“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây…
Chương 624
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Quân cờ 2Một lúc sau, ông ta định thần lại, liền nghe được Tô Cẩm hỏi mình: “Vậy Tư Không gia chủ lúc này có biết chuyện của Phương gia có liên quan với Thiên Uyên không?”“Có lẽ là biết. Tôi cũng không chắc chắn lắm, mấy năm này tôi cũng ít giao lưu với ông ta, nhưng mà…Lão già kia thoạt nhìn c*̃ng không ngốc.”Hiên Viên gia chủ cẩn thận suy nghĩ: “Mặc dù chúng tôi hiếm khi rời khỏi Tiểu Bồng Lai, nhưng ít nhiều thì chúng tôi vẫn biết những chuyện mà Thiên Uyên gây ra ở thế giới bên ngoài.”Nhất là Hứa Lăng Sơn, hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn thế mà lại là người của Thiên Uyên.Việc này thực sự mang tới cho ông ta một sự đả kích không nhỏ.Thế lực Thiên Uyên đã thâm nhập vào mọi nơi…Rõ ràng Thiên Uyên đã bị hủy diệt từ lâu, nhưng lại sau nhiều năm tro tàn lại cháy, ngóc đầu trở lại.Nghĩ như vậy, Hiên Viên gia chủ nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.“Tô quán chủ, hôm nay tôi nói với cô nhiều như vậy, là có một việc muốn nhờ cô.”Tô Cẩm dường như đã đoán được: “Tôi biết ông muốn nói gì. Tiêu diệt Thiên Uyên là trách nhiệm của tôi!”Dáng vẻ Hiên Viên gia chủ vô cùng vui mừng.“Chuyện của Thiên Uyên phải nhờ vào mấy người trẻ tuổi, còn bộ xương già như tôi thì nửa thân đã xuống mồ rồi, cũng không biết có thể giúp đỡ được gì không nữa.”Ông ta sống đến cái tuổi này, cũng sắp phải xuống mồ rồi. Mà Thiên Uyên vẫn luôn xảo quyệt, cũng không biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể bắt được.Hơn nữa, người nắm quyền hiện tại của Thiên Uyên rõ ràng vừa kín đáo vừa đa mưu túc trí.“Được rồi, nhưng tôi còn một thắc mắc, mấy năm trước khi Thiên Uyên bị diệt, Huyền Môn thế gia cũng có tham dự phải không?” Ánh mắt Tô Cẩm mang theo vẻ dò hỏi.Bắt gặp ánh mắt của cô, Hiên Viên gia chủ sững sờ trong chớp mắt rồi trả lời: “Đương nhiên là có tham dự, chuyện lớn như vậy, Huyền Môn thế gia không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ có điều, chẳng ai ngờ rằng bọn chúng sẽ còn ngóc đầu trở lại sau nhiều năm.Tính thời gian thì lúc đó tôi khoảng mười mấy tuổi, mấy người thế hệ cha tôi trong cả ba đại thế gia đều tham dự vào.”Hiên Viên gia chủ gần như nói hết ra những chuyện mà ông ta biết.Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu, trên thực tế, trong đầu cô đã xem đi xem lại những manh mối này.Một lúc sau.Tô Cẩm nói khẽ: “Nội dung cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta phải giữ bí mật”.Hiên Viên gia chủ vỗ ngực nói: “Yên tâm đi.” Những chuyện như vậy, ông ta sẽ không nói lung tung.Ông ta còn trông cậy vào Tô Cẩm sẽ tiêu diệt Thiên Uyên, làm sao có thể tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện?Về phần mối hận giữa Phương gia và Thiên Uyên thì cứ xem Tư Không lão đầu tử có nói gì hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì có lẽ là lão đầu tử kia muốn giữ Phương Tri Hạc…Ôi, mấy chuyện nhà như thế này thì sao mà người ngoài có thể xen vào?Hiên Viên gia chủ lại nói mấy lời hay về Tư Không lão đầu tử ở trước mặt Tô Cẩm.Tô Cẩm cười cười: “Bây giờ tôi đã có thể lý giải được tâm tình của ông ta rồi.”Dù sao thì chuyện cô và Thiên Uyên là tử địch có rất nhiều người biết.Tư Không gia chủ cũng là sợ Phương Tri Hạc đi theo con đường giống như Tư Không Tĩnh nên mới nóng lòng rũ sạch quan hệ thầy trò của bọn họ, nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giữ Phương Tri Hạc lại mà thôi.Dù sao thì lúc Tư Không gia chủ không có sắc mặt tốt với cô thì cô cũng quất ông ta một roi rồi, cũng không tính là quá thiệt thòi.”Không còn sớm nữa, mọi người có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hiên Viên gia chủ ôn tồn hỏi: “Phòng dành cho khách trong sân này đã quét dọn sạch sẽ rồi.””Được, vậy thì cảm ơn gia chủ.” Tô Cẩm chắp tay nói cảm ơn.Sau khi Hiên Viên gia chủ đi rồi, Tô Cẩm đến bên cạnh Nguyên Cảnh: “Nhị đồ đệ vẫn còn ngồi đó à?””Ừm, có lẽ cậu ta cần thời gian để tiêu hoá.” Nguyên Cảnh tâm tình phức tạp trả lời, chuyện này quả thật rất đáng thương.
Quân cờ 2
Một lúc sau, ông ta định thần lại, liền nghe được Tô Cẩm hỏi mình: “Vậy Tư Không gia chủ lúc này có biết chuyện của Phương gia có liên quan với Thiên Uyên không?”
“Có lẽ là biết. Tôi cũng không chắc chắn lắm, mấy năm này tôi cũng ít giao lưu với ông ta, nhưng mà…Lão già kia thoạt nhìn c*̃ng không ngốc.”
Hiên Viên gia chủ cẩn thận suy nghĩ: “Mặc dù chúng tôi hiếm khi rời khỏi Tiểu Bồng Lai, nhưng ít nhiều thì chúng tôi vẫn biết những chuyện mà Thiên Uyên gây ra ở thế giới bên ngoài.”
Nhất là Hứa Lăng Sơn, hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn thế mà lại là người của Thiên Uyên.
Việc này thực sự mang tới cho ông ta một sự đả kích không nhỏ.
Thế lực Thiên Uyên đã thâm nhập vào mọi nơi…
Rõ ràng Thiên Uyên đã bị hủy diệt từ lâu, nhưng lại sau nhiều năm tro tàn lại cháy, ngóc đầu trở lại.
Nghĩ như vậy, Hiên Viên gia chủ nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.
“Tô quán chủ, hôm nay tôi nói với cô nhiều như vậy, là có một việc muốn nhờ cô.”
Tô Cẩm dường như đã đoán được: “Tôi biết ông muốn nói gì. Tiêu diệt Thiên Uyên là trách nhiệm của tôi!”
Dáng vẻ Hiên Viên gia chủ vô cùng vui mừng.
“Chuyện của Thiên Uyên phải nhờ vào mấy người trẻ tuổi, còn bộ xương già như tôi thì nửa thân đã xuống mồ rồi, cũng không biết có thể giúp đỡ được gì không nữa.”
Ông ta sống đến cái tuổi này, cũng sắp phải xuống mồ rồi. Mà Thiên Uyên vẫn luôn xảo quyệt, cũng không biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể bắt được.
Hơn nữa, người nắm quyền hiện tại của Thiên Uyên rõ ràng vừa kín đáo vừa đa mưu túc trí.
“Được rồi, nhưng tôi còn một thắc mắc, mấy năm trước khi Thiên Uyên bị diệt, Huyền Môn thế gia cũng có tham dự phải không?” Ánh mắt Tô Cẩm mang theo vẻ dò hỏi.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Hiên Viên gia chủ sững sờ trong chớp mắt rồi trả lời: “Đương nhiên là có tham dự, chuyện lớn như vậy, Huyền Môn thế gia không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ có điều, chẳng ai ngờ rằng bọn chúng sẽ còn ngóc đầu trở lại sau nhiều năm.
Tính thời gian thì lúc đó tôi khoảng mười mấy tuổi, mấy người thế hệ cha tôi trong cả ba đại thế gia đều tham dự vào.”
Hiên Viên gia chủ gần như nói hết ra những chuyện mà ông ta biết.
Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu, trên thực tế, trong đầu cô đã xem đi xem lại những manh mối này.
Một lúc sau.
Tô Cẩm nói khẽ: “Nội dung cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta phải giữ bí mật”.
Hiên Viên gia chủ vỗ ngực nói: “Yên tâm đi.” Những chuyện như vậy, ông ta sẽ không nói lung tung.
Ông ta còn trông cậy vào Tô Cẩm sẽ tiêu diệt Thiên Uyên, làm sao có thể tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện?
Về phần mối hận giữa Phương gia và Thiên Uyên thì cứ xem Tư Không lão đầu tử có nói gì hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì có lẽ là lão đầu tử kia muốn giữ Phương Tri Hạc…
Ôi, mấy chuyện nhà như thế này thì sao mà người ngoài có thể xen vào?
Hiên Viên gia chủ lại nói mấy lời hay về Tư Không lão đầu tử ở trước mặt Tô Cẩm.
Tô Cẩm cười cười: “Bây giờ tôi đã có thể lý giải được tâm tình của ông ta rồi.”
Dù sao thì chuyện cô và Thiên Uyên là tử địch có rất nhiều người biết.
Tư Không gia chủ cũng là sợ Phương Tri Hạc đi theo con đường giống như Tư Không Tĩnh nên mới nóng lòng rũ sạch quan hệ thầy trò của bọn họ, nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giữ Phương Tri Hạc lại mà thôi.
Dù sao thì lúc Tư Không gia chủ không có sắc mặt tốt với cô thì cô cũng quất ông ta một roi rồi, cũng không tính là quá thiệt thòi.
”Không còn sớm nữa, mọi người có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hiên Viên gia chủ ôn tồn hỏi: “Phòng dành cho khách trong sân này đã quét dọn sạch sẽ rồi.”
”Được, vậy thì cảm ơn gia chủ.” Tô Cẩm chắp tay nói cảm ơn.
Sau khi Hiên Viên gia chủ đi rồi, Tô Cẩm đến bên cạnh Nguyên Cảnh: “Nhị đồ đệ vẫn còn ngồi đó à?”
”Ừm, có lẽ cậu ta cần thời gian để tiêu hoá.” Nguyên Cảnh tâm tình phức tạp trả lời, chuyện này quả thật rất đáng thương.
Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế GiớiTác giả: Nhất Lãm Tinh HàTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường“Quẻ không dám tính hết vì sợ Thiên đạo vô thường. Tình không dám dày vào vì sợ chỉ là mơ… Cái gọi là: Đạo là Đạo, không phải Đạo. Danh là Danh, không phải Danh… Thiên địa bắt nguồn từ vô danh. Mẫu của vạn vật, lại là hữu danh… Vũ Quốc, thôn Hoa Thanh. Người đến người đi qua cầu đều thấy một cô bé xinh đẹp đang không nhanh không chậm thu lại quầy hàng của mình. Trên quầy hàng đặt một biển hiệu vô cùng bắt mắt, mặt trên viết bốn chữ to “Xem bói đoán mệnh”. Quầy xem bói chỉ có một cái bàn gỗ nhỏ gấp xách tay, Tô Cẩm chỉ trải khăn trải bàn lên rồi đặt bát đựng tiền lên trên đó. Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đầu tiên là vì cô bé xinh đẹp mà dừng lại, nhìn mấy chữ xem bói đoán mệnh kia lại lập tức lắc đầu thở dài. Cô bé xinh đẹp kia trông còn nhỏ tuổi như vậy mà cũng bắt đầu giả danh lừa bịp? Thật sự là đáng tiếc. Bên cạnh quầy xem bói là hàng bán đồ ăn vặt của bà Chu, nhìn thấy Tô Cẩm thu quầy hàng, hoài nghi hỏi một câu: “Bé Cẩm, sao hôm nay trở về sớm vậy?” Tô Cẩm mở quầy hàng ở đây… Quân cờ 2Một lúc sau, ông ta định thần lại, liền nghe được Tô Cẩm hỏi mình: “Vậy Tư Không gia chủ lúc này có biết chuyện của Phương gia có liên quan với Thiên Uyên không?”“Có lẽ là biết. Tôi cũng không chắc chắn lắm, mấy năm này tôi cũng ít giao lưu với ông ta, nhưng mà…Lão già kia thoạt nhìn c*̃ng không ngốc.”Hiên Viên gia chủ cẩn thận suy nghĩ: “Mặc dù chúng tôi hiếm khi rời khỏi Tiểu Bồng Lai, nhưng ít nhiều thì chúng tôi vẫn biết những chuyện mà Thiên Uyên gây ra ở thế giới bên ngoài.”Nhất là Hứa Lăng Sơn, hội trưởng Hiệp Hội Đạo Môn thế mà lại là người của Thiên Uyên.Việc này thực sự mang tới cho ông ta một sự đả kích không nhỏ.Thế lực Thiên Uyên đã thâm nhập vào mọi nơi…Rõ ràng Thiên Uyên đã bị hủy diệt từ lâu, nhưng lại sau nhiều năm tro tàn lại cháy, ngóc đầu trở lại.Nghĩ như vậy, Hiên Viên gia chủ nghiêm túc nhìn Tô Cẩm.“Tô quán chủ, hôm nay tôi nói với cô nhiều như vậy, là có một việc muốn nhờ cô.”Tô Cẩm dường như đã đoán được: “Tôi biết ông muốn nói gì. Tiêu diệt Thiên Uyên là trách nhiệm của tôi!”Dáng vẻ Hiên Viên gia chủ vô cùng vui mừng.“Chuyện của Thiên Uyên phải nhờ vào mấy người trẻ tuổi, còn bộ xương già như tôi thì nửa thân đã xuống mồ rồi, cũng không biết có thể giúp đỡ được gì không nữa.”Ông ta sống đến cái tuổi này, cũng sắp phải xuống mồ rồi. Mà Thiên Uyên vẫn luôn xảo quyệt, cũng không biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể bắt được.Hơn nữa, người nắm quyền hiện tại của Thiên Uyên rõ ràng vừa kín đáo vừa đa mưu túc trí.“Được rồi, nhưng tôi còn một thắc mắc, mấy năm trước khi Thiên Uyên bị diệt, Huyền Môn thế gia cũng có tham dự phải không?” Ánh mắt Tô Cẩm mang theo vẻ dò hỏi.Bắt gặp ánh mắt của cô, Hiên Viên gia chủ sững sờ trong chớp mắt rồi trả lời: “Đương nhiên là có tham dự, chuyện lớn như vậy, Huyền Môn thế gia không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ có điều, chẳng ai ngờ rằng bọn chúng sẽ còn ngóc đầu trở lại sau nhiều năm.Tính thời gian thì lúc đó tôi khoảng mười mấy tuổi, mấy người thế hệ cha tôi trong cả ba đại thế gia đều tham dự vào.”Hiên Viên gia chủ gần như nói hết ra những chuyện mà ông ta biết.Tô Cẩm bình tĩnh gật đầu, trên thực tế, trong đầu cô đã xem đi xem lại những manh mối này.Một lúc sau.Tô Cẩm nói khẽ: “Nội dung cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta phải giữ bí mật”.Hiên Viên gia chủ vỗ ngực nói: “Yên tâm đi.” Những chuyện như vậy, ông ta sẽ không nói lung tung.Ông ta còn trông cậy vào Tô Cẩm sẽ tiêu diệt Thiên Uyên, làm sao có thể tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện?Về phần mối hận giữa Phương gia và Thiên Uyên thì cứ xem Tư Không lão đầu tử có nói gì hay không, nhưng xem tình hình trước mắt thì có lẽ là lão đầu tử kia muốn giữ Phương Tri Hạc…Ôi, mấy chuyện nhà như thế này thì sao mà người ngoài có thể xen vào?Hiên Viên gia chủ lại nói mấy lời hay về Tư Không lão đầu tử ở trước mặt Tô Cẩm.Tô Cẩm cười cười: “Bây giờ tôi đã có thể lý giải được tâm tình của ông ta rồi.”Dù sao thì chuyện cô và Thiên Uyên là tử địch có rất nhiều người biết.Tư Không gia chủ cũng là sợ Phương Tri Hạc đi theo con đường giống như Tư Không Tĩnh nên mới nóng lòng rũ sạch quan hệ thầy trò của bọn họ, nói tới nói lui cũng chỉ là muốn giữ Phương Tri Hạc lại mà thôi.Dù sao thì lúc Tư Không gia chủ không có sắc mặt tốt với cô thì cô cũng quất ông ta một roi rồi, cũng không tính là quá thiệt thòi.”Không còn sớm nữa, mọi người có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hiên Viên gia chủ ôn tồn hỏi: “Phòng dành cho khách trong sân này đã quét dọn sạch sẽ rồi.””Được, vậy thì cảm ơn gia chủ.” Tô Cẩm chắp tay nói cảm ơn.Sau khi Hiên Viên gia chủ đi rồi, Tô Cẩm đến bên cạnh Nguyên Cảnh: “Nhị đồ đệ vẫn còn ngồi đó à?””Ừm, có lẽ cậu ta cần thời gian để tiêu hoá.” Nguyên Cảnh tâm tình phức tạp trả lời, chuyện này quả thật rất đáng thương.