngọc của Cơ Vọng vì sao lại ở chỗ cô?”“Cơ gia chủ, người ngay không nói lời bóng gió, chuyện Cơ Vọng và Hiên Viên Lê ở bên nhau, ông biết đó. Ngay lúc nãy, bọn họ một người một quỷ liên thủ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi nể tình Cơ thiếu gia bị Hiên Viên Lê lừa gạt, không ra tay quá trớn với anh ta.Nhưng anh ta bị Hiên Viên Lê đả thương rồi, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, là tôi đã cứu anh ta.Những lời này, ông có thể nghi ngờ tính thật giả, nhưng Cơ Vọng vẫn còn sống, sau khi anh ta tỉnh lại, ông hỏi anh ta sẽ biết được chân tướng như thế nào.”Tô Cẩm rất thản nhiên bình tĩnh, ý tứ trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng.Cơ Vọng muốn giết tôi, nhưng tôi lại không so đo hiềm khích cũ, cứu Cơ Vọng, đây là ơn cứu mạng!Cơ gia chủ rất nhanh liền hồi thần lại: “Tô quán chủ, nếu cô có yêu cầu gì, có thể nói thẳng, chỉ cần Cơ gia tôi có thể làm được.”Tô Cẩm nhìn khối ngọc đó, lấy ngọc từ trong tay Sở Lâm.“Không tính là yêu cầu gì, chỉ là tôi cảm thấy tôi vô cùng có thành ý, nhưng Cơ gia chủ ông thì sao? Đã xuất hiện rồi nhưng lại không muốn hiện thân? Chắc không phải là định ăn quỵt đó chứ?”Ánh mắt Tô Cẩm ý vị sâu xa nhìn xung quanh, cô vừa dứt lời, Sở Lâm lập tức lấy roi Tỏa Hồn ra làm trạng thái phòng ngự.Hai người còn lại cũng nghiêm túc cảnh giác.“Gia chủ của thế gia Huyền Môn lại không dám gặp người như vậy sao?” Sở Lâm lên tiếng trào phúng.Trốn trốn núp núp, thật sự không giống tác phong của chính phái.Tô Cẩm không tán đồng quở trách Sở Lâm một câu: “Đừng nói như vậy, gia chủ Cơ gia sao lại không dám gặp người chứ? Người ta chỉ là lo lắng liệu chúng ta có giở trò hay không, cẩn thận thận trọng mà thôi.”“…” Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, sư phụ cũng biết nói móc nói mỉa rồi.Ngay sau đó.Một bóng dáng xuất hiện trước mặt mấy người.Người tới là một lão giả râu trắng, trông có vẻ rất lớn tuổi, đoán chừng chính là vị gia chủ Cơ gia đó.Tô Cẩm nhìn ông ta một cái, nghịch viên ngọc trong tay.“Trận pháp Cơ gia quả nhiên danh bất hư truyền, một khối ngọc cỏn con, thế mà không chỉ có thể truyền tin, còn có thể giúp xác định vị trí, lập tức tới được nơi này, quả thực rất lợi hại!”Tô Cẩm khen xong liền ném khối ngọc trong tay cho gia chủ Cơ gia.Lúc này, cô đã biết vì sao khi Hiên Viên Lê xuống tay, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này rồi.Bởi vì gia chủ của Cơ gia sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh ta, vậy thì Hiên Viên Lê chắc chắn không có kết cục tốt…Đã là khi đó rồi, thế mà vẫn nghĩ cho Hiên Viên Lê?Trong ánh mắt Tô Cẩm lộ ra vài phần ghét bỏ.Nếu giao Cơ gia cho Cơ Vọng này, sợ là sẽ toi đời, người này quá do dự thiếu quyết đoán.Gia chủ Cơ gia nhận ngọc, lại kiểm tra tình hình của Cơ Vọng, quả thực là bị lệ khí làm bị thương, âm khí bao bọc cả trái tim, sau đó là cảm xúc quá đỗi bấp bênh.Không chỉ như vậy, cái thứ vô dụng này còn dùng trận pháp Tuyệt Mệnh….Biết rõ phản phệ của loại trận pháp này rất nghiêm trọng, thế mà còn bị Hiên Viên Lê dỗ phỉnh bày trận pháp?Thực sự ngu xuẩn tới cực điểm!

Tô Cẩm nhẹ giọng lên tiếng: “Đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, Cơ Vọng bây giờ ở bên cạnh tôi.”

Đối phương trầm mặc trong giây lát, đại khái là đang suy nghĩ cô là ai, dù sao thì giọng nói của Hiên Viên Lê không phải như thế này.

Tô Cẩm rất chu đáo giải đáp thắc mắc cho đối phương: “Tôi tên Tô Cẩm, không biết ông là ai, cũng không biết ông có từng nghe qua tên của tôi không.”

Lần này, đối phương lên tiếng: “Tôi biết cô là ai, quán chủ của Huyền Thanh quán, kẻ thù một mất một còn của Hiên Viên Lê.”

Ông ta cũng không hàm hồ, báo lên thân phận.

“Cơ Vọng là cháu trai của tôi, tôi là gia chủ Cơ gia, ngọc của Cơ Vọng vì sao lại ở chỗ cô?”

“Cơ gia chủ, người ngay không nói lời bóng gió, chuyện Cơ Vọng và Hiên Viên Lê ở bên nhau, ông biết đó. Ngay lúc nãy, bọn họ một người một quỷ liên thủ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi nể tình Cơ thiếu gia bị Hiên Viên Lê lừa gạt, không ra tay quá trớn với anh ta.

Nhưng anh ta bị Hiên Viên Lê đả thương rồi, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, là tôi đã cứu anh ta.

Những lời này, ông có thể nghi ngờ tính thật giả, nhưng Cơ Vọng vẫn còn sống, sau khi anh ta tỉnh lại, ông hỏi anh ta sẽ biết được chân tướng như thế nào.”

Tô Cẩm rất thản nhiên bình tĩnh, ý tứ trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng.

Cơ Vọng muốn giết tôi, nhưng tôi lại không so đo hiềm khích cũ, cứu Cơ Vọng, đây là ơn cứu mạng!

Cơ gia chủ rất nhanh liền hồi thần lại: “Tô quán chủ, nếu cô có yêu cầu gì, có thể nói thẳng, chỉ cần Cơ gia tôi có thể làm được.”

Tô Cẩm nhìn khối ngọc đó, lấy ngọc từ trong tay Sở Lâm.

“Không tính là yêu cầu gì, chỉ là tôi cảm thấy tôi vô cùng có thành ý, nhưng Cơ gia chủ ông thì sao? Đã xuất hiện rồi nhưng lại không muốn hiện thân? Chắc không phải là định ăn quỵt đó chứ?”

Ánh mắt Tô Cẩm ý vị sâu xa nhìn xung quanh, cô vừa dứt lời, Sở Lâm lập tức lấy roi Tỏa Hồn ra làm trạng thái phòng ngự.

Hai người còn lại cũng nghiêm túc cảnh giác.

“Gia chủ của thế gia Huyền Môn lại không dám gặp người như vậy sao?” Sở Lâm lên tiếng trào phúng.

Trốn trốn núp núp, thật sự không giống tác phong của chính phái.

Tô Cẩm không tán đồng quở trách Sở Lâm một câu: “Đừng nói như vậy, gia chủ Cơ gia sao lại không dám gặp người chứ? Người ta chỉ là lo lắng liệu chúng ta có giở trò hay không, cẩn thận thận trọng mà thôi.”

“…” Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, sư phụ cũng biết nói móc nói mỉa rồi.

Ngay sau đó.

Một bóng dáng xuất hiện trước mặt mấy người.

Người tới là một lão giả râu trắng, trông có vẻ rất lớn tuổi, đoán chừng chính là vị gia chủ Cơ gia đó.

Tô Cẩm nhìn ông ta một cái, nghịch viên ngọc trong tay.

“Trận pháp Cơ gia quả nhiên danh bất hư truyền, một khối ngọc cỏn con, thế mà không chỉ có thể truyền tin, còn có thể giúp xác định vị trí, lập tức tới được nơi này, quả thực rất lợi hại!”

Tô Cẩm khen xong liền ném khối ngọc trong tay cho gia chủ Cơ gia.

Lúc này, cô đã biết vì sao khi Hiên Viên Lê xuống tay, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này rồi.

Bởi vì gia chủ của Cơ gia sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh ta, vậy thì Hiên Viên Lê chắc chắn không có kết cục tốt…Đã là khi đó rồi, thế mà vẫn nghĩ cho Hiên Viên Lê?

Trong ánh mắt Tô Cẩm lộ ra vài phần ghét bỏ.

Nếu giao Cơ gia cho Cơ Vọng này, sợ là sẽ toi đời, người này quá do dự thiếu quyết đoán.

Gia chủ Cơ gia nhận ngọc, lại kiểm tra tình hình của Cơ Vọng, quả thực là bị lệ khí làm bị thương, âm khí bao bọc cả trái tim, sau đó là cảm xúc quá đỗi bấp bênh.

Không chỉ như vậy, cái thứ vô dụng này còn dùng trận pháp Tuyệt Mệnh….

Biết rõ phản phệ của loại trận pháp này rất nghiêm trọng, thế mà còn bị Hiên Viên Lê dỗ phỉnh bày trận pháp?

Thực sự ngu xuẩn tới cực điểm!

Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Tô Cẩm nhẹ giọng lên tiếng: “Đừng sốt ruột, cũng đừng lo lắng, Cơ Vọng bây giờ ở bên cạnh tôi.”Đối phương trầm mặc trong giây lát, đại khái là đang suy nghĩ cô là ai, dù sao thì giọng nói của Hiên Viên Lê không phải như thế này.Tô Cẩm rất chu đáo giải đáp thắc mắc cho đối phương: “Tôi tên Tô Cẩm, không biết ông là ai, cũng không biết ông có từng nghe qua tên của tôi không.”Lần này, đối phương lên tiếng: “Tôi biết cô là ai, quán chủ của Huyền Thanh quán, kẻ thù một mất một còn của Hiên Viên Lê.”Ông ta cũng không hàm hồ, báo lên thân phận.“Cơ Vọng là cháu trai của tôi, tôi là gia chủ Cơ gia, ngọc của Cơ Vọng vì sao lại ở chỗ cô?”“Cơ gia chủ, người ngay không nói lời bóng gió, chuyện Cơ Vọng và Hiên Viên Lê ở bên nhau, ông biết đó. Ngay lúc nãy, bọn họ một người một quỷ liên thủ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tôi nể tình Cơ thiếu gia bị Hiên Viên Lê lừa gạt, không ra tay quá trớn với anh ta.Nhưng anh ta bị Hiên Viên Lê đả thương rồi, hơn nữa vết thương rất nghiêm trọng, là tôi đã cứu anh ta.Những lời này, ông có thể nghi ngờ tính thật giả, nhưng Cơ Vọng vẫn còn sống, sau khi anh ta tỉnh lại, ông hỏi anh ta sẽ biết được chân tướng như thế nào.”Tô Cẩm rất thản nhiên bình tĩnh, ý tứ trong lời nói cũng cực kỳ rõ ràng.Cơ Vọng muốn giết tôi, nhưng tôi lại không so đo hiềm khích cũ, cứu Cơ Vọng, đây là ơn cứu mạng!Cơ gia chủ rất nhanh liền hồi thần lại: “Tô quán chủ, nếu cô có yêu cầu gì, có thể nói thẳng, chỉ cần Cơ gia tôi có thể làm được.”Tô Cẩm nhìn khối ngọc đó, lấy ngọc từ trong tay Sở Lâm.“Không tính là yêu cầu gì, chỉ là tôi cảm thấy tôi vô cùng có thành ý, nhưng Cơ gia chủ ông thì sao? Đã xuất hiện rồi nhưng lại không muốn hiện thân? Chắc không phải là định ăn quỵt đó chứ?”Ánh mắt Tô Cẩm ý vị sâu xa nhìn xung quanh, cô vừa dứt lời, Sở Lâm lập tức lấy roi Tỏa Hồn ra làm trạng thái phòng ngự.Hai người còn lại cũng nghiêm túc cảnh giác.“Gia chủ của thế gia Huyền Môn lại không dám gặp người như vậy sao?” Sở Lâm lên tiếng trào phúng.Trốn trốn núp núp, thật sự không giống tác phong của chính phái.Tô Cẩm không tán đồng quở trách Sở Lâm một câu: “Đừng nói như vậy, gia chủ Cơ gia sao lại không dám gặp người chứ? Người ta chỉ là lo lắng liệu chúng ta có giở trò hay không, cẩn thận thận trọng mà thôi.”“…” Ánh mắt Sở Lâm sáng lên, sư phụ cũng biết nói móc nói mỉa rồi.Ngay sau đó.Một bóng dáng xuất hiện trước mặt mấy người.Người tới là một lão giả râu trắng, trông có vẻ rất lớn tuổi, đoán chừng chính là vị gia chủ Cơ gia đó.Tô Cẩm nhìn ông ta một cái, nghịch viên ngọc trong tay.“Trận pháp Cơ gia quả nhiên danh bất hư truyền, một khối ngọc cỏn con, thế mà không chỉ có thể truyền tin, còn có thể giúp xác định vị trí, lập tức tới được nơi này, quả thực rất lợi hại!”Tô Cẩm khen xong liền ném khối ngọc trong tay cho gia chủ Cơ gia.Lúc này, cô đã biết vì sao khi Hiên Viên Lê xuống tay, Cơ Vọng không dùng khối ngọc này rồi.Bởi vì gia chủ của Cơ gia sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh anh ta, vậy thì Hiên Viên Lê chắc chắn không có kết cục tốt…Đã là khi đó rồi, thế mà vẫn nghĩ cho Hiên Viên Lê?Trong ánh mắt Tô Cẩm lộ ra vài phần ghét bỏ.Nếu giao Cơ gia cho Cơ Vọng này, sợ là sẽ toi đời, người này quá do dự thiếu quyết đoán.Gia chủ Cơ gia nhận ngọc, lại kiểm tra tình hình của Cơ Vọng, quả thực là bị lệ khí làm bị thương, âm khí bao bọc cả trái tim, sau đó là cảm xúc quá đỗi bấp bênh.Không chỉ như vậy, cái thứ vô dụng này còn dùng trận pháp Tuyệt Mệnh….Biết rõ phản phệ của loại trận pháp này rất nghiêm trọng, thế mà còn bị Hiên Viên Lê dỗ phỉnh bày trận pháp?Thực sự ngu xuẩn tới cực điểm!

Chương 607