Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 53

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Hành động nhỏ của nàng làm sao qua được mắt Đoạn Linh. Hắn dường như bị chọc cười: "Ta tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng sẽ không tùy tiện bắt người, Lâm Thất cô nương vội vàng bảo vệ hắn làm chi?"Lâm Thính thề sống thề c.h.ế.t phủ nhận: "Đoạn đại nhân đa nghi rồi, ta chỉ di chuyển một chút thôi."Cách đó không xa có người múa rắn. Chiếc giỏ tre không đậy nắp, một con rắn xanh bò ra, bò đến gần họ. Vì đường đông người, nó bò dưới đất nên không ai thấy.Đoạn Linh quay lưng về phía con rắn đang bò tới. Hắn không truy cứu lời nói của nàng nữa: "Mạo muội hỏi một câu, vì sao Kim công tử lại đeo mặt nạ?"Nàng vội vàng trả lời: "Hắn xấu quá, sợ dọa người."Đôi mắt Kim An Tại giấu sau lớp mặt nạ nhìn Đoạn Linh. Hắn cứng rắn hưởng ứng một câu: "Mạo mĩ kỳ xấu*, quả thật không dám gặp mặt. Trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy cũng sẽ chán ghét."(*Mạo mĩ kỳ xấu: vẻ ngoài tuy đẹp mà thực chất lại xấu)Đoạn Linh không yêu cầu Kim An Tại tháo mặt nạ xuống, chỉ nói: "Ta đã thấy nhiều người như vậy, trừ những người từng bị tra tấn, ta chưa từng thấy ai mà trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy sẽ chán ghét."Lâm Thính cười gượng gạo: "Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà."Nàng cúi đầu, rồi vội vàng chuyển chủ đề: "Chúng ta còn có việc, đi trước một bước, không làm phiền Đoạn đại nhân tiếp tục tra án.""Đã vậy, Lâm Thất cô nương đi thong thả." Đoạn Linh nghiêng người nhường đường cho họ. Các Cẩm Y Vệ phía sau hắn cũng đồng loạt tránh ra.Chính lúc này, con rắn xanh lao lên tấn công Đoạn Linh. Lâm Thính là người nhìn thấy đầu tiên."Có rắn!" Nàng kêu lên.Kim An Tại lập tức định rút kiếm c.h.é.m đứt nó, nhưng thấy phản ứng của Đoạn Linh còn nhanh nhẹn hơn. Hắn ra tay trước, nắm lấy bảy tấc của con rắn một cách chính xác. Vì đầu rắn bị khống chế, nó không thể quay đầu lại cắn bàn tay đang giữ nó.Thấy vậy, Kim An Tại từ từ buông tay ra khỏi chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Đoạn Linh ẩn chứa một tia thâm ý.Lâm Thính vẫn sững sờ tại chỗ.Con rắn lao lên cắn người và Đoạn Linh nắm lấy bảy tấc của nó đều xảy ra trong nháy mắt. Nàng chỉ thấy một vệt mờ, nhìn kỹ lại, con rắn đã nằm trong tay hắn.Nàng vừa khâm phục phản ứng nhanh nhạy của Đoạn Linh, vừa cảm thấy nguy hiểm. Làm thế nào để tiếp cận một người như vậy mà có thể toàn thân trở ra?Lâm Thính hiện giờ không có chút manh mối nào.Không chỉ Lâm Thính không nhìn rõ động tác của Đoạn Linh, ngay cả những Cẩm Y Vệ đã được huấn luyện bài bản cũng không nhìn rõ, họ gần như ngơ ngác."Đại nhân, ngài không sao chứ?" Họ tiến lên vài bước, nhìn bàn tay hắn. Năm ngón tay trắng nõn, thon dài đang nắm lấy con rắn xanh trơn trượt. Hai màu sắc hoàn toàn khác biệt tôn lên vẻ đẹp của nhau.Lâm Thính vốn nghĩ Đoạn Linh sẽ bóp c.h.ế.t con rắn, nhưng hắn không làm vậy.Người múa rắn sau khi kết thúc màn biểu diễn, phát hiện con rắn xanh mới bắt về chưa nhổ nọc độc đã biến mất. Hắn tìm đến đây, thấy người bắt rắn là Cẩm Y Vệ, sắc mặt hắn tái mét vì sợ hãi.Lỡ làm bị thương Cẩm Y Vệ thì sao...Hắn nói với giọng yếu ớt: "Đại nhân, con rắn này là của tiểu nhân, nó, nó có làm ngài bị thương không?"Đoạn Linh không có ý trách cứ người múa rắn. Hắn đặt con rắn xanh vào chiếc giỏ tre của hắn, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không bị thương."Người múa rắn ôm chiếc giỏ tre như ôm phải một củ khoai nóng, thấp thỏm nói: "Con rắn này đã quấy rầy đại nhân, chi bằng ngài g.i.ế.c nó đi?" Mất một con rắn, đổi lấy sự yên tâm của hắn, cũng đáng.Đoạn Linh: "Nó đã quấy rầy ta, và cũng đã nhận được hình phạt thích đáng, ngươi mang nó đi đi."Lời này nghe vào tai những người đi đường, họ chỉ cảm thấy hắn có một tấm lòng nhân hậu. Con rắn muốn cắn hắn, hắn chỉ vì tự vệ mà nắm lấy bảy tấc của nó, cũng không làm nó bị thương. Coi như đó là hình phạt.Lâm Thính lại cảm thấy có gì đó không ổn.Kim An Tại lạnh lùng ôm kiếm đứng đó, lặng lẽ quan sát, như người ngoài cuộc.Người múa rắn vội vã ôm giỏ tre chạy khỏi phố Tây, sợ rằng chạy chậm một bước sẽ bị bắt vào lao vì tội dùng rắn độc tấn công Cẩm Y Vệ.Lâm Thính không ở lại trên đường lâu, kéo Kim An Tại đi tìm nguồn cung vải.

Hành động nhỏ của nàng làm sao qua được mắt Đoạn Linh. Hắn dường như bị chọc cười: "Ta tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng sẽ không tùy tiện bắt người, Lâm Thất cô nương vội vàng bảo vệ hắn làm chi?"

Lâm Thính thề sống thề c.h.ế.t phủ nhận: "Đoạn đại nhân đa nghi rồi, ta chỉ di chuyển một chút thôi."

Cách đó không xa có người múa rắn. Chiếc giỏ tre không đậy nắp, một con rắn xanh bò ra, bò đến gần họ. Vì đường đông người, nó bò dưới đất nên không ai thấy.

Đoạn Linh quay lưng về phía con rắn đang bò tới. Hắn không truy cứu lời nói của nàng nữa: "Mạo muội hỏi một câu, vì sao Kim công tử lại đeo mặt nạ?"

Nàng vội vàng trả lời: "Hắn xấu quá, sợ dọa người."

Đôi mắt Kim An Tại giấu sau lớp mặt nạ nhìn Đoạn Linh. Hắn cứng rắn hưởng ứng một câu: "Mạo mĩ kỳ xấu*, quả thật không dám gặp mặt. Trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy cũng sẽ chán ghét."

(*Mạo mĩ kỳ xấu: vẻ ngoài tuy đẹp mà thực chất lại xấu)

Đoạn Linh không yêu cầu Kim An Tại tháo mặt nạ xuống, chỉ nói: "Ta đã thấy nhiều người như vậy, trừ những người từng bị tra tấn, ta chưa từng thấy ai mà trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy sẽ chán ghét."

Lâm Thính cười gượng gạo: "Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà."

Nàng cúi đầu, rồi vội vàng chuyển chủ đề: "Chúng ta còn có việc, đi trước một bước, không làm phiền Đoạn đại nhân tiếp tục tra án."

"Đã vậy, Lâm Thất cô nương đi thong thả." Đoạn Linh nghiêng người nhường đường cho họ. Các Cẩm Y Vệ phía sau hắn cũng đồng loạt tránh ra.

Chính lúc này, con rắn xanh lao lên tấn công Đoạn Linh. Lâm Thính là người nhìn thấy đầu tiên.

"Có rắn!" Nàng kêu lên.

Kim An Tại lập tức định rút kiếm c.h.é.m đứt nó, nhưng thấy phản ứng của Đoạn Linh còn nhanh nhẹn hơn. Hắn ra tay trước, nắm lấy bảy tấc của con rắn một cách chính xác. Vì đầu rắn bị khống chế, nó không thể quay đầu lại cắn bàn tay đang giữ nó.

Thấy vậy, Kim An Tại từ từ buông tay ra khỏi chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Đoạn Linh ẩn chứa một tia thâm ý.

Lâm Thính vẫn sững sờ tại chỗ.

Con rắn lao lên cắn người và Đoạn Linh nắm lấy bảy tấc của nó đều xảy ra trong nháy mắt. Nàng chỉ thấy một vệt mờ, nhìn kỹ lại, con rắn đã nằm trong tay hắn.

Nàng vừa khâm phục phản ứng nhanh nhạy của Đoạn Linh, vừa cảm thấy nguy hiểm. Làm thế nào để tiếp cận một người như vậy mà có thể toàn thân trở ra?

Lâm Thính hiện giờ không có chút manh mối nào.

Không chỉ Lâm Thính không nhìn rõ động tác của Đoạn Linh, ngay cả những Cẩm Y Vệ đã được huấn luyện bài bản cũng không nhìn rõ, họ gần như ngơ ngác.

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Họ tiến lên vài bước, nhìn bàn tay hắn. Năm ngón tay trắng nõn, thon dài đang nắm lấy con rắn xanh trơn trượt. Hai màu sắc hoàn toàn khác biệt tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Lâm Thính vốn nghĩ Đoạn Linh sẽ bóp c.h.ế.t con rắn, nhưng hắn không làm vậy.

Người múa rắn sau khi kết thúc màn biểu diễn, phát hiện con rắn xanh mới bắt về chưa nhổ nọc độc đã biến mất. Hắn tìm đến đây, thấy người bắt rắn là Cẩm Y Vệ, sắc mặt hắn tái mét vì sợ hãi.

Lỡ làm bị thương Cẩm Y Vệ thì sao...

Hắn nói với giọng yếu ớt: "Đại nhân, con rắn này là của tiểu nhân, nó, nó có làm ngài bị thương không?"

Đoạn Linh không có ý trách cứ người múa rắn. Hắn đặt con rắn xanh vào chiếc giỏ tre của hắn, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không bị thương."

Người múa rắn ôm chiếc giỏ tre như ôm phải một củ khoai nóng, thấp thỏm nói: "Con rắn này đã quấy rầy đại nhân, chi bằng ngài g.i.ế.c nó đi?" Mất một con rắn, đổi lấy sự yên tâm của hắn, cũng đáng.

Đoạn Linh: "Nó đã quấy rầy ta, và cũng đã nhận được hình phạt thích đáng, ngươi mang nó đi đi."

Lời này nghe vào tai những người đi đường, họ chỉ cảm thấy hắn có một tấm lòng nhân hậu. Con rắn muốn cắn hắn, hắn chỉ vì tự vệ mà nắm lấy bảy tấc của nó, cũng không làm nó bị thương. Coi như đó là hình phạt.

Lâm Thính lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Kim An Tại lạnh lùng ôm kiếm đứng đó, lặng lẽ quan sát, như người ngoài cuộc.

Người múa rắn vội vã ôm giỏ tre chạy khỏi phố Tây, sợ rằng chạy chậm một bước sẽ bị bắt vào lao vì tội dùng rắn độc tấn công Cẩm Y Vệ.

Lâm Thính không ở lại trên đường lâu, kéo Kim An Tại đi tìm nguồn cung vải.

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật… Hành động nhỏ của nàng làm sao qua được mắt Đoạn Linh. Hắn dường như bị chọc cười: "Ta tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng sẽ không tùy tiện bắt người, Lâm Thất cô nương vội vàng bảo vệ hắn làm chi?"Lâm Thính thề sống thề c.h.ế.t phủ nhận: "Đoạn đại nhân đa nghi rồi, ta chỉ di chuyển một chút thôi."Cách đó không xa có người múa rắn. Chiếc giỏ tre không đậy nắp, một con rắn xanh bò ra, bò đến gần họ. Vì đường đông người, nó bò dưới đất nên không ai thấy.Đoạn Linh quay lưng về phía con rắn đang bò tới. Hắn không truy cứu lời nói của nàng nữa: "Mạo muội hỏi một câu, vì sao Kim công tử lại đeo mặt nạ?"Nàng vội vàng trả lời: "Hắn xấu quá, sợ dọa người."Đôi mắt Kim An Tại giấu sau lớp mặt nạ nhìn Đoạn Linh. Hắn cứng rắn hưởng ứng một câu: "Mạo mĩ kỳ xấu*, quả thật không dám gặp mặt. Trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy cũng sẽ chán ghét."(*Mạo mĩ kỳ xấu: vẻ ngoài tuy đẹp mà thực chất lại xấu)Đoạn Linh không yêu cầu Kim An Tại tháo mặt nạ xuống, chỉ nói: "Ta đã thấy nhiều người như vậy, trừ những người từng bị tra tấn, ta chưa từng thấy ai mà trẻ con thấy sẽ khóc, người bình thường thấy sẽ chán ghét."Lâm Thính cười gượng gạo: "Thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà."Nàng cúi đầu, rồi vội vàng chuyển chủ đề: "Chúng ta còn có việc, đi trước một bước, không làm phiền Đoạn đại nhân tiếp tục tra án.""Đã vậy, Lâm Thất cô nương đi thong thả." Đoạn Linh nghiêng người nhường đường cho họ. Các Cẩm Y Vệ phía sau hắn cũng đồng loạt tránh ra.Chính lúc này, con rắn xanh lao lên tấn công Đoạn Linh. Lâm Thính là người nhìn thấy đầu tiên."Có rắn!" Nàng kêu lên.Kim An Tại lập tức định rút kiếm c.h.é.m đứt nó, nhưng thấy phản ứng của Đoạn Linh còn nhanh nhẹn hơn. Hắn ra tay trước, nắm lấy bảy tấc của con rắn một cách chính xác. Vì đầu rắn bị khống chế, nó không thể quay đầu lại cắn bàn tay đang giữ nó.Thấy vậy, Kim An Tại từ từ buông tay ra khỏi chuôi kiếm, ánh mắt nhìn Đoạn Linh ẩn chứa một tia thâm ý.Lâm Thính vẫn sững sờ tại chỗ.Con rắn lao lên cắn người và Đoạn Linh nắm lấy bảy tấc của nó đều xảy ra trong nháy mắt. Nàng chỉ thấy một vệt mờ, nhìn kỹ lại, con rắn đã nằm trong tay hắn.Nàng vừa khâm phục phản ứng nhanh nhạy của Đoạn Linh, vừa cảm thấy nguy hiểm. Làm thế nào để tiếp cận một người như vậy mà có thể toàn thân trở ra?Lâm Thính hiện giờ không có chút manh mối nào.Không chỉ Lâm Thính không nhìn rõ động tác của Đoạn Linh, ngay cả những Cẩm Y Vệ đã được huấn luyện bài bản cũng không nhìn rõ, họ gần như ngơ ngác."Đại nhân, ngài không sao chứ?" Họ tiến lên vài bước, nhìn bàn tay hắn. Năm ngón tay trắng nõn, thon dài đang nắm lấy con rắn xanh trơn trượt. Hai màu sắc hoàn toàn khác biệt tôn lên vẻ đẹp của nhau.Lâm Thính vốn nghĩ Đoạn Linh sẽ bóp c.h.ế.t con rắn, nhưng hắn không làm vậy.Người múa rắn sau khi kết thúc màn biểu diễn, phát hiện con rắn xanh mới bắt về chưa nhổ nọc độc đã biến mất. Hắn tìm đến đây, thấy người bắt rắn là Cẩm Y Vệ, sắc mặt hắn tái mét vì sợ hãi.Lỡ làm bị thương Cẩm Y Vệ thì sao...Hắn nói với giọng yếu ớt: "Đại nhân, con rắn này là của tiểu nhân, nó, nó có làm ngài bị thương không?"Đoạn Linh không có ý trách cứ người múa rắn. Hắn đặt con rắn xanh vào chiếc giỏ tre của hắn, vẻ mặt ôn hòa nói: "Không bị thương."Người múa rắn ôm chiếc giỏ tre như ôm phải một củ khoai nóng, thấp thỏm nói: "Con rắn này đã quấy rầy đại nhân, chi bằng ngài g.i.ế.c nó đi?" Mất một con rắn, đổi lấy sự yên tâm của hắn, cũng đáng.Đoạn Linh: "Nó đã quấy rầy ta, và cũng đã nhận được hình phạt thích đáng, ngươi mang nó đi đi."Lời này nghe vào tai những người đi đường, họ chỉ cảm thấy hắn có một tấm lòng nhân hậu. Con rắn muốn cắn hắn, hắn chỉ vì tự vệ mà nắm lấy bảy tấc của nó, cũng không làm nó bị thương. Coi như đó là hình phạt.Lâm Thính lại cảm thấy có gì đó không ổn.Kim An Tại lạnh lùng ôm kiếm đứng đó, lặng lẽ quan sát, như người ngoài cuộc.Người múa rắn vội vã ôm giỏ tre chạy khỏi phố Tây, sợ rằng chạy chậm một bước sẽ bị bắt vào lao vì tội dùng rắn độc tấn công Cẩm Y Vệ.Lâm Thính không ở lại trên đường lâu, kéo Kim An Tại đi tìm nguồn cung vải.

Chương 53