Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật…
Chương 47
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Đoạn Linh khẽ gõ lên mặt bàn.Lâm Thính vội vàng giả vờ nghiêm túc lắng nghe, mím chặt môi, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêng tai về phía bình phong. Nàng dùng mắt liếc nhìn bóng dáng phản chiếu trên bình phong.Hắn khẽ nhướng mắt, mở miệng ra lệnh cho Cẩm Y Vệ: "Ngươi nói một câu.""Đại nhân muốn thuộc hạ nói gì ạ?" Cẩm Y Vệ không hiểu, nhưng cũng không dám nói lung tung trước mặt Đoạn Linh, đành phải hỏi trước.Lâm Thính không để Đoạn Linh chờ lâu. Sau khi Cẩm Y Vệ nói xong, nàng lắc đầu. Nàng cứ nói "không phải" trước đã. Đợi sau này hắn bắt được kẻ phản bội, nàng sẽ nói lúc đó mình không nghe ra.Đoạn Linh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Được, ngươi lui xuống đi.""Thuộc hạ tuân lệnh." Cẩm Y Vệ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Từ khi vào đến khi ra, hắn không hề ngẩng đầu nhìn bình phong một cái. Là thuộc hạ, tự ý ngẩng đầu nhìn đại nhân là bất kính, trừ phi đối phương yêu cầu.Cẩm Y Vệ này vừa lui ra, một Cẩm Y Vệ khác lại bước vào. Hắn cũng đối diện bình phong, cúi đầu hành lễ: "Đại nhân."Lâm Thính vẫn lắc đầu.Đoạn Linh đặt chén trà xuống, lặp lại câu nói cũ: "Ngươi có thể lui xuống."Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến trưa. Hắn sai người mang thức ăn vào: "Lâm Thất cô nương đói rồi nhỉ, ăn chút gì rồi tiếp tục."Lâm Thính nhìn các món ăn tỏa hương thơm ngát: đầu sư tử thịt cua béo mà không ngấy, thịt Đông Pha màu đỏ tươi, gà ăn mày thơm lừng, sườn heo chua ngọt...Nàng thật sự đói bụng, nhưng cũng không dám tùy tiện ăn những món này.Đoạn Linh thật sự sẽ không bỏ độc từ từ vào những món ăn này chứ? Nghe nói Cẩm Y Vệ nếu muốn hành hạ người đến c.h.ế.t hoặc g.i.ế.c người, có thể dùng loại độc không màu không vị, không thể tra ra được. Đợi đến khi người khác rời đi, một thời gian sau độc mới phát tác.Nhờ sự cố gắng của Lâm Thính, hiện tại họ không còn "ân oán" mới, nhưng "ân oán" cũ thì vẫn còn.Quan trọng là "ân oán" cũ đều là do "nàng" tạo ra. Người phải gánh chịu là Đoạn Linh. Kẻ nên oán nên hận cũng là hắn. Lâm Thính cố gắng dời ánh mắt khỏi thức ăn: "Ta không đói bụng, cảm ơn."Nàng phải nhịn.Đoạn Linh như không phát hiện ra, cầm đũa ngọc nếm một miếng măng xào thịt tươi. Chờ hắn chậm rãi nuốt xuống, hắn mới hỏi: "Đồ ăn hôm nay không tệ, Lâm Thất cô nương thật sự không muốn nếm thử sao?""Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Đoạn đại nhân." Lâm Thính làm sao còn có thể nhịn được, cầm đũa ngọc gắp miếng măng xào thịt mà hắn vừa nếm. Ăn xong thịt, lại ăn thêm mấy miếng cơm.Cứ thế, Đoạn Linh gắp món nào ăn, nàng liền gắp món đó ăn.Hắn không ăn, nàng cũng không ăn.Đáng tiếc Đoạn Linh ăn quá chậm, khiến Lâm Thính ăn không đã thèm. Thông thường, hắn gắp món ăn trước, nàng gắp sau. Nàng ăn xong rồi, muốn thử món mới, thì hắn vẫn chưa ăn xong món trước đó.Có lẽ con cháu thế gia như Đoạn Linh rất chú trọng chuyện ăn uống, Lâm Thính không tự chủ được mà ăn chậm lại, chờ hắn ăn.Thấy Đoạn Linh lại gắp những món thanh đạm, nàng không thể nhịn được nữa: "Đoạn đại nhân."Hắn có vẻ không hiểu lý do vì sao nàng gọi, nhìn về phía Lâm Thính.Nàng chỉ vào món thịt Đông Pha, nuốt nước bọt: "Ngươi không muốn nếm thử món thịt Đông Pha này sao? Nhìn trông ngon lắm." Món ăn ngon như vậy mà không ăn thì thật lãng phí. Nhưng nàng vẫn phải cẩn thận.Đũa ngọc trong tay Đoạn Linh khẽ cong một đường, rơi xuống miếng thịt Đông Pha có vị đậm đà. Hắn nếm thử một miếng: "Lâm Thất cô nương có mắt tinh tường, món thịt Đông Pha này quả thật rất ngon."Lâm Thính ăn thịt Đông Pha xong, lại muốn ăn món khác: "Ngươi cũng thử món sườn heo chua ngọt đi?"Tay cầm đũa ngọc của hắn khẽ khựng lại, rồi như ý nàng, hắn ăn một miếng sườn heo chua ngọt. Một lúc sau, hắn không biết vì sao lại cong mắt cười.Nàng cắn sườn heo chua ngọt, thấy khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"Nụ cười đó khiến lòng nàng hoảng hốt.Đoạn Linh buông đũa ngọc, rót một ly trà thơm, cúi đầu uống mấy ngụm, rồi dùng khăn lau tay. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười như không cười nói: "Sao ta lại có cảm giác ta đang thử độc cho ngươi vậy nhỉ?"Lâm Thính suýt sặc, ho khan một lúc mới dừng lại: "Ngươi nói gì kỳ vậy, sao ta có thể để ngươi thử độc được."Trúng phóc !Giác quan thứ 6 của ngươi tốt thật đấy ! Ta chính là đang để ngươi thử độc cho ta.
Đoạn Linh khẽ gõ lên mặt bàn.
Lâm Thính vội vàng giả vờ nghiêm túc lắng nghe, mím chặt môi, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêng tai về phía bình phong. Nàng dùng mắt liếc nhìn bóng dáng phản chiếu trên bình phong.
Hắn khẽ nhướng mắt, mở miệng ra lệnh cho Cẩm Y Vệ: "Ngươi nói một câu."
"Đại nhân muốn thuộc hạ nói gì ạ?" Cẩm Y Vệ không hiểu, nhưng cũng không dám nói lung tung trước mặt Đoạn Linh, đành phải hỏi trước.
Lâm Thính không để Đoạn Linh chờ lâu. Sau khi Cẩm Y Vệ nói xong, nàng lắc đầu. Nàng cứ nói "không phải" trước đã. Đợi sau này hắn bắt được kẻ phản bội, nàng sẽ nói lúc đó mình không nghe ra.
Đoạn Linh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Được, ngươi lui xuống đi."
"Thuộc hạ tuân lệnh." Cẩm Y Vệ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Từ khi vào đến khi ra, hắn không hề ngẩng đầu nhìn bình phong một cái. Là thuộc hạ, tự ý ngẩng đầu nhìn đại nhân là bất kính, trừ phi đối phương yêu cầu.
Cẩm Y Vệ này vừa lui ra, một Cẩm Y Vệ khác lại bước vào. Hắn cũng đối diện bình phong, cúi đầu hành lễ: "Đại nhân."
Lâm Thính vẫn lắc đầu.
Đoạn Linh đặt chén trà xuống, lặp lại câu nói cũ: "Ngươi có thể lui xuống."
Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến trưa. Hắn sai người mang thức ăn vào: "Lâm Thất cô nương đói rồi nhỉ, ăn chút gì rồi tiếp tục."
Lâm Thính nhìn các món ăn tỏa hương thơm ngát: đầu sư tử thịt cua béo mà không ngấy, thịt Đông Pha màu đỏ tươi, gà ăn mày thơm lừng, sườn heo chua ngọt...
Nàng thật sự đói bụng, nhưng cũng không dám tùy tiện ăn những món này.
Đoạn Linh thật sự sẽ không bỏ độc từ từ vào những món ăn này chứ? Nghe nói Cẩm Y Vệ nếu muốn hành hạ người đến c.h.ế.t hoặc g.i.ế.c người, có thể dùng loại độc không màu không vị, không thể tra ra được. Đợi đến khi người khác rời đi, một thời gian sau độc mới phát tác.
Nhờ sự cố gắng của Lâm Thính, hiện tại họ không còn "ân oán" mới, nhưng "ân oán" cũ thì vẫn còn.
Quan trọng là "ân oán" cũ đều là do "nàng" tạo ra. Người phải gánh chịu là Đoạn Linh. Kẻ nên oán nên hận cũng là hắn. Lâm Thính cố gắng dời ánh mắt khỏi thức ăn: "Ta không đói bụng, cảm ơn."
Nàng phải nhịn.
Đoạn Linh như không phát hiện ra, cầm đũa ngọc nếm một miếng măng xào thịt tươi. Chờ hắn chậm rãi nuốt xuống, hắn mới hỏi: "Đồ ăn hôm nay không tệ, Lâm Thất cô nương thật sự không muốn nếm thử sao?"
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Đoạn đại nhân." Lâm Thính làm sao còn có thể nhịn được, cầm đũa ngọc gắp miếng măng xào thịt mà hắn vừa nếm. Ăn xong thịt, lại ăn thêm mấy miếng cơm.
Cứ thế, Đoạn Linh gắp món nào ăn, nàng liền gắp món đó ăn.
Hắn không ăn, nàng cũng không ăn.
Đáng tiếc Đoạn Linh ăn quá chậm, khiến Lâm Thính ăn không đã thèm. Thông thường, hắn gắp món ăn trước, nàng gắp sau. Nàng ăn xong rồi, muốn thử món mới, thì hắn vẫn chưa ăn xong món trước đó.
Có lẽ con cháu thế gia như Đoạn Linh rất chú trọng chuyện ăn uống, Lâm Thính không tự chủ được mà ăn chậm lại, chờ hắn ăn.
Thấy Đoạn Linh lại gắp những món thanh đạm, nàng không thể nhịn được nữa: "Đoạn đại nhân."
Hắn có vẻ không hiểu lý do vì sao nàng gọi, nhìn về phía Lâm Thính.
Nàng chỉ vào món thịt Đông Pha, nuốt nước bọt: "Ngươi không muốn nếm thử món thịt Đông Pha này sao? Nhìn trông ngon lắm." Món ăn ngon như vậy mà không ăn thì thật lãng phí. Nhưng nàng vẫn phải cẩn thận.
Đũa ngọc trong tay Đoạn Linh khẽ cong một đường, rơi xuống miếng thịt Đông Pha có vị đậm đà. Hắn nếm thử một miếng: "Lâm Thất cô nương có mắt tinh tường, món thịt Đông Pha này quả thật rất ngon."
Lâm Thính ăn thịt Đông Pha xong, lại muốn ăn món khác: "Ngươi cũng thử món sườn heo chua ngọt đi?"
Tay cầm đũa ngọc của hắn khẽ khựng lại, rồi như ý nàng, hắn ăn một miếng sườn heo chua ngọt. Một lúc sau, hắn không biết vì sao lại cong mắt cười.
Nàng cắn sườn heo chua ngọt, thấy khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"
Nụ cười đó khiến lòng nàng hoảng hốt.
Đoạn Linh buông đũa ngọc, rót một ly trà thơm, cúi đầu uống mấy ngụm, rồi dùng khăn lau tay. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười như không cười nói: "Sao ta lại có cảm giác ta đang thử độc cho ngươi vậy nhỉ?"
Lâm Thính suýt sặc, ho khan một lúc mới dừng lại: "Ngươi nói gì kỳ vậy, sao ta có thể để ngươi thử độc được."
Trúng phóc !
Giác quan thứ 6 của ngươi tốt thật đấy !
Ta chính là đang để ngươi thử độc cho ta.
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một NPC (nhân vật… Đoạn Linh khẽ gõ lên mặt bàn.Lâm Thính vội vàng giả vờ nghiêm túc lắng nghe, mím chặt môi, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêng tai về phía bình phong. Nàng dùng mắt liếc nhìn bóng dáng phản chiếu trên bình phong.Hắn khẽ nhướng mắt, mở miệng ra lệnh cho Cẩm Y Vệ: "Ngươi nói một câu.""Đại nhân muốn thuộc hạ nói gì ạ?" Cẩm Y Vệ không hiểu, nhưng cũng không dám nói lung tung trước mặt Đoạn Linh, đành phải hỏi trước.Lâm Thính không để Đoạn Linh chờ lâu. Sau khi Cẩm Y Vệ nói xong, nàng lắc đầu. Nàng cứ nói "không phải" trước đã. Đợi sau này hắn bắt được kẻ phản bội, nàng sẽ nói lúc đó mình không nghe ra.Đoạn Linh nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Được, ngươi lui xuống đi.""Thuộc hạ tuân lệnh." Cẩm Y Vệ tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Từ khi vào đến khi ra, hắn không hề ngẩng đầu nhìn bình phong một cái. Là thuộc hạ, tự ý ngẩng đầu nhìn đại nhân là bất kính, trừ phi đối phương yêu cầu.Cẩm Y Vệ này vừa lui ra, một Cẩm Y Vệ khác lại bước vào. Hắn cũng đối diện bình phong, cúi đầu hành lễ: "Đại nhân."Lâm Thính vẫn lắc đầu.Đoạn Linh đặt chén trà xuống, lặp lại câu nói cũ: "Ngươi có thể lui xuống."Cứ thế lặp đi lặp lại cho đến trưa. Hắn sai người mang thức ăn vào: "Lâm Thất cô nương đói rồi nhỉ, ăn chút gì rồi tiếp tục."Lâm Thính nhìn các món ăn tỏa hương thơm ngát: đầu sư tử thịt cua béo mà không ngấy, thịt Đông Pha màu đỏ tươi, gà ăn mày thơm lừng, sườn heo chua ngọt...Nàng thật sự đói bụng, nhưng cũng không dám tùy tiện ăn những món này.Đoạn Linh thật sự sẽ không bỏ độc từ từ vào những món ăn này chứ? Nghe nói Cẩm Y Vệ nếu muốn hành hạ người đến c.h.ế.t hoặc g.i.ế.c người, có thể dùng loại độc không màu không vị, không thể tra ra được. Đợi đến khi người khác rời đi, một thời gian sau độc mới phát tác.Nhờ sự cố gắng của Lâm Thính, hiện tại họ không còn "ân oán" mới, nhưng "ân oán" cũ thì vẫn còn.Quan trọng là "ân oán" cũ đều là do "nàng" tạo ra. Người phải gánh chịu là Đoạn Linh. Kẻ nên oán nên hận cũng là hắn. Lâm Thính cố gắng dời ánh mắt khỏi thức ăn: "Ta không đói bụng, cảm ơn."Nàng phải nhịn.Đoạn Linh như không phát hiện ra, cầm đũa ngọc nếm một miếng măng xào thịt tươi. Chờ hắn chậm rãi nuốt xuống, hắn mới hỏi: "Đồ ăn hôm nay không tệ, Lâm Thất cô nương thật sự không muốn nếm thử sao?""Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Đoạn đại nhân." Lâm Thính làm sao còn có thể nhịn được, cầm đũa ngọc gắp miếng măng xào thịt mà hắn vừa nếm. Ăn xong thịt, lại ăn thêm mấy miếng cơm.Cứ thế, Đoạn Linh gắp món nào ăn, nàng liền gắp món đó ăn.Hắn không ăn, nàng cũng không ăn.Đáng tiếc Đoạn Linh ăn quá chậm, khiến Lâm Thính ăn không đã thèm. Thông thường, hắn gắp món ăn trước, nàng gắp sau. Nàng ăn xong rồi, muốn thử món mới, thì hắn vẫn chưa ăn xong món trước đó.Có lẽ con cháu thế gia như Đoạn Linh rất chú trọng chuyện ăn uống, Lâm Thính không tự chủ được mà ăn chậm lại, chờ hắn ăn.Thấy Đoạn Linh lại gắp những món thanh đạm, nàng không thể nhịn được nữa: "Đoạn đại nhân."Hắn có vẻ không hiểu lý do vì sao nàng gọi, nhìn về phía Lâm Thính.Nàng chỉ vào món thịt Đông Pha, nuốt nước bọt: "Ngươi không muốn nếm thử món thịt Đông Pha này sao? Nhìn trông ngon lắm." Món ăn ngon như vậy mà không ăn thì thật lãng phí. Nhưng nàng vẫn phải cẩn thận.Đũa ngọc trong tay Đoạn Linh khẽ cong một đường, rơi xuống miếng thịt Đông Pha có vị đậm đà. Hắn nếm thử một miếng: "Lâm Thất cô nương có mắt tinh tường, món thịt Đông Pha này quả thật rất ngon."Lâm Thính ăn thịt Đông Pha xong, lại muốn ăn món khác: "Ngươi cũng thử món sườn heo chua ngọt đi?"Tay cầm đũa ngọc của hắn khẽ khựng lại, rồi như ý nàng, hắn ăn một miếng sườn heo chua ngọt. Một lúc sau, hắn không biết vì sao lại cong mắt cười.Nàng cắn sườn heo chua ngọt, thấy khó hiểu: "Có chuyện gì vậy?"Nụ cười đó khiến lòng nàng hoảng hốt.Đoạn Linh buông đũa ngọc, rót một ly trà thơm, cúi đầu uống mấy ngụm, rồi dùng khăn lau tay. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, cười như không cười nói: "Sao ta lại có cảm giác ta đang thử độc cho ngươi vậy nhỉ?"Lâm Thính suýt sặc, ho khan một lúc mới dừng lại: "Ngươi nói gì kỳ vậy, sao ta có thể để ngươi thử độc được."Trúng phóc !Giác quan thứ 6 của ngươi tốt thật đấy ! Ta chính là đang để ngươi thử độc cho ta.