Ta tên Ân Nhiêu, là nàng công chúa nổi tiếng bao cỏ của Ân Quốc, à không, theo lời phụ hoàng ta nói thì phải là "Đại Ân".  Thật ra, Ân Quốc chỉ là một nước nhỏ xíu, nằm sát bên Đại Tề và hoàn toàn phụ thuộc vào họ.  Nhưng phụ hoàng ta nói, quốc gia đã nhỏ thì tên phải kêu cho to, phải gọi là "Đại Ân", cứ như vậy là có thể sánh vai với Đại Tề vậy.  Buồn cười thật, Đại Tề chẳng thèm để tâm.  Nhưng phụ hoàng ta thì lo sốt vó suốt ngày, sợ rằng một ngày nào đó Đại Tề lớn mạnh sẽ nuốt chửng chúng ta. Suy cho cùng, trước đó đã có ba nước nhỏ hơn chúng ta trở thành một huyện của họ rồi.  Ân Quốc binh lực yếu kém, đừng nói tấn công, ngay cả phòng thủ cũng chật vật.  Thế là phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, quyết định dùng "Mỹ nhân kế" trong 36 kế, gả ta cho hoàng đế Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: không cần trông mong ta làm gì to tát, chỉ cần thuyết phục được Tề Nghiên đừng thôn tính Ân Quốc là được.  Trước khi đi, ta đã nghe đồn rằng vị hoàng đế Đại Tề này cần…

Chương 8

Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy TrốnTác giả: Tạ Lạp Cách Đích TuyếtTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên Ân Nhiêu, là nàng công chúa nổi tiếng bao cỏ của Ân Quốc, à không, theo lời phụ hoàng ta nói thì phải là "Đại Ân".  Thật ra, Ân Quốc chỉ là một nước nhỏ xíu, nằm sát bên Đại Tề và hoàn toàn phụ thuộc vào họ.  Nhưng phụ hoàng ta nói, quốc gia đã nhỏ thì tên phải kêu cho to, phải gọi là "Đại Ân", cứ như vậy là có thể sánh vai với Đại Tề vậy.  Buồn cười thật, Đại Tề chẳng thèm để tâm.  Nhưng phụ hoàng ta thì lo sốt vó suốt ngày, sợ rằng một ngày nào đó Đại Tề lớn mạnh sẽ nuốt chửng chúng ta. Suy cho cùng, trước đó đã có ba nước nhỏ hơn chúng ta trở thành một huyện của họ rồi.  Ân Quốc binh lực yếu kém, đừng nói tấn công, ngay cả phòng thủ cũng chật vật.  Thế là phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, quyết định dùng "Mỹ nhân kế" trong 36 kế, gả ta cho hoàng đế Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: không cần trông mong ta làm gì to tát, chỉ cần thuyết phục được Tề Nghiên đừng thôn tính Ân Quốc là được.  Trước khi đi, ta đã nghe đồn rằng vị hoàng đế Đại Tề này cần… Ta vừa gãi cằm Giẻ Rách, vừa cảm thán: “Thật là một câu chuyện truyền cảm hứng.” Giang Ninh Dao liếc ta một cái: “Này, ngài không có ý kiến gì sao?” “Ý kiến gì?” Nàng dùng khuỷu tay thúc vào ta: “Trước đây chẳng phải ngài được sủng ái nhất sao? Giờ bệ hạ đã lâu không tìm ngài…” Ta lại như thấy Tiểu Thúy, bất lực nói: “Hậu cung chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bận tâm nhiều chuyện đó làm gì, chi bằng ăn ngon ngủ tốt. Ngươi nói đúng không, Giẻ Rách?” Giẻ Rách: “Meo… meo…” Ta gật đầu: “Ngươi xem, nó cũng đồng ý với ý kiến của ta.” Giang Ninh Dao: “…” Tối đó đi ngủ, ta vẫn nghĩ đến Tề Nghiên, không khỏi hỏi Tiểu Thúy: “Bệ hạ đã bao lâu không đến đây rồi?” “Hơn một tháng rồi ạ.” Tiểu Thúy hoảng hốt, “Nương nương, sao ngài đột nhiên hỏi chuyện này? Có phải bị sốt không?” Ta gạt tay nàng đi, vừa buồn cười vừa nói: “Ngươi mới bị sốt ấy, càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Nửa đêm, ta hiếm hoi tỉnh giấc, chỉ thấy nóng đến kinh người, s* s**ng thì có người đang ôm mình. Hồn vía ta bay đi đâu mất: “Ai đó?” Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút chế giễu: “Đánh thức nàng rồi sao? Thật là hiếm có.” “Bệ hạ? Đêm nay ngài không ngủ ở Thính Vũ Hiên sao?” Ta thấy cửa sổ mở hé, thở phào một cái, “Bệ hạ trèo cửa sổ vào ạ?” Hắn không chút ngại ngần: “Ừm. Sao lại tỉnh? Nằm mơ à?” “Bị nóng tỉnh,” ta rất thành thật, vừa nói vừa đẩy hắn ra, “Bệ hạ, ngài ôm gần quá…” Nóng đến đổ mồ hôi, lát nữa lại phải tắm, chuyện này quá mệt mỏi. Tề Nghiên lại siết chặt eo ta, thuận thế véo một cái: “Ừm,” một tiếng, “Xem ra Hoàng hậu của trẫm dạo gần đây sống khá tốt.” Ta cảm thấy giọng điệu hắn lạnh lùng, như tâm trạng không tốt, liền đùa một chút: “Có lẽ là vì thần thiếp ăn con gà mái già, bồi bổ cơ thể tốt hơn.” Hắn thật sự bật cười, vùi vào cổ ta cắn một cái. Cắn hơi mạnh, ta theo bản năng “hừ” một tiếng, liền cảm thấy cơ thể hắn càng nóng. “Ân Nhiêu.” Hắn hiếm hoi gọi tên ta, gọi xong lại không nói gì. Ta cảm nhận được một vài thay đổi, khẽ gọi hắn: “Bệ hạ?” Hắn siết chặt ta không cho ta cử động, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.” “Ồ.” Thế là ta không nói, cũng không động đậy. Cái gọi là “tâm tĩnh tự nhiên mát”, dần dần, ta cũng không thấy nóng nữa. Cùng với tiếng thở của Tề Nghiên, ta ngủ lại lúc nào không hay. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói không hề thấy bệ hạ. Nghĩ là Tề Nghiên đã trèo cửa sổ về Thính Vũ Hiên từ sáng sớm. Về chuyện này, ta chỉ muốn nói: “Ngài ấy thật biết bày trò…” Vì thế, khi Tề Nghiên lại lần nữa trèo cửa sổ vào và đánh thức ta, ta không nhịn được thở dài: “Bệ hạ, ngài không ngủ được, phải không?” Hắn bóp cằm ta, ánh mắt rất nguy hiểm: “Không muốn trẫm đến?” “Không phải, bệ hạ lúc nào cũng có thể đến, chỉ là động tác có thể nhẹ nhàng hơn một chút không…” Nửa đêm bị đánh thức, thật sự rất khó chịu. Hắn không chịu bỏ qua: “Vậy nàng có nguyện ý để trẫm đến không?” Ý chí cầu sinh của ta online: “Rất nguyện ý, vô cùng nguyện ý, nằm mơ cũng mong bệ hạ đến.” Khóe miệng hắn giật giật, rõ ràng không tin, nhưng tâm trạng tốt hơn một chút, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sau này trẫm sẽ đến mỗi ngày.” Ta: “Cũng được, ngài vui là được…” Cùng lắm thì ban ngày ta ngủ nhiều hơn một chút…

Ta vừa gãi cằm Giẻ Rách, vừa cảm thán: “Thật là một câu chuyện truyền cảm hứng.” 

Giang Ninh Dao liếc ta một cái: “Này, ngài không có ý kiến gì sao?” 

“Ý kiến gì?” 

Nàng dùng khuỷu tay thúc vào ta: “Trước đây chẳng phải ngài được sủng ái nhất sao? Giờ bệ hạ đã lâu không tìm ngài…” 

Ta lại như thấy Tiểu Thúy, bất lực nói: “Hậu cung chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bận tâm nhiều chuyện đó làm gì, chi bằng ăn ngon ngủ tốt. Ngươi nói đúng không, Giẻ Rách?” 

Giẻ Rách: “Meo… meo…” 

Ta gật đầu: “Ngươi xem, nó cũng đồng ý với ý kiến của ta.” 

Giang Ninh Dao: “…” 

Tối đó đi ngủ, ta vẫn nghĩ đến Tề Nghiên, không khỏi hỏi Tiểu Thúy: “Bệ hạ đã bao lâu không đến đây rồi?” 

“Hơn một tháng rồi ạ.” Tiểu Thúy hoảng hốt, “Nương nương, sao ngài đột nhiên hỏi chuyện này? Có phải bị sốt không?” 

Ta gạt tay nàng đi, vừa buồn cười vừa nói: “Ngươi mới bị sốt ấy, càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” 

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Nửa đêm, ta hiếm hoi tỉnh giấc, chỉ thấy nóng đến kinh người, s* s**ng thì có người đang ôm mình. Hồn vía ta bay đi đâu mất: “Ai đó?” 

Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút chế giễu: “Đánh thức nàng rồi sao? Thật là hiếm có.” 

“Bệ hạ? Đêm nay ngài không ngủ ở Thính Vũ Hiên sao?” Ta thấy cửa sổ mở hé, thở phào một cái, “Bệ hạ trèo cửa sổ vào ạ?” 

Hắn không chút ngại ngần: “Ừm. Sao lại tỉnh? Nằm mơ à?” 

“Bị nóng tỉnh,” ta rất thành thật, vừa nói vừa đẩy hắn ra, “Bệ hạ, ngài ôm gần quá…” 

Nóng đến đổ mồ hôi, lát nữa lại phải tắm, chuyện này quá mệt mỏi. 

Tề Nghiên lại siết chặt eo ta, thuận thế véo một cái: “Ừm,” một tiếng, “Xem ra Hoàng hậu của trẫm dạo gần đây sống khá tốt.” 

Ta cảm thấy giọng điệu hắn lạnh lùng, như tâm trạng không tốt, liền đùa một chút: “Có lẽ là vì thần thiếp ăn con gà mái già, bồi bổ cơ thể tốt hơn.” 

Hắn thật sự bật cười, vùi vào cổ ta cắn một cái. 

Cắn hơi mạnh, ta theo bản năng “hừ” một tiếng, liền cảm thấy cơ thể hắn càng nóng. 

“Ân Nhiêu.” Hắn hiếm hoi gọi tên ta, gọi xong lại không nói gì. 

Ta cảm nhận được một vài thay đổi, khẽ gọi hắn: “Bệ hạ?” 

Hắn siết chặt ta không cho ta cử động, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.” 

“Ồ.” 

Thế là ta không nói, cũng không động đậy. 

Cái gọi là “tâm tĩnh tự nhiên mát”, dần dần, ta cũng không thấy nóng nữa. Cùng với tiếng thở của Tề Nghiên, ta ngủ lại lúc nào không hay. 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói không hề thấy bệ hạ. 

Nghĩ là Tề Nghiên đã trèo cửa sổ về Thính Vũ Hiên từ sáng sớm. 

Về chuyện này, ta chỉ muốn nói: “Ngài ấy thật biết bày trò…” 

Vì thế, khi Tề Nghiên lại lần nữa trèo cửa sổ vào và đánh thức ta, ta không nhịn được thở dài: “Bệ hạ, ngài không ngủ được, phải không?” 

Hắn bóp cằm ta, ánh mắt rất nguy hiểm: “Không muốn trẫm đến?” 

“Không phải, bệ hạ lúc nào cũng có thể đến, chỉ là động tác có thể nhẹ nhàng hơn một chút không…” 

Nửa đêm bị đánh thức, thật sự rất khó chịu. 

Hắn không chịu bỏ qua: “Vậy nàng có nguyện ý để trẫm đến không?” 

Ý chí cầu sinh của ta online: “Rất nguyện ý, vô cùng nguyện ý, nằm mơ cũng mong bệ hạ đến.” 

Khóe miệng hắn giật giật, rõ ràng không tin, nhưng tâm trạng tốt hơn một chút, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sau này trẫm sẽ đến mỗi ngày.” 

Ta: “Cũng được, ngài vui là được…” 

Cùng lắm thì ban ngày ta ngủ nhiều hơn một chút…

Hoàng Hậu Chỉ là Người Chạy TrốnTác giả: Tạ Lạp Cách Đích TuyếtTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngTa tên Ân Nhiêu, là nàng công chúa nổi tiếng bao cỏ của Ân Quốc, à không, theo lời phụ hoàng ta nói thì phải là "Đại Ân".  Thật ra, Ân Quốc chỉ là một nước nhỏ xíu, nằm sát bên Đại Tề và hoàn toàn phụ thuộc vào họ.  Nhưng phụ hoàng ta nói, quốc gia đã nhỏ thì tên phải kêu cho to, phải gọi là "Đại Ân", cứ như vậy là có thể sánh vai với Đại Tề vậy.  Buồn cười thật, Đại Tề chẳng thèm để tâm.  Nhưng phụ hoàng ta thì lo sốt vó suốt ngày, sợ rằng một ngày nào đó Đại Tề lớn mạnh sẽ nuốt chửng chúng ta. Suy cho cùng, trước đó đã có ba nước nhỏ hơn chúng ta trở thành một huyện của họ rồi.  Ân Quốc binh lực yếu kém, đừng nói tấn công, ngay cả phòng thủ cũng chật vật.  Thế là phụ hoàng thông minh tuyệt đỉnh của ta vỗ đầu một cái, quyết định dùng "Mỹ nhân kế" trong 36 kế, gả ta cho hoàng đế Tề Nghiên, và giao cho ta một nhiệm vụ: không cần trông mong ta làm gì to tát, chỉ cần thuyết phục được Tề Nghiên đừng thôn tính Ân Quốc là được.  Trước khi đi, ta đã nghe đồn rằng vị hoàng đế Đại Tề này cần… Ta vừa gãi cằm Giẻ Rách, vừa cảm thán: “Thật là một câu chuyện truyền cảm hứng.” Giang Ninh Dao liếc ta một cái: “Này, ngài không có ý kiến gì sao?” “Ý kiến gì?” Nàng dùng khuỷu tay thúc vào ta: “Trước đây chẳng phải ngài được sủng ái nhất sao? Giờ bệ hạ đã lâu không tìm ngài…” Ta lại như thấy Tiểu Thúy, bất lực nói: “Hậu cung chẳng phải vẫn luôn như vậy sao? Bận tâm nhiều chuyện đó làm gì, chi bằng ăn ngon ngủ tốt. Ngươi nói đúng không, Giẻ Rách?” Giẻ Rách: “Meo… meo…” Ta gật đầu: “Ngươi xem, nó cũng đồng ý với ý kiến của ta.” Giang Ninh Dao: “…” Tối đó đi ngủ, ta vẫn nghĩ đến Tề Nghiên, không khỏi hỏi Tiểu Thúy: “Bệ hạ đã bao lâu không đến đây rồi?” “Hơn một tháng rồi ạ.” Tiểu Thúy hoảng hốt, “Nương nương, sao ngài đột nhiên hỏi chuyện này? Có phải bị sốt không?” Ta gạt tay nàng đi, vừa buồn cười vừa nói: “Ngươi mới bị sốt ấy, càng ngày càng không biết lớn nhỏ.” Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Nửa đêm, ta hiếm hoi tỉnh giấc, chỉ thấy nóng đến kinh người, s* s**ng thì có người đang ôm mình. Hồn vía ta bay đi đâu mất: “Ai đó?” Trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút chế giễu: “Đánh thức nàng rồi sao? Thật là hiếm có.” “Bệ hạ? Đêm nay ngài không ngủ ở Thính Vũ Hiên sao?” Ta thấy cửa sổ mở hé, thở phào một cái, “Bệ hạ trèo cửa sổ vào ạ?” Hắn không chút ngại ngần: “Ừm. Sao lại tỉnh? Nằm mơ à?” “Bị nóng tỉnh,” ta rất thành thật, vừa nói vừa đẩy hắn ra, “Bệ hạ, ngài ôm gần quá…” Nóng đến đổ mồ hôi, lát nữa lại phải tắm, chuyện này quá mệt mỏi. Tề Nghiên lại siết chặt eo ta, thuận thế véo một cái: “Ừm,” một tiếng, “Xem ra Hoàng hậu của trẫm dạo gần đây sống khá tốt.” Ta cảm thấy giọng điệu hắn lạnh lùng, như tâm trạng không tốt, liền đùa một chút: “Có lẽ là vì thần thiếp ăn con gà mái già, bồi bổ cơ thể tốt hơn.” Hắn thật sự bật cười, vùi vào cổ ta cắn một cái. Cắn hơi mạnh, ta theo bản năng “hừ” một tiếng, liền cảm thấy cơ thể hắn càng nóng. “Ân Nhiêu.” Hắn hiếm hoi gọi tên ta, gọi xong lại không nói gì. Ta cảm nhận được một vài thay đổi, khẽ gọi hắn: “Bệ hạ?” Hắn siết chặt ta không cho ta cử động, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng.” “Ồ.” Thế là ta không nói, cũng không động đậy. Cái gọi là “tâm tĩnh tự nhiên mát”, dần dần, ta cũng không thấy nóng nữa. Cùng với tiếng thở của Tề Nghiên, ta ngủ lại lúc nào không hay. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói không hề thấy bệ hạ. Nghĩ là Tề Nghiên đã trèo cửa sổ về Thính Vũ Hiên từ sáng sớm. Về chuyện này, ta chỉ muốn nói: “Ngài ấy thật biết bày trò…” Vì thế, khi Tề Nghiên lại lần nữa trèo cửa sổ vào và đánh thức ta, ta không nhịn được thở dài: “Bệ hạ, ngài không ngủ được, phải không?” Hắn bóp cằm ta, ánh mắt rất nguy hiểm: “Không muốn trẫm đến?” “Không phải, bệ hạ lúc nào cũng có thể đến, chỉ là động tác có thể nhẹ nhàng hơn một chút không…” Nửa đêm bị đánh thức, thật sự rất khó chịu. Hắn không chịu bỏ qua: “Vậy nàng có nguyện ý để trẫm đến không?” Ý chí cầu sinh của ta online: “Rất nguyện ý, vô cùng nguyện ý, nằm mơ cũng mong bệ hạ đến.” Khóe miệng hắn giật giật, rõ ràng không tin, nhưng tâm trạng tốt hơn một chút, thậm chí còn thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sau này trẫm sẽ đến mỗi ngày.” Ta: “Cũng được, ngài vui là được…” Cùng lắm thì ban ngày ta ngủ nhiều hơn một chút…

Chương 8